Cuồng Thám

Chương 180: Chương 180NÓI MÌNH SAO?





“Cái gì?” Triệu Ngọc sững sờ: “Cục trưởng Châu, ông có ý gì? Tại sao lại đình chỉ công việc của tôi?!”

“Tại sao?” Cục trưởng Châu dùng ngón trỏ chỉ vào bàn làm việc, nói nhanh: “Tối qua cậu thuê người đi đánh bạn gái của kẻ tình nghi, còn cản trở hành động của người đang làm nhiệm vụ! Ngay sau đó, cậu còn dẫn một nhóm cảnh sát điều tra tới phòng trà Quảng Nguyên đánh gãy chân ông chủ trước mắt nhiều người! Nổ súng! Đánh người! Cậu có biết, cách cậu làm đã không còn là vi phạm kỷ luật, mà là pháp luật? Trong số các nhân chứng ở đó, có hai người là ủy viên tòa Thị chính thành phố đó! Các cậu... các cậu thân là nhân viên cảnh sát, tại sao lại đi làm những chuyện đó chứ?”

“Cục trưởng Châu.” Triệu Ngọc nhanh chóng trả lời: “Là bọn họ cản trở công lý pháp luật, cản trở cảnh sát chúng tôi xử lý vụ án! Chẳng phải trong lời khai của Hầu Mãnh đã nói rõ rồi sao? Hai người đó rõ ràng biết Hầu Mãnh phạm tội giết người, nhưng lại bao che cho gã! Đặc biệt là Quý Xuân Hoa, chẳng những hắn ta đã giúp Hầu Mãnh ẩn trốn mà còn sắp xếp người giúp gã chạy thoát nữa. Đây không chỉ là biết tội không báo, mà còn là đồng mưu!”

“Việc cậu làm gọi là làm trước nói sau.” Cục trưởng Châu không khách sáo, phản bác lại ngay: “Trước khi cậu quyết định hành động, những chuyện này đều là giả thiết của cậu! Là dự đoán! Là đánh cược! Căn bản là cậu chẳng có chứng cứ xác thực nào. Nếu họ không có quan hệ gì với Hầu Mãnh thì sao? Cậu có biết hành vi của cậu gọi là gì không? Đánh người vô tội, lạm dụng chức quyền, cậu sẽ bị khai trừ khỏi ngành!”

“Khai trừ khỏi ngành?” Triệu Ngọc đứng thẳng người, cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Tổ trưởng Khúc Bình, một tổ trưởng của Đội Trọng án bị người ta giết chết! Là phơi thây giữa đường đó! Các ông định sẽ thế nào? Tiếp tục chờ đợi sao? Cứ tiếp tục bó tay ngồi giám thị những người đó mãi sao? Tối qua, nếu không phải vì tôi sử dụng hành động cực đoan, thì Hầu Mãnh sớm đã chạy thoát dưới sự sắp xếp của Quý Xuân Hoa rồi!”

“Ngụy biện! Viện cớ!” Cục trưởng Châu ngày càng giận dữ: “Được, cho dù cậu chó ngáp phải ruồi, bắt được Hầu Mãnh! Vậy sau đó thế nào? Muốn bắt nghi phạm thì cứ bắt đi! Nhưng cậu xem cậu đã làm những gì? Trong nhà kho đó có mười hai người bị cậu đánh trọng thương, bây giờ có năm người vẫn đang nằm viện, hơn nữa có một người còn nằm trong phòng theo dõi đặc biệt, suýt thì mất mạng rồi! Triệu Ngọc, tuy bọn họ làm nghề đa cấp, nhưng cũng là những công dân nhận được sự bảo vệ của pháp luật! Cậu không cho rằng, việc cậu làm...”

“Cục trưởng đại nhân!” Triệu Ngọc tức giận đến mức trợn to mắt, cất cao giọng nói: “Mấy tên đa cấp đó đã bị tẩy não hết rồi, bọn họ không những ngăn cản chúng tôi truy bắt Hầu Mãnh, mà còn chủ động tấn công chúng tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết! Bọn họ có bốn năm chục tên, thậm chí còn khóa trái cửa không cho bọn tôi trốn thoát! Chúng tôi chỉ có ba người, nếu không ra tay ác độc thì chúng tôi còn giữ được mạng sao? Chẳng lẽ, ý của ông là, chúng tôi phải chịu bị đánh, không được kháng cự? Đừng nói tôi là một cảnh sát đang làm nhiệm vụ, cho dù là dân thường thì cũng thuộc loại phòng vệ chính đáng!”

