Tuy đã dùng máy phát hiện nói dối tới bốn lần, nhưng hiệu lực của nó rốt cuộc tới mức nào thì Triệu Ngọc vẫn chưa tính chuẩn được.
Phải nói trước, độ chính xác của máy phát hiện nói dối này là không phải bàn cãi! Chính nhờ sức mạnh thần kỳ của nó, Triệu Ngọc mới phá được vụ án thảm sát, xác định được hung thủ thật sự Lưu Bằng Phi.
Có điều, thông qua việc thăm dò Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ Phượng, Triệu Ngọc lại phát hiện, sự lợi hại của máy phát hiện nói dối đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Có lúc, thậm chí có những chuyện đến đối tượng cũng không xác định được, nhưng chiếc máy này lại kiểm tra ra hết!
Cấp độ lợi hại như vậy, không khỏi khiến Triệu Ngọc nghĩ ngợi lung tung.
Hắn đang suy nghĩ, nếu tùy tiện tìm một người tới dùng chiếc máy phát hiện nói dối để hỏi một vài chuyện liên quan tới vụ án, có phải cũng có thể tạo ra hiệu quả hay không?
Nếu kế hoạch này thật sự thành công, vậy có phải Triệu Ngọc có thể dò hỏi trong phạm vi nhỏ thôi là xác định hung thủ thật sự rồi không?
Nếu như vậy, hắn có thể tùy ý hỏi ai đó, hỏi người ta hung thủ thật sự có phải là người ở Miên Lĩnh không? Là một người, hai người hay ba người? Có phải là nữ không? Tuổi từ 20 tới 30 phải không? Họ Vương phải không? Là cảnh sát phải không vân vân…
Nếu máy phát hiện nói dối thật sự có thể trả lời, vậy chẳng phải hắn có thể nhanh chóng thu nhỏ mục tiêu rồi sao? Khiến cho tình tiết vụ án có được bước tiến triển đột phá?
Nhưng, sau khi hắn tỉ mỉ đọc phần giới thiệu về máy phát hiện nói dối tàng hình xong, lại sinh ra nghi ngờ. Phần giới thiệu nói, máy phát hiện nói dối chỉ có thể kiểm tra được những vấn đề cụ thể có tính đơn giản, nếu không sẽ không thu được kết quả.
Triệu Ngọc nghĩ ngợi, hai chữ “cụ thể” này có ý nghĩa gì? Có phải tức là đối tượng kiểm tra nhất định phải có liên quan đến vấn đề cần kiểm tra thì mới được? Còn tìm đại người nào đó hỏi thì sẽ không có tác dụng?
Giống như Lâm Mỹ Phượng vậy, tuy bản thân chị ta cũng không rõ chân tướng, nhưng chị ta lại là một kẻ đồng phạm, cho nên máy phát hiện nói dối mới có tác dụng?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Triệu Ngọc vẫn không dám đi thực hiện thí nghiệm này. Hắn lo sợ nếu lỡ thất bại thì sẽ lãng phí chiếc máy phát hiện nói dối cuối cùng!
Dù sao cái máy này thật sự rất quan trọng đối với việc phá án của hắn!
Triệu Ngọc cảm thấy, chi bằng cứ tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ, đợi tới ngày nào lại có thêm nhiều máy phát hiện nói dối khác, lúc đó đem thử cũng không muộn!
Tuy nhiên, rõ ràng cái chết của Khúc Bình đã phá vỡ kế hoạch của Triệu Ngọc. Bây giờ tất cả những gì hắn muốn là biết được chân tướng cái chết của tổ trưởng Khúc, muốn biết có phải vì điều tra vụ án Miên Lĩnh mà chị ta bị giết hay không?
Nếu không phải thì tốt, còn nếu phải, thì chứng minh hung thủ của vụ án Miên Lĩnh đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn là một nhân vật có thủ đoạn cực kỳ nguy hiểm! Thậm chí đến bản thân hắn cũng khó tránh nguy hiểm!
Tính mạng rất quan trọng, đây chẳng phải là một trò đùa.
Triệu Ngọc cho rằng, hắn bắt buộc phải nhanh chóng tìm hiểu chân tướng mới được, cho dù có mang chiếc máy phát hiện nói dối cuối cùng ra sử dụng cũng không hối tiếc!
Có điều, bây giờ Hầu Mãnh đang được Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ thẩm vấn, các lãnh đạo lo lắng Triệu Ngọc lại có hành động liều lĩnh nào khác, cho nên đã phái Bành Hân tới trông coi hắn, không để hắn tiếp cận phòng thẩm vấn.
