Tuy Triệu Ngọc dùng phần thưởng của hệ thống là chìa khóa vạn năng để mở khóa chiếc xe đạp dễ dàng, hơn nữa còn sử dụng thiết bị hỗ trợ nhìn ban đêm mới nhận được cách đây không lâu để có thể thấy rõ tình hình trong đêm tối, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại chứa đầy sự hối tiếc và thất vọng.
Bởi vì, nếu vừa rồi hắn không gấp gáp tới mức hồ đồ như vậy, hắn hoàn toàn có thể sử dụng thiết bị theo dõi để định vị vị trí của Hầu Mãnh. Như vậy, hắn sẽ không phải sợ Hầu Mãnh lại chạy thoát nữa!
Thế mà, vì tình hình gấp rút mà vừa rồi hắn lo lắng căng thẳng, quên mất thứ đạo cụ lợi hại như vậy!
Thật ra, nếu hắn có đủ điềm tĩnh, vừa rồi cũng có thể tắt đèn trong nhà kho, sau đó dùng thiết bị nhìn ban đêm để vượt qua mấy tên đa cấp kia mà truy đuổi Hầu Mãnh. Như vậy cũng có thể tiết kiệm phần lớn thời gian và cả thể lực, cơ bản là không nhất thiết phải liều mạng với mấy tên đa cấp đó!
Tình hình bây giờ rõ ràng là không có lợi. Vì trận đánh trong kho mà lỡ mất không ít thời gian, không biết Hầu Mãnh đã chạy tới đâu rồi? Ngộ nhỡ mấy người Trương Diệu Huy không ngăn cản gã nổi, vậy thì gay go rồi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vã tăng tốc, chạy thục mạng về phía Bắc nhà kho.
Thật ra, qua trận đánh vừa rồi, Triệu Ngọc không những bị giảm thể lực nghiêm trọng, trên người trúng vô số cú đấm cú đá, mà trên trán cũng đổ máu không ngừng, tình hình thật sự khá tệ!
Bây giờ, hắn chỉ dựa hoàn toàn vào nỗi cố chấp trong lòng để chống đỡ cơ thể của chính mình.
Triệu Ngọc thấy đạp không lâu nữa sẽ tới nơi, vội vàng mở máy bộ đàm lên, muốn liên lạc với nhóm người Trương Diệu Huy để hỏi xem họ chạy tới đâu rồi?
Không ngờ, hắn vẫn chưa mở miệng nói câu nào, thì đã nghe tiếng súng vang lên ở một nơi nào đó bên cạnh nhà kho!
“Pằng!”
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng súng nghe vang dội đến khác thường. Triệu Ngọc vội vã quay xe chạy về hướng phát ra tiếng súng.
Kết quả, hắn vừa chạy được một đoạn thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trương Diệu Huy đang đuổi theo cái gì đó trong đoạn đường nhỏ, anh ta vừa chạy vừa giơ cánh tay lên, chĩa súng về phía trước! Theo những gì thấy được thì tiếng súng vừa rồi chính là do anh ta bắn!
Có điều, không biết chân của Trương Diệu Huy xảy ra vấn đề gì mà cứ khập khà khập khiễng! Thậm chí có lúc gấp gáp, anh ta còn co hẳn một chân lên nhảy đi!
“Diệu Huy! Sao vậy?”
Triệu Ngọc đạp thục mạng, cuối cùng cũng đuổi tới chỗ Trương Diệu Huy, vội nói: “Hầu Mãnh đâu?!”
Trương Diệu Huy vừa thấy Triệu Ngọc liền chỉ tay về phía trước nói lớn: “Nhanh! Ở ngay đằng trước! Má nó! Tên đó có súng! Súng mô phỏng, bắn vào chân tôi! Triệu Ngọc! Mau! Đừng để gã chạy thoát!”
Súng mô phỏng?!
Chết tiệt!
Triệu Ngọc mới nghĩ ra, Hầu Mãnh từng ngồi tù vì tự ý tàng trữ súng, không ngờ tên này còn đem theo súng mô phỏng?
“Đây! Cho cậu!” Trên mặt Trương Diệu Huy ướt đẫm mồ hôi, nhưng cho dù là vậy thì anh ta vẫn cắm đầu chạy bán sống bán chết. Thấy chiếc xe của Triệu Ngọc chạy nhanh hơn mình, anh ta mới đưa khẩu súng của mình cho hắn, vội vàng nói: “Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để gã chạy thoát!!”
Đương nhiên Triệu Ngọc không cần ai nhắc, vội vàng nhận lấy khẩu súng, sau đó tăng tốc đạp xe thục mạng đuổi theo gã!
Vì Triệu Ngọc đã kích hoạt chế độ nhìn ban đêm nên thị lực của hắn rõ hơn người khác. Tuy không có kính viễn vọng hỗ trợ thêm, nhưng hắn đã nhanh chóng nhìn thấy phía bên cánh phải của con đường nhỏ có một bóng người đang tẩu thoát!
Hầu Mãnh!
A…
Hai mắt Triệu Ngọc đỏ ngầu, chân đạp thoăn thoắt phóng chiếc xe như bay vào con đường nhỏ đó.
Có thể do Hầu Mãnh đã chạy trốn một lúc lâu nên thể lực bắt đầu suy giảm, sau khi Triệu Ngọc đuổi theo gã một đoạn đã bắn đầu rút ngắn dần khoảng cách!
