Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy tức. Mình cố gắng truy bắt hung thủ, đến cuối cùng lại bị Cục trưởng đình chỉ công việc tạm thời để kiểm điểm, cứ thế nằm nhà xơi cơm?
Sao có thể khinh người như thế chứ?
Rốt cuộc bị đình chỉ đến khi nào?
Nếu không nhận được thông báo gọi đi làm lại, vậy thì sau này mình không bao giờ được đi làm nữa sao?
Sau khi về đến đường Thuận Phong, Triệu Ngọc vẫn đang chửi rủa ầm ĩ. Thậm chí trong đầu hắn còn nghĩ là, nếu như áp dụng cách lúc trước hắn định dùng để chơi xỏ Lưu Trường Hổ trên người Cục trưởng Châu An Đông, thì sẽ như thế nào nhỉ?
Hắn nghe nói, Cục trưởng Châu là một người sợ vợ điển hình. Nếu như tìm một cô gái nào đó gài bẫy ông ta một phát, vậy thì cuộc sống của ông ta sẽ chẳng tốt đẹp gì đúng không?
Do lúc Triệu Ngọc rời khỏi Cục Cảnh sát, các cảnh sát điều tra đều đang bận việc của mình, nên không ai hay biết gì về việc hắn bị đình chỉ cả.
Triệu Ngọc chỉ có thể tìm thông tin thông qua mạng nội bộ trên di động, biết được việc thẩm vấn Hầu Mãnh cũng đã gần xong rồi. Tuy rằng gã vẫn luôn kiên quyết trả lời là mình không được tỉnh táo, không nhớ rõ tình tiết vụ án, nhưng khi đối mặt với các bằng chứng sắt thép, gã cũng chỉ đành cúi đầu nhận tội, dần nhận hết lỗi lầm của mình!
Cứ tiếp tục như thế thì tội danh giết Khúc Bình của Hầu Mãnh coi như chắc chắn rồi, nhưng nếu như thế thì rất có thể, vụ án này sẽ bị kết án một cách vội vàng, không ai quan tâm đến những điểm kì lạ đáng ngờ trong đó nữa.
Lỡ như gã còn có đồng bọn nào khác, vậy thì càng khó để tìm ra kẻ đó!
Haizz!
Triệu Ngọc khẽ thở dài, tự an ủi trong lòng. Thôi đi, mình cũng đã bị đình chỉ công việc rồi, còn quan tâm đến những thứ đó làm gì chứ? Các người thích điều tra thế nào thì cứ việc điều tra thế đấy! Dù sao ông đây cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ rồi tính tiếp!
Lúc này đang gần giữa trưa, ánh nắng chiếu rực rỡ khắp nơi.
Đường Thuận Phong vẫn đông đúc tấp nập như mọi khi, vẫn có rất nhiều hàng xóm đang tụ tập đánh cờ trước tiệm trái cây của Khương Đại Phong. Khương Đại Phong quàng một chiếc khăn lông trắng trên vai, đang tập trung suy nghĩ về ván cờ.
Thấy anh ta đang say mê xem đánh cờ, lúc đi lên lầu, Triệu Ngọc bèn tiện tay lấy một trái quýt to.
Hắn vừa lột vỏ quýt vừa ngông nghênh đi lên cầu thang, nào ngờ khi vừa mới lên đến lầu hai thì nhìn thấy một người quen đang đứng trước cửa nhà.
Một cô gái với mái tóc uốn xoăn màu đỏ đang móc chìa khoá ra để mở cửa, người này không ai khác chính là Tiểu Mỹ nhà hàng xóm. Do trên tay cô ta cầm theo rất nhiều đồ nên khi mở khoá trông rất khó khăn, ngay cả vai cũng bị nghiêng thành một góc 45 độ.
Triệu Ngọc ngước mắt nhìn qua, thấy hôm nay Tiểu Mỹ mặc một chiếc váy ngắn, phía trên mặc một chiếc áo hai dây ôm sát rất hở hang, mái tóc uốn xoăn xoã dài đến thắt lưng.
Ngoài ra, phần eo thon gọn của cô ta cứ lắc qua lắc lại trước mặt Triệu Ngọc, lắc đến nỗi khiến lòng hắn cũng râm ran.
“Ủa? Đây chẳng phải là anh Ngọc sao?” Tiểu Mỹ nhìn thấy Triệu Ngọc, vội lên tiếng chào hỏi: “Trùng hợp vậy, hôm nay anh không đi làm à?”
