Hệ thống thông báo cho Triệu Ngọc biết rằng độ hoàn thành hôm nay của hắn là 85%, đồng thời hắn nhận được thêm một cái chìa khoá vạn năng.
Nói thật thì Triệu Ngọc cũng khá bất ngờ với kết quả này. Vì bây giờ mới có 5 giờ chiều thôi, trước đây những kì ngộ kết thúc sớm như thế thường là không nhận được đạo cụ gì cả.
85%, cũng tính là khá tốt rồi!
Có thể nói rằng, trong quẻ Chấn Khảm ngày hôm nay, Triệu Ngọc đã có trải nghiệm sâu sắc về chữ “Chấn” đại diện cho địa vị này. Giống với những gì trước đó hắn đã suy đoán, mở được quẻ Chấn không có nghĩa là chắc chắn địa vị của hắn sẽ được nâng lên, mà không cẩn thận còn có thể bị tụt dốc đấy!
Cũng cùng một lẽ đó, sau này có mở được quẻ Cấn, cũng không chắc chắn là sẽ phát tài, nói không chừng còn có thể bị hao tiền tốn của nữa.
Từ đó có thể thấy rằng, cuối cùng mục đích của hệ thống Kỳ Ngộ vẫn nằm ở hai chữ “kỳ ngộ”. Còn về việc anh nắm bắt “kỳ ngộ” như thế nào thì tuỳ vào khả năng của anh.
Còn về quẻ Khảm ngày hôm nay, chắc không cần phải nói nhiều nữa. Sau khi hạ gục Tiểu Mỹ nhanh chóng và dễ dàng như thế, hắn đã hoàn thành quẻ Khảm một cách xuất sắc rồi. Nói không chừng, độ hoàn thành của ngày hôm nay có thể vượt qua 80% hoàn toàn là nhờ vào quẻ Khảm cơ!
Chìa khoá vạn năng, Triệu Ngọc xem xét kỹ món đạo cụ mới nhận được này. Xét về độ hoàn thành, giá trị của món đạo cụ này chắc chắn sẽ không thấp, nếu như dùng để cạy két sắt gì đó, chắc chắn sẽ rất dễ dàng!
Thế mà tối hôm qua, mình lại dùng nó để mở khoá của một chiếc xe đạp cũ kĩ, quả thật là hơi phí của!
Haizz!
Không nói gì nữa, Triệu Ngọc nhìn chằm chằm cái đầu trọc của mình ở trong gương, cuối cùng đưa ra một quyết định sáng suốt: Bà nội nhà nó, đói rồi, ăn cơm xong tính tiếp!
Buổi trưa hắn và Tiểu Mỹ chỉ ăn có chút hủ tiếu thôi, bây giờ đã đói cồn cào rồi. Hắn bèn gọi Tiểu Mỹ dậy, sau đó hai người đi ăn sườn cừu ở khu ẩm thực...
Ban đầu, có thể là do lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát có ý muốn phong toả tin tức, nên mãi cho đến lúc sắp tan ca rồi, các cảnh sát điều tra mới lần lượt hay biết thông tin Triệu Ngọc bị đình chỉ công việc tạm thời.
Vì vậy, mãi cho đến khi Triệu Ngọc ăn sườn cừu no nê rồi, điện thoại mới reo lên liên tục. Các cảnh sát điều tra có quen biết với hắn, bao gồm cả đám người Trương Diệu Huy bên tổ B, tất cả đều gọi điện thoại đến an ủi hắn.
Có người thì khuyên Triệu Ngọc xin lỗi cấp trên, nói vài câu hay ho là được. Có người thì cổ vũ cho hắn, bảo rằng hắn làm như thế là rất đúng đắn, tuyệt đối không được chịu thua. Còn có vài người ngỏ ý rằng mình sẽ làm đơn tập hợp chữ ký, xin giùm cho hắn.
Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ và cảm động nhất là, trưởng khoa Vương Phi cũng gọi điện thoại đến cho hắn, bảo rằng hôm nay cô ấy đã nói chuyện với Cục phó Loan rồi. Cục phó Loan nói rằng, bây giờ Cục trưởng Châu còn đang trong cơn giận. Đợi khi ông ta nguôi giận, hai người họ sẽ đi xin giúp Triệu Ngọc, nên hắn đừng quá gấp gáp.
Triệu Ngọc vô cùng cảm động, ngoại trừ cảm ơn ra thì còn hứa là sẽ mời trưởng khoa Vương ăn cơm, uống rượu, mát xa.
...
Chớp mắt một cái, ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, trông Triệu Ngọc có vẻ khá là nhàn rỗi, nhưng thật ra hắn cũng có rất nhiều việc phải làm.
Hôm đầu tiên, hắn nhờ vào quan hệ để bảo lãnh cho đám côn đồ của tên Tóc Vàng ra ngoài. Bọn họ làm việc cho hắn, đương nhiên không thể để họ chịu thiệt thòi. Triệu Ngọc không những mời họ ăn một chầu thật ngon, cuối cùng còn đưa cho tên tóc vàng một xấp tiền thù lao.
Tên Tóc Vàng cũng khá biết điều, cứ từ chối không chịu nhận. Mãi cho đến khi Triệu Ngọc phùng mang trợn má, gã ta mới chịu cất tiền vào trong túi.