Lúc đó, không chỉ có Triệu Ngọc thấy rõ tên nghi phạm giết người Hầu Mãnh đang tháo chạy, mà cả Hầu Mãnh cũng nhìn thấy Triệu Ngọc đang không ngừng đuổi tới!
Không ngờ, tên này cũng chẳng đợi nhìn rõ ngăm chuẩn, đã vội xoay người lại bắn Triệu Ngọc một phát!
Pằng…
Viên đạn thép bắn ra từ cây súng mô phỏng có sức mạnh không hề nhỏ! Triệu Ngọc chỉ cảm thấy bả vai mình nhói lên một cái, rồi cơn đau đột ngột kéo tới!
A…
Phát súng này trúng ngay bả vai phải của hắn! Sau khi trúng đạn, cả cánh tay hắn bắt đầu tê liệt, gần như không thể nhấc lên được!
Triệu Ngọc định cầm súng phản kích, nhưng cánh tay tê cứng, hoạt động vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này, hai người đã chạy vào con đường nhỏ giữa hai nhà kho lớn. Đây là một con đường nhựa, trong này chẳng có lấy một cái cây che phủ, nên cả hai đều có thể nương theo ánh trăng mà nhìn thấy nhau rõ mồn một!
Hầu Mãnh gần như chạy không thoát rồi, sau khi thấy người truy đuổi theo mình còn đang đạp xe đạp, thì gã không thèm chạy tiếp nữa mà giơ cây súng mô phỏng trên tay lên nhắm kỹ, định bắn Triệu Ngọc ngã xuống!
Tuy nhiên, trong lúc Hầu Mãnh đang chăm chú ngắm bắn, một chuyện vô cùng bất ngờ đã xảy ra, mà dù có đập vỡ đầu thì gã cũng không tưởng tượng nổi! Hầu Mãnh vô cùng kinh ngạc, trợn to mắt nhìn. Truy đuổi gã… chỉ là một chiếc xe đạp, mà bên trên lại chẳng có người!!!
Á?!
Hầu Mãnh tưởng mình bị hoa mắt, vội dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại lần nữa, để rồi lại giật thót thêm lần nữa! Bàn đạp của chiếc xe vẫn nhanh chóng quay vòng, chiếc xe đạp vẫn tiến tới với tốc độ cực nhanh, nhưng trên xe thật sự không có người?!
Gã vội nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh cũng không có ai cả!
Ơ?!
Trong khoảnh khắc, ý thức của Hầu Mãnh bỗng trở nên hỗn loạn, chuyện này là thế nào?
Không lẽ… chiếc xe đạp này… thành tinh rồi?!
Tận mắt nhìn thấy chiếc xe đạp đã chạy đến trước mặt, Hầu Mãnh bất lực, đành bắn hai phát súng vào chiếc xe. Nhưng viên đạn bắn trúng xe rồi cũng chẳng xảy ra chuyện gì, nó vẫn tiếp tục lao tới!
Không xong!
Mãi đến lúc này, Hầu Mãnh mới nhận ra tình hình không ổn, không nghĩ tới việc tấn công nữa mà quay người chạy thục mạng.
Nhưng, chiếc xe đạp đang chạy bon bon trên mặt đường bằng phẳng, vận tốc đã lên đến 40km/h, Hầu Mãnh có thể chạy thoát kịp sao? Gã vừa xoay người đi thì chiếc xe đã đâm sầm lên người gã rồi!
Rầm…
Cùng với âm thanh cực lớn đó, Hầu Mãnh bị hất tung lên không trung, rồi té phịch xuống đất lăn lộn thêm vài vòng, cây súng rơi xuống, balo cũng văng ra!
Ai da…
Hầu Mãnh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau lưng đau đớn cùng cực, da mặt cũng bị xây xát ít nhiều!
Tuy nhiên, gã vẫn chưa kịp kêu đau thì lại xảy ra thêm một chuyện còn ma quỷ hơn nữa!
Sau khi Hầu Mãnh cố gắng quay đầu lại, thì bị sốc hoàn toàn khi nhìn thấy chiếc xe đạp đang lắc lư, trôi lềnh bềnh trên không trung, rồi từ từ trôi lại phía trên đầu của gã!
Hả?!
Hồn… hồn ma ư?!
Ma kìa…
Trong lúc Hầu Mãnh vẫn đang lúng túng thì chiếc xe rơi phập xuống ngay đầu gã khiến máu văng tung tóe, gần như ngất lịm!
Ai da…
Hầu Mãnh bất lực nằm trên đất, rên rỉ không ngừng.
Kết quả, trong lúc gã đang rên rỉ lại nghe thấy tiếng lạch cạch dưới đùi, chưa đầy mấy giây sau, gã càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy một người như đang diễn ảo thuật, từ hư không xuất hiện ngay bên cạnh mình!
Càng kinh khủng hơn đó là trong tay người này đang cầm một khẩu súng chĩa vào đùi của gã, nhẹ nhàng kéo cò!
“Mẹ kiếp!” Người này hét lên giận dữ: “Anh ta không có đạn sao?”
Không ngờ, người này vẫn chưa nói xong, cây súng đã “pằng” một tiếng. Viên đạn bắn ra ở cự ly gần, trúng vào ngay đùi Hầu Mãnh, khiến máu từ đùi gã tuôn ra xối xả!
A!!!
Tiếng kêu thê thảm như heo bị chọc tiết của Hầu Mãnh lúc này vang vọng khắp cả khu nhà kho tĩnh mịch!
Còn người cầm súng kia, bị dọa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, miệng vẫn đang chửi rủa: “Bà cha nó…”