“Hừ! Triệu Ngọc!” Lồng ngực của Cục trưởng Châu nhấp nhô dữ dội: “Cậu còn dám biện hộ cho mình à! Chẳng lẽ, cậu cho rằng chuyện cậu làm tối qua không sai chút nào sao?”

“Tôi chỉ biết, tối qua tôi đã làm một chuyện đúng đắn.” Triệu Ngọc siết chặt nắm đấm, nói: “Đó chính là bắt được nghi phạm sát hại tổ trưởng Khúc!”

“U mê không chịu tỉnh ngộ! Hừ!” Cục trưởng Châu tức giận đến nỗi phát run: “Chúng ta đều là cảnh sát, chúng ta là đội ngũ có kỷ luật, chúng ta làm việc phải nghĩ tới hậu quả! Không thể tùy tiện hành động, coi trời bằng vung! Cậu đó, hãy tự kiểm điểm lại chính mình đi!”

“Cục trưởng đại nhân!” Triệu Ngọc trừng to đôi mắt, cắn răng nói: “Ở hiện trường tổ trưởng Khúc bị sát hại chỉ có video Hầu Mãnh rời khỏi, chứ không có video ghi lại cảnh gã tới đó! Trong video, trên tay gã không có hung khí, mà hung khí lại được phát hiện trong thùng rác cách đó ngoài một cây số, điều đó chứng minh có thể Hầu Mãnh còn có đồng phạm! Việc tổ trưởng Khúc Bình bị hại có thể chứa ẩn tình nào khác!”

“Cậu đừng nói với tôi chuyện này nữa, cậu đã bị đình chỉ công tác rồi, những chuyện này không cần cậu phải lo!”

“Trước khi tổ trưởng Khúc bị hại,” Triệu Ngọc vẫn không hề ngó ngàng tới lời cảnh cáo của Cục trưởng, vẫn tự ý nói tiếp, “chúng tôi từng điều tra ra bước tiến quan trọng trong vụ án Miên Lĩnh. Tôi nghi ngờ cái chết của tổ trưởng Khúc Bình có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh! Đằng sau Hầu Mãnh có thể còn có chủ mưu khác! Mà rất có thể tên chủ mưu này cũng biết rõ chân tướng của vụ án Miên Lĩnh!”.

“Suy nghĩ khác thường của cậu thực sự khiến tôi không dám nghe theo.” Cục trưởng Châu cũng không nghe lời nói của Triệu Ngọc mà chỉ nói lời mình muốn nói: “Cậu đừng cho rằng cậu đã phá được mấy vụ án là trở thành đại thám tử. Sự thật thế nào, cần phải có chứng cứ. Chúng ta đều dựa vào chứng cứ, còn cậu chỉ nói cái này ‘có thể’, cái kia ‘biết đâu’...”

“Nếu suy luận của tôi được thành lập,” Triệu Ngọc cũng không chờ Cục trưởng nói hết, dùng giọng mình lấn át giọng ông ta, tiếp tục nêu lên quan điểm của mình, “kẻ có thể biết rõ từng hành động của tổ trưởng Khúc Bình, tuyệt đối không phải là người bình thường! Có lẽ, chủ mưu thật sự chẳng ở đâu xa, mà ở ngay trong nội bộ Cục Cảnh sát của chúng ta! Trong đội ngũ cảnh sát có nội gián! Những điều này, nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ!”.

“Triệu Ngọc!” Cục trưởng Châu không nhịn nổi nữa, giơ tay lên đập xuống bàn cái rầm: “Tôi không ngại nói thẳng với cậu! Bây giờ đơn tố cáo chống lại cậu đang trên đường tới Cục Cảnh sát. Vì cậu, từ sáng sớm tôi đã bị chửi rủa hai trận rồi! Tôi không khai trừ cậu, coi như là có nhân có nghĩa với cậu rồi! Tối qua, nếu không phải vì cậu là người cuối cùng tóm được Hầu Mãnh, thì đã không chỉ bị đình chỉ công tác thôi đâu! Mà có khả năng là cậu đã bị cảnh sát giam giữ rồi, cậu có biết không!?”