Bất lực! Triệu Ngọc chỉ đành nhẫn nhịn chờ kết quả thẩm vấn từ bọn họ, sau đó mới tìm cơ hội tiếp cận Hầu Mãnh sau.
Sau khi khử trùng và khâu vết thương trên đầu xong, trưởng khoa Vương Phi còn giúp hắn băng bó vết thương lại, sau đó tỉ mỉ xử lý các vết thương khác trên người Triệu Ngọc.
Tuy cánh tay phải của hắn trúng viên đạn thép từ súng mô phỏng, nhưng do khoảng cách tương đối xa nên không nguy hiểm lắm. Khi trúng loại đạn này sẽ vô cùng đau đớn, nhưng chỉ qua một khoảng thời gian, cơn đau đớn ấy sẽ tiêu biến rất nhanh.
Vì vậy, không những vết thương của Triệu Ngọc không có gì đáng ngại, mà chân của Trương Diệu Huy cũng không sao, đã có thể cử động tự do rồi.
Có điều, Tiểu Lưu lại không may mắn như họ. Trong lúc giằng co với đám người đa cấp, đầu của cậu ta bị đập vào giường sắt khiến não bị chấn thương, bây giờ đã được đưa đi bệnh viện kiểm tra điều trị rồi.
Tuy Lan Bác cũng bị đánh sưng cả mặt, nhưng không bị thương tích gì nặng, chỉ cần làm hết sưng là được.
Sau khi trưởng khoa Vương chăm sóc cho Triệu Ngọc xong, Bành Hân vẫn đứng đó nhìn Triệu Ngọc, không rời nửa bước. Thậm chí đến đi vệ sinh cũng ngóng ra ngoài, sợ hắn lại chuồn đi gây họa.
Do tối nay vẫn đang chờ kết quả, đa số các nhân viên cảnh sát của Đội Trọng án đều không về nhà mà ở lại văn phòng, hoặc chờ lệnh bên ngoài phòng thẩm vấn.
Tuy Triệu Ngọc cũng ở lại văn phòng, nhưng nhờ có Lan Bác nhắn tin điện thoại cho hắn, hắn đã biết được thông tin mới nhất từ việc thẩm vấn.
Do trên đùi của Hầu Mãnh trúng đạn, vết thương tương đối nghiêm trọng, nên bây giờ các bác sĩ đang gấp rút trị liệu trong phòng thẩm vấn. Để không ảnh hưởng đến tiến độ điều tra, nên việc trị liệu được tiến hành song song với buổi thẩm vấn.
Mới đầu, Hầu Mãnh có nhiều điều không rõ, trong miệng lúc nào cũng nói mấy câu khó hiểu như cái gì xe đạp thành tinh, nhìn thấy ma các loại...
Nhờ các bác sĩ trị liệu, một khoảng thời gian khá dài sau đó, gã mới dần dần tỉnh lại, cuối cùng kể lại tất cả đầu đuôi sự việc đã xảy ra ngày hôm đó.
Theo lời khai báo của Hầu Mãnh, hôm đó gã đến hộp đêm với một nhóm bạn, không những uống rượu mà còn cắn thuốc.
Chơi đến phút cuối, chẳng những gã không nhớ lúc nào mình rời khỏi được chỗ đó, mà đến việc rời khỏi như thế nào, sau đó đã đi đâu, gã cũng không nhớ nổi!
Đợi đến khi lấy lại được ý thức, thì gã đã nằm trên vỉa hè của dải cây xanh ven đường. Sau khi tỉnh lại, gã phát hiện mình đang nằm trước một chiếc xe hơi màu trắng, trong tay ôm cái túi xách nữ. Ngay sau đó, gã bỗng phát hiện trong bụi cây có một người nằm giữa vũng máu, không hề động đậy!
Lúc đó, thần trí của gã vẫn chưa tỉnh táo hẳn, theo bản năng mới ôm lấy túi xách kia rời khỏi hiện trường. Thậm chí gã cũng không thể xác định được lúc đó Khúc Bình đã chết hay chưa?
Sau khi gã về tới nhà thì trời đã sáng. Lúc này gã mới nhìn thấy trên tay, trên áo và cả trên người mình đều dính đầy máu. Mãi đến lúc này, gã mới ý thức được rằng bản thân đã gây ra chuyện lớn rồi!
Trong lúc căng thẳng, gã gọi điện thoại cho bạn gái, nói muốn đi đâu đó để trốn, kêu bạn gái chuyển cho gã ít tiền. Tiếp sau đó, gã lại gọi cho Quý Xuân Hoa nhờ giúp đỡ.
