Cuồng Thám

Chương 177: Chương 177LỜI ĐÁP LỄ TỚI MUỘN





Không sai, người nói “bà cha nó” ngoài Triệu Ngọc ra thì còn ai nữa chứ?

Khi Triệu Ngọc hối hận vì đã không sử dụng thiết bị theo dõi hành tung, thì đã chú ý đến “áo tàng hình” trong hệ thống! Vì vậy, lúc phát hiện trong tay Hầu Mãnh có súng mô phỏng rất lợi hại, hắn liền lấy ra sử dụng không chút do dự.

Có điều, sau khi dùng xong, chỉ có người được tàng hình, còn chiếc xe đạp thì không thể! Cho nên, trong mắt Hầu Mãnh, chiếc xe đạp giống như đã thành tinh rồi vậy!

Sau khi Triệu Ngọc lấy chiếc xe đạp nện Hầu Mãnh, hắn càng nghĩ càng tức giận. Vì để truy nã tên này, hắn đã bị đám đa cấp kia đánh cho một trận, bây giờ tới cánh tay cũng bị cây súng mô phỏng của gã bắn cho một phát đau điếng!

Cho nên, để đáp lại lễ này, hắn mới lấy cây súng chĩa thẳng vào đùi Hầu Mãnh! Nhưng mà, trước đây hắn chưa từng dùng súng, bây giờ tay phải lại không tiện cử động, chỉ có thể bắn súng bằng tay trái. Cũng không biết cây súng giở chứng gì mà bấm cò liền mấy cái mới bắn ra được một phát!

Kết quả, tiếng súng vang vọng lại làm bản thân Triệu Ngọc giật mình một phen, cộng thêm phản lực do súng tạo ra đẩy hắn ngã nhào ra đất, hại hắn sợ tới mức buột miệng chửi thề…

A…

A…

Đùi Hầu Mãnh bị bắn thủng chảy đầy máu, thịt bầy nhầy xung quanh vết thương. Gã đau tới mức không thốt nên lời, sống không bằng chết.

Nghe tiếng súng vọng lại, Trương Diệu Huy vội chạy nhanh tới hiện trường.

Sau khi thấy người bị trúng đạn chính là nghi phạm Hầu Mãnh, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời giơ ngón tay cái lên ngợi khen Triệu Ngọc, nói: “Người anh em, tài bắn súng của cậu quả lợi hại! Một phát ăn ngay!”

“Ừm…” Triệu Ngọc muốn giải thích, nói là phát súng chỉ được thêm vào để xả giận cho Trương Diệu Huy thôi, nhưng hắn chưa kịp nói thì anh ta đã xông tới trước một bước, đạp ngay vào miệng vết thương của Hầu Mãnh!

“A!”

Hầu Mãnh kêu la thảm thiết, chết ngất tại chỗ!

“Mẹ nó!” Trương Diệu Huy vẫn chưa hả được cơn giận, đạp liên tiếp thêm mấy cái, nghiến răng nói: “Để mày trúng một phát đạn là dễ dãi cho mày rồi!”

Nói rồi, Trương Diệu Huy lấy cái còng ra còng hai tay của Hầu Mãnh lại.

Tiếp theo đó, mấy người Lan Bác cũng đã kéo nhau tới hiện trường. Sau khi liên lạc về, đội của Lưu Trường Hổ cũng kéo tới chỉ sau năm sáu phút.

Nghe nói mấy người Triệu Ngọc đã bắt được nghi phạm sát hại đội trưởng Khúc Bình, tất cả cảnh sát điều tra đều cảm thấy hết sức vui mừng, lập tức tiếp nhận xử lý hiện trường.



Tuy nhiên, bọn họ chỉ cho rằng đưa Hầu Mãnh về Cục Cảnh sát là được rồi. Không ngờ, sau khi bọn họ nhìn thấy mấy tên đa cấp bị Triệu Ngọc đánh cho nằm ngang dọc đầy khắp nhà kho, thì tất cả đều ngẩn người hết cả ra!

Sau cùng, họ chỉ đành gọi thêm mấy chiếc xe cảnh sát và cả xe cứu hộ tới.



Một tiếng sau, trong văn phòng tổ A của phân cục Dung Dương.

