Cuồng Thám

Chương 179: Chương 179LÀM SAO TỚI ĐƯỢC?





Triệu Ngọc nghĩ ngợi một hồi, nhanh chóng hiểu ra được ý nghĩa của nó. Thì ra chiếc máy hô hấp tàng hình này thực chất là một bình dưỡng khí tàng hình. Lỡ như bản thân rơi vào nước, hoặc là nơi nào đó không có dưỡng khí, cũng có thể sử dụng món đồ này để hít thở!

Quả thật món đồ này rất xứng đáng với tỷ lệ hoàn thành 96%, bởi đây là một công cụ thoát thân lợi hại. Mình nhất định phải ghi nhớ kỹ, sau này gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ mà lấy ra sử dụng.

Kiểm tra đạo cụ xong, theo thói quen Triệu Ngọc mở sổ ra, bắt đầu ghi chép về quẻ bói hôm nay.

Quẻ Khôn Cấn của hôm nay đã kết thúc rồi!

Quẻ Cấn còn dễ giải thích, liên quan đến công việc mà! Hôm nay hắn bắt được kẻ tình nghi đã sát hại Khúc Bình, đương nhiên công việc có đột phá lớn, nhận được mức độ hoàn thành cao như vậy cũng rất xứng đáng.

Nhưng mà, quẻ Khôn thì đại diện cho điều gì đây? Khôn tượng trưng cho đất, là những sự kiện lớn gây chấn động sao? Quẻ Khôn mà ra thì sẽ có người chết sao?!

Hơn nữa, tuy không biết “Khôn” có hàm ý gì, nhưng từ mức độ hoàn thành cho thấy, bản thân hắn đã hoàn thành nó khá tốt? Nhưng mà... rốt cuộc mình đã làm thế nào để hoàn thành chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Ngọc cảm thấy việc hiểu đúng quẻ “Khôn” này thật xa vời. Cho nên sau khi hắn ghi chép tỉ mỉ xong, thì không muốn nhức đầu thêm vì chuyện này nữa.

Có điều, thông qua cái chết của Khúc Bình, Triệu Ngọc lờ mờ nảy sinh ra loại cảm giác sợ hãi nào đó đối với quẻ “Khôn” này, luôn cho rằng đây không phải là quẻ tốt, mong rằng sau này nó ít xuất hiện sẽ hay hơn!

Lúc này đã gần sáng, Triệu Ngọc ghi chép xong liền đi châm điếu thuốc, rồi mở quẻ mới. Không biết qua một ngày mới sẽ xuất hiện quẻ nào nữa? Triệu Ngọc cẩn thận lắng nghe.

“Quẻ Chấn Khảm.” Hệ thống nói: “Chấn lôi Khảm thủy, lôi thanh nhập thủy, cổn ba lợi thẩm, bất vi kim hoa, nãi kham ngu hợp.” (Chấn là sấm Khảm là nước, tiếng sấm đi vào trong nước, cuồn cuộn trôi đi, không phải là hoa vàng, chỉ có thể dung hợp).

“Quẻ Chấn Khảm?”

Triệu Ngọc suy nghĩ, “Chấn” đại diện cho địa vị, có phải trong ngày mới này, địa vị của mình sẽ cao hơn không?! “Khảm” đại diện cho phụ nữ, không biết hôm nay lại có người con gái nào vừa gặp đã yêu mình đây?

Có điều, quẻ bói này xem như không tồi, nhưng Triệu Ngọc vẫn có chút thất vọng. Vì quẻ Cấn vẫn chưa được mở, hiển nhiên khiến hắn có chút sốt ruột!

Điều hắn muốn làm nhất bây giờ, chính là nhanh chóng điều tra rõ chân tướng! Vụ án Miên Lĩnh vốn đã như mò đường trong sương mù, bây giờ tổ trưởng Khúc Bình lại đột nhiên bị hại, cảm giác như tất cả mọi việc bỗng chốc loạn cả lên!

Triệu Ngọc cảm thấy, đợi ngày mai Hầu Mãnh bị thẩm tra xong, bất luận thế nào mình cũng phải tìm tên này nói chuyện cho rõ. Cho dù có phải lãng phí chiếc máy nói dối cuối cùng cũng không đáng tiếc!