“Cục trưởng đại nhân!” Giọng nói của Triệu Ngọc còn cao hơn cả Cục trưởng: “Tổ trưởng Khúc Bình chết rồi! Vì sao chị ấy lại chết, ông không quan tâm chút nào sao? Một tổ trưởng tổ điều tra có năng lực có trách nhiệm lại chết như vậy! Các người thật sự không muốn tìm ra chân tướng phía sau hay sao?”

“Sao cậu biết tôi không quan tâm, tôi không đau chứ?” Cục trưởng Châu lại cao giọng nói, tức giận hét lớn lên: “Tổ trưởng Khúc chết rồi, tôi phải khóc trước mặt các người sao? Cậu nói tôi không muốn tìm ra chân tướng? Sao tôi lại không quan tâm chứ? Không quan tâm tới sự thật, tôi lại đi nhờ Thị trưởng thành phố phát lệnh điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát Tần Sơn để làm gì?”

“Chỉ điều động lực lượng cảnh sát thôi thì vô dụng!” Triệu Ngọc không cam lòng yếu thế, hét lên: “Tôi hiểu rõ tình tiết vụ án Miên Lĩnh, vụ án này nhất định phải do tôi điều tra! Hơn nữa còn phải nhanh chóng điều tra cho rõ! Rất có thể, bàn tay hắc ám đứng đằng sau là một người có quyền lực rất lớn trong Cục Cảnh sát!”

“Triệu Ngọc!! Triệu Ngọc!!!” Cục trưởng Châu tức giận tột cùng, ông ta nổi trận lôi đình, quát: “Đội cảnh sát có kỷ luật của cảnh sát, có ranh giới rõ ràng. Cậu làm trái kỷ luật, chạm đến ranh giới, thì nhất định phải chịu xử phạt! Cậu không hiểu lời tôi nói sao? Cậu mau chóng về nhà chờ xử lý đi! Đừng phí sức điều tra vụ án gì nữa! Cậu đừng cho rằng đội cảnh sát không có cậu thì sẽ không làm được gì! Ra ngoài, cậu đi ra ngoài cho tôi!!!”

“A!” Trong khoảnh khắc, Triệu Ngọc phẫn nộ đến mức máu dồn lên não, khiến hắn cũng không khống chế được mình, nhấc chân lên đạp một cái vào bàn làm việc của Cục trưởng Châu!

Bàn làm việc của ông ta bằng gỗ lim, vừa cứng vừa nặng, bình thường muốn di chuyển một chút đã phải tốn rất nhiều sức. Vậy mà, dưới cái đạp thật mạnh của Triệu Ngọc, bàn làm việc rõ to lại giống như đang chơi trò bập bênh, lung lay một cách dữ dội!

Choang...

Ấm trà Long Tỉnh mà Cục trưởng Châu vừa pha xong cùng với tách trà quý giá đồng loạt rơi xuống đất, vỡ tan tành!!

Lúc này, gương mặt Cục trưởng Châu trắng bệch, cả người cứng đờ như khúc gỗ!

“Bà mẹ nó!” Triệu Ngọc tức giận la hét: “Ông không cho ông đây đi điều tra, ông đây cũng không vui vẻ phục vụ ông đâu! Hừ! Ông đây mặc kệ, không làm nữa!!!”

Nói xong, Triệu Ngọc giơ ngón tay giữa với Cục trưởng Châu rồi mới quay người bỏ đi.

Không ngờ, khi quay đầu lại thì hắn thấy thư ký Tống nghe tiếng đang chạy vào, đúng lúc mở cửa phòng làm việc ra.

Ngay sau khi đối mặt với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Triệu Ngọc, Tống Siêu sợ tới mức vội nấp sau cánh cửa, lại giống một tiểu đồng canh cửa, tiễn Triệu Ngọc nghênh ngang rời khỏi đó...

Mãi đến khi Triệu Ngọc đã rời khỏi rất lâu, Cục trưởng Châu mới lấy lại được tinh thần sau cơn chấn động lúc nãy!

“Cục trưởng... ngài không sao chứ?” Tống Siêu lí nhí hỏi một câu.

“Cái... cái gì?!” Lúc này, Cục trưởng Châu mới nhớ lại một chuyện, run rẩy tự mình lẩm bẩm: “Bàn tay hắc ám đứng đằng sau rất có thể là người có quyền lực rất lớn trong Cục Cảnh sát. Cái này... chẳng phải là đang nói... mình sao?!”