Bành Hân đặc biệt mời trưởng khoa Vương Phi tới, đích thân khâu vết thương cho Triệu Ngọc. Vốn dĩ, trưởng khoa Vương muốn Triệu Ngọc tới phòng cấp cứu của họ để trị liệu, nhưng Triệu Ngọc cố chấp muốn ở lại văn phòng để tiện theo dõi tin tức thẩm vấn Hầu Mãnh.

“Á á… ối trời ơi…” Triệu Ngọc nắm lấy vạt áo blouse trắng của trưởng khoa Vương, nói trong đau đớn: “Trưởng khoa Vương à, nhẹ tay… nhẹ tay chút được không? Tôi… tôi còn sống mà, không phải thi thể đâu!”

“Không được đâu.” Trưởng khoa Vương vừa ra tay dứt khoát vừa trả lời dịu dàng: “Không dùng chút sức thì làm sao khâu tốt được? Triệu Ngọc à, theo tôi thấy, tốt nhất cậu vẫn nên đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện đi! Đừng để xảy ra thêm vấn đề gì nữa! Không qua loa được đâu!”

“Không cần không cần!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chịu một gậy thôi ấy mà! Tôi chỉ tự hỏi làm sao chỉ là cây gậy mà cũng có thể làm tôi bị rách da được chứ?”

“Có lẽ vì nó không nhẵn bóng lắm, nên gai gỗ đâm vào! Cậu... đừng động đậy...”

Trưởng khoa Vương tiếp tục khâu cho hắn. Trong lúc đó, Triệu Ngọc bỗng phát hiện Bành Hân đang khoanh tay đứng trước mặt mình, từ đầu tới cuối vẫn giữ y khoảng cách gần một mét không hề thay đổi, hơn nữa còn lộ ra vẻ lo lắng.

“Tôi nói này, đội trưởng à!” Triệu Ngọc hỏi: “Sao chị đứng gần tôi vậy chứ? Sao chị không đi hỏi xem buổi thẩm vấn thế nào rồi? Hay là… để tôi đi thẩm tra gã cho? Sốt ruột lắm rồi!”

“Còn nói nữa!” Bành Hân nghiêm mặt nói: “Tôi nửa bước không rời khỏi cậu, chẳng phải vì sợ cậu lại đi gây rắc rối cho tôi sao! Hiện giờ sự tích anh hùng của cậu đã truyền ra cả Cục Cảnh sát rồi. Ngọc à, mặc dù cậu đã bắt được Hầu Mãnh, nhưng thủ đoạn của cậu… Haiz!”

Bành Hân vừa nói xong thì thấy Trương Diệu Huy dẫn theo một nhóm người tới, đồng loạt xông vào văn phòng của tổ A. Vương Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, vội dừng việc lại ngoái đầu ra xem.

Triệu Ngọc và Bành Hân cũng quay đầu lại nhìn, thấy những người tiến vào văn phòng đều là các cảnh sát điều tra của tổ B. Sau khi mấy người này vào trong lập tức vây lấy Triệu Ngọc, hơn nữa người nào người nấy còn đứng thẳng một cách nghiêm trang!

Tiếp sau đó, theo khẩu lệnh của Trương Diệu Huy, nhóm người răm rắp cúi chào Triệu Ngọc!!!

.

Ối chà?!

Triệu Ngọc sững sờ, Vương Phi và Bành Hân kinh ngạc.

Cúi chào xong, Trương Diệu Huy nhanh chóng tới đứng trước mặt Triệu Ngọc, trịnh trọng nói: “Triệu Ngọc huynh đệ, chúng tôi đại diện cho toàn bộ cảnh sát điều tra của tổ B, còn nữa, đại diện cho tổ trưởng Khúc Bình của chúng tôi…” Nói tới đây, tròng mắt của Trương Diệu Huy đỏ lên, nghẹn ngào nói tiếp: “Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã xả thân mình đi bắt hung thủ! Nếu không có cậu, bây giờ chúng tôi thật sự vẫn chưa thể tìm ra cách để bắt được Hầu Mãnh!”

“Đúng đó!” Một cảnh sát điều tra khác đã làm nhiều năm than thở: “Nói thật lòng, trước đây chúng tôi chẳng xem cậu ra gì, nhưng bây giờ không giống như trước rồi! Người anh em Triệu Ngọc, sau này người của tổ B chúng tôi, cậu cứ tùy ý kêu gọi, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói ra!”