Vốn dĩ, Cục Cảnh sát có phòng trực ban chuyên dụng, có thể cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho các cảnh sát điều tra trong thời gian ngắn. Nhưng cuộc sống phá án lâu nay đã khiến các cảnh sát điều tra đều thấy quen với kiểu làm việc thâu đêm, nên phòng trực ban sớm đã biến thành phòng lưu trữ.

Thời gian không ngừng trôi qua, khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nhóm người Trương Diệu Huy phụ trách công việc điều tra cũng đã có tin tức báo về.

Sau khi chiến đấu cả một đêm dài, bọn họ đã tìm ra những người từng uống rượu cùng Hầu Mãnh tối hôm đó, hơn nữa còn tìm thấy không ít nhân chứng. Theo lời khai từ những người này, có thể chứng minh lời nói của Hầu Mãnh đều là sự thật.

Tối đó, Hầu Mãnh không những uống rượu mà còn cắn thuốc, lúc rời khỏi cũng chỉ có một mình!

Trong camera của quán bar có đoạn video cho thấy rõ gã đã rời khỏi quán một mình, hơn nữa còn làm ra những hành động phấn khích bất thường!

Từ đó cho thấy, rất có khả năng sau khi Hầu Mãnh rời khỏi quán bar, đã đi đến nơi xảy ra vụ án, sau đó giết hại tổ trưởng Khúc Bình.

Tuy nhiên, điều khó hiểu đã xuất hiện!

Do quán bar cách hiện trường vụ án tương đối xa, các cảnh sát điều tra muốn thông qua video để tìm ra tuyến đường di chuyển của Hầu Mãnh, xem rốt cuộc làm thế nào mà gã có thể tới đó?

Nhưng bọn họ đã lục tung các camera gần đó cũng không tìm thấy hình bóng của Hầu Mãnh đâu nữa. Sau khi rời khỏi quán bar, người này giống như mất tích luôn vậy!

Bọn họ còn đi hỏi một lượt các tài xế taxi và Grab đã đi qua mấy con đường gần đó, đều chẳng có ai nhìn thấy Hầu Mãnh!

Đây thật sự là một chuyện kỳ quái!

Tuy trong video sau khi Khúc Bình bị sát hại có hành tung của Hầu Mãnh, nhưng trước đó thì camera giám sát không ghi lại được bất kỳ dấu vết nào của gã!

Nói cách khác, bây giờ các cảnh sát điều tra chỉ biết Hầu Mãnh rời khỏi thế nào, chứ không biết sao gã tới được đó?

Rốt cuộc làm thế nào mà gã tới được hiện trường, không một ai biết được, thậm chí đến cả bản thân gã cũng không biết!

Có được kết quả như vậy càng làm cho Triệu Ngọc nghi ngờ hơn. Chẳng lẽ cái chết của Khúc Bình quả thật có ẩn tình gì khác? Vậy liệu tổ trưởng Khúc có thật sự do Hầu Mãnh giết chết không? Hoặc, hung thủ thật sự lại là kẻ khác!?

Với nhiều mối nghi ngờ đan xen như vậy, Triệu Ngọc muốn đích thân tới phòng thẩm vấn tìm cơ hội, lợi dụng máy phát hiện nói dối của mình để tìm ra chân tướng.

Lúc này, Bành Hân vẫn nằm sấp trên bàn làm việc ngủ say, Triệu Ngọc nhanh chóng rời khỏi phòng, chuẩn bị chuồn đi. Không ngờ, hắn vừa tới cầu thang thì đụng phải Mao Vĩ.

Dường như Mao Vĩ tới đây là vì Triệu Ngọc, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đã lập tức tóm lấy cánh tay hắn, nói: “Này! Tiểu Triệu à, đúng lúc quá, tôi đang muốn tìm cậu!”

“Sao thế?” Triệu Ngọc hỏi xong, phát hiện sắc mặt Mao Vĩ có gì đó không ổn.

Ánh mắt Mao Vĩ né tránh, vừa nhìn qua một bên vừa nói với hắn: “Tiểu Triệu à, mau lên, Cục trưởng đang tìm cậu! Là Cục trưởng Châu, không phải Cục phó Loan!”