Ngày thứ hai, các cảnh sát điều tra trong tổ A, dẫn đầu là Mao Vĩ và Bành Hân, vừa mới tan ca liền chạy đến thăm Triệu Ngọc. Mọi người đều bị kiểu tóc mới của hắn làm giật nảy mình, sau đó lại bắt đầu an ủi hắn. Mao Vĩ vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ xin cấp trên mau chóng cho Triệu Ngọc phục chức!
Nếu như mọi người đã cất công đến thăm mình, ít nhiều gì Triệu Ngọc cũng phải làm gì đó. Vì vậy tối hôm đó hắn đã mời mọi người đi ăn đồ nướng, nhậu nhẹt thỏa thích với các đồng nghiệp của mình.
Kết quả là, buổi chiều ngày thứ ba, Trương Diệu Huy và một vài cảnh sát điều tra cùng truy bắt Hầu Mãnh lại đến an ủi Triệu Ngọc. Hắn vẫn phải tỏ lòng hiếu khách, vì vậy lại rủ những người này đi uống tiếp!
Trong lúc uống bia, Trương Diệu Huy nói cho Triệu Ngọc biết là, sau khi hắn bị ngưng việc, bọn họ cũng bị Cục trưởng chửi xối xả, chửi bọn họ là tiếp tay cho giặc, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả v.v...
Nhưng chửi gì thì chửi, bọn họ cũng đã bắt được tên nghi phạm giết Khúc Bình. Các vị lãnh đạo cũng không quên công lao của họ, nên mọi người đều được ghi chép hết vào trong sổ công lao, trong đó bao gồm cả Triệu Ngọc.
Theo như lời Trương Diệu Huy kể lại, thì tuy Hầu Mãnh vẫn chưa kí tên vào đơn nhận tội, vả lại còn đòi kháng cáo, nhưng toàn bộ bằng chứng đều đã chứng tỏ được rằng gã chính là hung thủ giết chết tổ trưởng Khúc Bình. Vì vậy việc gã bị phán tội chỉ là chuyện sớm muộn thôi!
Triệu Ngọc vốn định nhân cơ hội này để hỏi thăm thông tin vụ án từ chỗ họ, xem trong vụ án Khúc Bình bị giết hại có chi tiết nào bị bỏ sót không?
Nhưng các cảnh sát điều tra tổ B vừa mới bình tĩnh lại từ sau cái chết của Khúc Bình, bây giờ lại đang uống bia, Triệu Ngọc không tiện mở miệng hỏi thăm.
Vả lại, hắn cảm thấy, dù sao hắn cũng còn một cái máy phát hiện nói dối. Chỉ cần sau này có cơ hội thẩm vấn Hầu Mãnh, tất cả đều sẽ sáng tỏ hết thôi.
Khác với các đồng nghiệp tổ A, đám người Trương Diệu Huy, Mã Uy, Lan Bác và Tiểu Lưu đều là những thanh niên trai tráng, tuổi tác cũng không có chênh lệch gì mấy với Triệu Ngọc, nên đương nhiên càng nhậu càng hăng.
Đám người Trương Diệu Huy cũng bảo rằng bọn họ sẽ làm đơn gửi cấp trên, giải thích giùm Triệu Ngọc. Sau này nếu hắn cần giúp gì, đám anh em chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ!
Trước đây Triệu Ngọc từng lăn lộn trong giang hồ, nên đương nhiên hắn rất trọng nghĩa khí. Hắn lập tức lên tiếng bày tỏ quyết tâm của mình, nói là sau này việc của các anh em chính là việc của Triệu Ngọc tôi...
Mọi người càng nói càng thấy hợp tính nhau, đến cuối cùng xém chút nữa còn kết bái huynh đệ!
Đáng lẽ ra Triệu Ngọc đang trong thời gian dưỡng thương, không nên uống rượu bia, nhưng hắn vốn là một người hào sảng. Suốt cả ba ngày ở nhà, hắn đã nhậu hết cả ba, không nghỉ bữa nào cả.
Tuy nhiên, hắn không hề nhận được gì từ hệ thống Kỳ Ngộ cả. Tuy mấy hôm nay mỗi ngày đều mở quẻ bói, nhưng vì lí do bị đình chỉ công việc, Triệu Ngọc cảm thấy không có động lực gì cả, không thèm quan tâm đến, nên cuối cùng toàn bộ đều lãng phí hết.
Mãi cho đến hôm thứ tư, Triệu Ngọc mới có một việc đàng hoàng mà hắn phải làm!
Đây không những là một việc đàng hoàng, mà còn là một việc hết sức trang trọng và buồn bã, bởi vì hôm nay hắn phải tham gia lễ truy điệu của tổ trưởng Khúc Bình!
Lễ truy điệu của tổ trưởng Khúc Bình diễn ra ở nhà tang lễ. Sau khi tổ chức lễ truy điệu xong, di thể sẽ được hoả táng.
Trước khi tham gia lễ truy điệu, Triệu Ngọc mở được một quẻ “Chấn Ly”, nội dung quẻ bói là: “Chấn lôi Ly hoả, lôi phách mãnh hoả, bất cam bất cứu, phỉ phỉ trảm sách, kham dư đại mã.” (Chấn là sấm Ly là lửa, sấm đánh xuống lửa cháy mạnh, không thể cứu vãn được, sâu bọ ăn sách, phong thủy thay cho ngựa).
Tuy rằng Triệu Ngọc không hiểu nội dung quẻ bói nói gì, nhưng qua bốn chữ “lôi phách mãnh hoả”, hắn cũng có thể cảm nhận được là hôm nay chắc sẽ xảy ra chuyện gì đó không tầm thường!