“Đúng!” Một cảnh sát khác đứng cách xa Triệu Ngọc nói: “Cảnh sát Triệu, tôi phục sát đất rồi! Sau này chỉ noi gương anh mà làm! Có chuyện gì cần đến tôi, tôi tuyệt đối không thoái thác nửa lời!”

Nghe mấy lời khen ngợi và ngưỡng mộ này, dường như Bành Hân muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn không nói.

“Ha ha…” Triệu Ngọc cười gượng, nói: “Các anh đừng nói như vậy, tổ trưởng Khúc Bình cũng là đồng nghiệp và là bạn bè của tôi. Việc báo thù cho chị ấy cũng là trách nhiệm của tôi! Đúng rồi, các anh nói như vậy, có phải là Hầu Mãnh đã nhận tội rồi không? Rốt cuộc thì thẩm vấn thế nào rồi?”

“Triệu Ngọc!” Bành Hân vội chắn trước mặt hắn, quở trách: “Cậu đừng nhắc lại chuyện này nữa, có được không? Cậu hãy… cậu hãy khâu vết thương xong trước đi rồi nói tiếp!”

Vương Phi thấy vậy, vội kéo một kim lên tiếp tục khâu cho Triệu Ngọc.

“Đội trưởng Lưu và tổ trưởng Mao Vĩ vẫn đang thẩm vấn.” Lan Bác bỗng nhiên lách ra người Bành Hân, nói: “Vừa rồi tôi nghe ngóng được, tên đó nói bản thân uống nhiều quá, không biết chuyện gì cả. Sau đó, lại nói mình không những uống rượu mà còn cắn thuốc nữa! Chuyện gì cũng không nhớ! Nên không dám nhận tội!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc nhúc nhích một cái, mũi kim trượt ra làm miệng vết thương rỉ máu. Nhưng dường như hắn lại không cảm nhận được, chỉ hỏi: “Cái gì cũng không nhớ à? Nói bậy nói bạ! Bà nó! Tôi đi thẩm vấn gã…”

“Đừng cử động, đừng cử động mà!” Trưởng khoa Vương Phi lo lắng, Bành Hân cũng gấp gáp đè giữ Triệu Ngọc lại.

Thấy trên đầu Triệu Ngọc chảy máu, vết thương bắt đầu hở miệng, Trương Diệu Huy vội vàng khuyên giải: “Người anh em, cậu đừng kích động, đợi một lát rồi nói! Dù sao người cũng đã bị bắt rồi, đâu sợ gã không nhận tội! Tất cả chúng tôi đều đang canh gác bên ngoài phòng thẩm vấn, chỉ cần có tin tức gì mới liền lập tức tới nói cho cậu biết là được rồi! Cậu yên tâm đi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Bành Hân vội dùng ánh mắt ra hiệu với mấy người đó, bồi thêm mấy câu: “Người đã bị bắt rồi, còn gấp gáp làm gì? Các anh mau đi đi!”

Nhóm người Trương Diệu Huy lại an ủi thêm vài câu rồi mới rời khỏi văn phòng.

“Phù…”

Triệu Ngọc cố gắng hít thở sâu, nhưng nỗi sốt ruột trong lòng càng tăng thêm. Tuy bây giờ người đã bị bắt, nhưng hắn lại cứ cảm thấy không thực!

Hắn luôn cảm thấy, việc Khúc Bình bị hại không hề đơn giản như bề ngoài của nó! Bất luận là vị trí của hung khí, hay là Hầu Mãnh uống say, cũng đều có chỗ không hợp lý!

Triệu Ngọc cho rằng, chỉ khi Hầu Mãnh nói ra sự thật, hắn mới tìm được chân tướng!

Máy phát hiện nói dối!

Máy phát hiện nói dối chỉ còn lại một cái, vốn dĩ Triệu Ngọc muốn dùng nó để phá vụ án bắt cóc Miên Lĩnh, nhưng để tìm ra chân tướng kẻ sát hại Khúc Bình, xem ra, hắn không thể không đi nước cờ này – mang nó ra sử dụng!