Triệu Ngọc vốn định hỏi ngược lại một câu là có phải cô mới tan ca không? Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì bỗng nghe thấy tiếng hét của Tiểu Mỹ: “A...!? Đầu của anh...”
Ồ...
Triệu Ngọc đưa tay sờ lên bông băng trên đầu, do có một phần vết thương nằm sâu trong tóc nên khi Vương Phi khâu vết thương cho hắn đã phải cạo bớt một phần tóc đi, trông xấu vô cùng.
“Không sao đâu, hôm qua đánh nhau với hơn bốn mươi tên lưu manh, bị thương chút thôi!” Triệu Ngọc trả lời một cách bình thản, sau đó bước tiếp về phía trước, đi ngang qua người Tiểu Mỹ.
Trong thoáng chốc, một mùi hương say đắm lòng người xộc vào trong mũi Triệu Ngọc. Mùi hương này cứ như có ma thuật vậy, khiến cho hắn say mê, bước chân bất giác chậm lại.
“Wow, hơn bốn mươi người sao, dữ thế à? Rốt cuộc có sao không?” Tiểu Mỹ quay đầu lại, hỏi: “Còn... Khâu vết thương nữa cơ à?!”
“Ừ, tám mũi thôi! Không sao cả!” Triệu Ngọc vừa nói vừa bước lên cầu thang tầng ba, nào ngờ khi hắn vừa mới bước được hai bước thì bỗng đứng lại, vội quay đầu nói với Tiểu Mỹ: “Nhưng cái đầu này xấu quá, cô có biết quanh đây có tiệm hớt tóc nào không?”
“Tiệm hớt tóc?” Hai mắt Tiểu Mỹ chợt sáng rực, cô ta nhấc một cái túi nilon lên, nói: “Nhìn này, trong đây toàn là dụng cụ làm tóc! Tôi từng học làm tóc và trang điểm, tôi chính là thợ cắt tóc đây!”
“Ồ?” Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc lại nghĩ đến một chuyện, hôm nay mở được quẻ bói Chấn Khảm, “Khảm” đại diện cho phụ nữ mà, chẳng lẽ...
“Hừm... Vậy cô... hay là phiền cô làm giúp tôi được không?” Triệu Ngọc đưa tay chỉ vào đầu mình, ánh mắt ngắm nhìn cơ thể Tiểu Mỹ đượm vẻ háo sắc.
“Được chứ!” Trong lúc nói chuyện, Tiểu Mỹ đã mở cánh cửa chống trộm ra rồi, cô ta vội chỉ vào bên trong và nói: “Vào đây đi, chỗ tôi cái gì cũng có cả!”
Triệu Ngọc khẽ cười rồi đi theo Tiểu Mỹ vào nhà.
“Đúng rồi, anh Ngọc.” Chẳng bao lâu sau, từ trong nhà đã vọng ra giọng nói của Tiểu Mỹ: “Anh thích cắt kiểu gì? Tôi biết rất nhiều kiểu... Ơ kìa? Này... Anh Ngọc, anh, anh đang làm gì vậy?... Từ từ đã! Đừng gấp! Ui ui...”
Trong nhà Tiểu Mỹ bỗng phát ra những tiếng động hỗn loạn, vài giây sau, cửa chống trộm nhà cô ta đóng cái rầm...
...
Đợi khi Triệu Ngọc bò dậy từ trên giường Tiểu Mỹ thì đã là 5 giờ chiều rồi.
Tuy rằng ngoài trời vẫn còn sáng, nhưng rèm cửa sổ nhà Tiểu Mỹ chống nắng rất tốt, vì vậy lúc này trong nhà tối om. Triệu Ngọc bỗng cảm thấy thời gian như đang đảo lộn, không biết bây giờ là lúc nào.
Vật lộn suốt từ trưa cho đến chiều, Triệu Ngọc gần như đã giải tỏa hết dục hoả lên người Tiểu Mỹ, dần bình tĩnh trở lại. Tiểu Mỹ thì bị hắn hành cho mệt xỉu, bây giờ vẫn còn đang ngủ say sưa.
Triệu Ngọc ngáp một cái rồi đi vào phòng vệ sinh của nhà Tiểu Mỹ, bật đèn lên.
Trong gương bỗng hiện lên hình ảnh một tên đầu trọc!