“Cục trưởng Châu?” Triệu Ngọc hơi sững người. Từ biểu hiện của Mao Vĩ có thể thấy được điều gì đó, hắn vội hỏi: “Sao vậy? Tìm tôi làm gì?”

“Haiz! Còn không phải...” Mao Vĩ thở dài, vẫn chưa dứt câu đã vội chuyển ý: “Cậu... cậu mau đi nhanh đi, đi rồi cậu sẽ biết! Cục trưởng Châu ở trong văn phòng! Ừm...” Anh ta vừa kéo Triệu Ngọc đi về phía trước, vừa lo lắng nói: “Ngọc à, vừa rồi tôi nhìn thấy, sắc mặt của Cục trưởng Châu không được tốt lắm, lát nữa cậu vào phải chú ý lời nói, đừng để chuyện gì xảy ra...”

Ơ?

Sắc mặt không tốt?

A...

Triệu Ngọc đã hiểu, chắc chắn là Cục trưởng Châu biết tối qua hắn đã bắt được Hầu Mãnh. Xem ra, Cục trưởng đại nhân đang bốc hỏa, hậu quả rất nghiêm trọng!

Có điều, Triệu Ngọc lại chẳng màng đến chuyện này. Tuy quá trình đi bắt người hơi khác lạ một chút, nhưng kết quả vẫn rất tốt! Dù sao ông đây cũng đã bắt được hung thủ!

Được thôi, nếu Cục trưởng đại nhân đã có lời mời, vậy thì cứ đi nghe thử ông ta rốt cuộc muốn tìm mình nói cái gì?

Khi Triệu Ngọc tới trước cửa văn phòng của Cục trưởng Châu, cũng vừa lúc thư ký Tống Siêu đi ra ngoài. Anh ta vừa nhìn thấy Triệu Ngọc băng bó đầy đầu đi tới thì vội vàng nép qua một bên như bị dọa sợ, mở rộng cửa ra cho hắn, sau đó giống như tiểu đồng canh cửa, chờ Triệu Ngọc bước vào.

Triệu Ngọc vừa vào trong, anh ta liền đóng cửa lại, bản thân thì ở bên ngoài.

Cục trưởng Châu vừa pha ấm trà Long Tỉnh, đang đứng trước bàn làm việc cầm ly trà lên thổi. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Ngọc bước vào, ông ta mới đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói: “Triệu Ngọc à, tới đây, tới đây...” Ông ta chỉ tay về phía trán của Triệu Ngọc: “Sao rồi? Vết thương thế nào?”

Tuy miệng Cục trưởng Châu nói ra lời quan tâm, nhưng từ trong giọng điệu của ông ta có thể cảm nhận được ý tức giận rõ ràng.

“Không sao đâu.” Triệu Ngọc khách sáo trả lời: “Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, chỉ khâu tám mũi thôi!”

“Ừm.” Cục trưởng Châu chẳng hỏi sâu hơn, mà hỏi: “Tôi nghe nói, tối qua cậu đã bắt được nghi phạm sát hại tổ trưởng Khúc? Cậu đó! Thật là... không tầm thường mà!”

Ba chữ “không tầm thường” này được Cục trưởng Châu nói ra từ hàm răng cắn chặt.

“Quá khen, quá khen!” Tuy Triệu Ngọc thấy Cục trưởng Châu đang tức giận, nhưng dù sao người ta cũng toàn nói lời hay ý đẹp, hắn chỉ đành phối hợp một chút: “Đây đều nhờ vào phương hướng lãnh đạo đúng đắn của ngài! Mua ha ha...”

“Ừm...”

Nụ cười ngông cuồng của Triệu Ngọc càng khiến Cục trưởng Châu thêm khó chịu. Dường như ông ta không nhịn nổi nữa, đập lên bàn cái rầm rồi nói với hắn: “Triệu Ngọc! Bây giờ tôi chính thức thông báo với cậu, vì sự việc tối qua của cậu đã vi phạm kỷ luật của đội cảnh sát, làm tổn hại đến pháp luật kỷ cương, lạm dụng chức quyền. Bây giờ tôi lấy danh nghĩa Cục trưởng của phân cục Dung Dương, tạm thời đình chỉ cậu, đợi ngày xét xử!”