Quý Xuân Hoa cũng rất nghĩa khí, chẳng những cho gã ẩn thân dưới vai nhân viên đa cấp, trốn trong kho hàng của tòa nhà Nam Xuyên, mà còn kêu thuộc hạ sắp xếp đường chạy trốn cho gã.
Nhưng mà, mọi chuyện lúc nào cũng rất trùng hợp!
Tối hôm đó, Hầu Mãnh bất an không sao ngủ được. Gã luôn cảm thấy đây không phải là giải pháp tốt, nên nhanh chóng thu dọn hành lý, dự định tháo chạy trong đêm, không chờ sự sắp xếp của Quý Xuân Hoa nữa.
Kết quả, lúc gã xách balo tới trước cửa nhà kho, vì thèm thuốc lá nên gã định hút một điếu rồi lại chạy đi! Không ngờ, còn chưa kịp châm lửa thì đã đụng phải Lan Bác, từ đây mới xảy ra những chuyện sau đó!
Căn cứ theo tài liệu trong tay cảnh sát, tên Hầu Mãnh này trước đây từng có tiền lệ ăn cướp, mà vụ cướp gã gây ra năm xưa cũng dùng đúng biện pháp chặn xe cướp của, tương tự với tình huống lúc Khúc Bình bị hại.
Vì vậy, mấy người Lưu Trường Hổ đã xác định, tên Hầu Mãnh này chính là hung thủ giết hại Khúc Bình, không còn nghi ngờ gì nữa! Tối hôm đó, vì gã cắn quá nhiều thuốc, trong lúc thần kinh phấn khích đã quyết định giở lại bài cũ, chặn đường cướp của.
Kết quả, gã chặn trúng ngay xe của tổ trưởng Khúc Bình để cướp. Nào ngờ, trong quá trình ấy, giữa hai người nảy sinh giằng co, trong cơn tức giận Hầu Mãnh trở thành hung thủ giết người, sát hại tổ trưởng Khúc Bình!
Hung khí, vân tay, kết cấu biểu bì, vết máu, thêm túi xách bị cướp đi... Tất cả chứng cứ đều chĩa về phía Hầu Mãnh. Cho dù gã có ngụy biện thế nào cũng không thể thoát khỏi sự nghi ngờ về vụ giết người cướp của này!
Để bảo đảm không có gì sơ sót, Lưu Trường Hổ lập tức sắp xếp mấy người Trương Diệu Huy đi các nơi điều tra thêm chứng cứ.
Theo lời khai của Hầu Mãnh, bọn họ cần phải tìm ra các vật chứng như túi xách, quần áo... Hơn nữa còn phải gấp rút tra hỏi mấy người bạn cùng uống rượu cắn thuốc với gã, xem lời khai của bọn họ có khớp hay không?
Ngoài ra, còn phải sắp xếp người đi điều tra các camera giám sát gần quán bar, xem lúc đó rốt cuộc thì Hầu Mãnh làm thế nào rời khỏi đó được? Gã tới hiện trường vụ án bằng cách nào, có nhân chứng nhìn thấy hay không, thậm chí xem Hầu Mãnh có đồng bọn không...
Vì thế, đa số cảnh sát điều tra đều được cử đi, duy chỉ có Triệu Ngọc và Bành Hân là không. Triệu Ngọc biết, bề ngoài là các lãnh đạo lo lắng cho vết thương trên người khiến hắn không tiện hành động, nhưng thực chất lại sợ hắn gây thêm tai họa gì khác!
Triệu Ngọc cũng chẳng có hứng thú đi điều tra mấy thứ này, đến giờ thì trong đầu hắn chỉ có một chuyện quan trọng nhất, đó chính là nhanh chóng làm rõ cái chết của Khúc Bình rốt cuộc có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh hay không?
Nếu có, vậy chỉ cần điều tra ra chân tướng Khúc Bình bị sát hại, thì vụ án bắt cóc Miên Lĩnh cũng theo đó mà phơi bày ra ánh sáng!
Không ngờ, ngay khi Triệu Ngọc đang nghiêm túc nghĩ ngợi, hệ thống đột nhiên thông báo cho hắn biết, kỳ ngộ lần này đã hoàn thành với tỷ lệ là 96%! Lại nhận được thêm năm món đạo cụ làm phần thưởng!
Triệu Ngọc luôn hy vọng mình có thể nhận thêm máy phát hiện nói dối thần kỳ lần nữa, cho nên chưa kịp làm ghi chép phân tích đã vội vàng mở túi đạo cụ ra xem.
“Máy hô hấp tàng hình!” Hệ thống giới thiệu: “Đạo cụ này có thể cung cấp dưỡng khí trong bất kỳ tình huống nào, thời gian sử dụng mười phút!”