Thì ra, theo như yêu cầu của Triệu Ngọc, Tiểu Mỹ đã giúp hắn cạo trọc hết tóc! Như vậy vừa có thể tránh việc tóc làm vết thương lâu lành, cũng tiện để hắn khỏi gội đầu.
Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, đưa tay sờ nhẹ lên cái đầu trọc lóc của mình.
Hừm...
Nếu như trên hai cánh tay có thêm hình xăm hai con rồng xanh, vậy thì giống hệt với hình tượng trước đây của “mình” rồi?
Nhưng...
Khi Triệu Ngọc nhìn kĩ lại thì thấy người trong gương bây giờ ít hung hăng hơn nhiều so với tên côn đồ Triệu Thiên Bá kia!
Người trong gương có thân hình hơi gầy, làn da mịn màng. Tuy rằng tóc bị cạo hết rồi, trên người cũng có nhiều vết bầm tím, nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng thấy giống một tên yếu ớt da mềm thịt non!
Ào ào...
Triệu Ngọc mở vòi nước rửa mặt. Nước lạnh khiến hắn càng tỉnh táo hơn, suy nghĩ cũng bắt đầu quay về với vấn đề chính.
Đình chỉ công việc!
Dám đình chỉ công việc của mình!
Có phải mình nên làm chút gì không?
Ví dụ như, Quý Xuân Hoa?
Ví dụ như, bạn gái của Hầu Mãnh?
Hoặc là bọn bán hàng đa cấp?
Nếu những người này chịu huỷ bỏ việc tố cáo, vậy có phải mình sẽ có khả năng được phục chức không?
Thế thì... làm sao mới có thể khiến họ rút đơn tố cáo về?
Triệu Ngọc nghĩ ngay đến hai chữ “nắm đấm”! Có phải dùng nắm đấm của mình thì có thể khiến cho những người này im miệng? Trong thoáng chốc, có một kế hoạch phục chức tàn bạo hiện lên trong đầu hắn. Nếu như thật sự thực hiện theo kế hoạch này, e rằng sẽ lại xảy ra một vụ hỗn loạn nữa và sẽ có nhiều người bị cuốn vào chuyện này hơn!
Tuy nhiên, ngay khi kế hoạch phục chức được hình thành trong đầu, Triệu Ngọc lại nghĩ đến một vấn đề khó nhằn khác. Hôm nay, ngay trước mặt Cục trưởng Châu An Đông, hắn đã nói rằng mình không làm nữa mà!?
Chuyện này... chuyện này phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cảm thấy hơi hối hận. Mình không nên hung hăng với Cục trưởng Châu như thế. Tuy rằng ông ta đã đình chỉ mình, nhưng theo như giọng điệu của ông ta lúc đó thì dường như vẫn còn cách giải quyết mà!
Nhưng, sau khi mình cãi lại một cách lỗ mãng như thế, vậy thì khó nói rồi!
Hừm...
Vậy phải làm sao bây giờ?
Haiz!
Triệu Ngọc thở dài một hơi, thầm rủa trong lòng. Hay thôi đi, mình vẫn nên tranh thủ liên hệ với Dương Hồng, thuê một cô gái đến gài bẫy Cục trưởng Châu thì hơn!
Chỉ cần nhược điểm của ông ta nằm trong tay mình, vậy thì việc mình được phục chức không phải sẽ đơn giản như ăn một bữa sáng à?
Ừm...
Nhưng mà...
Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến, dù gì thì Châu An Đông người ta vẫn là Cục trưởng, liệu chút thủ đoạn này của mình có hiệu quả gì không? Vả lại, mọi người đều nói rằng Châu An Đông là một người đàn ông rất thương vợ yêu gia đình. Nếu tìm đại một cô nào đó thì e là hơi quá đáng!
Hay là...
Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ, nếu thật sự không được, hay là nhờ trưởng phòng Tô Dương giúp đỡ đi! Dù gì bây giờ mình cũng là cảnh sát điều tra đặc biệt của anh ta, mình mà bị ngưng việc cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc của anh ta!
Nếu không được nữa thì mình nghỉ việc luôn cũng được! Dựa vào hệ thống Kỳ Ngộ của mình, làm một thám tử tư bình thường, kiếm tiền dễ như chơi...
Trong lúc Triệu Ngọc đang đứng trước gương suy nghĩ lung tung, tiếng thông báo của hệ thống bỗng reo lên...