Cuồng Thám

Chương 184: Chương 184QUYỂN SỔ BÌA DA MÀU VÀNG





Đội trưởng Kim đập bó hoa lên đầu Triệu Ngọc thật mạnh, làm cánh hoa rơi đầy đất, chỉ còn lại mỗi cành. Nhưng ông ta vẫn chưa hả giận, vẫn đập bụp bụp lên đầu hắn.

Triệu Ngọc cũng thấy hơi cáu, bèn nắm lấy những cành hoa đó rồi hét lên: “Này, ông bị khùng hả? Trên đầu tôi mới khâu tám mũi, ngày mốt mới lành được đó! Có phải ông định cho tôi cắt chỉ sớm không?”

“Tên nhóc thối nhà cậu!” Đội trưởng Kim rống lên, thôi không cầm mấy cành hoa kia nữa mà vừa vỗ vào tay vịn xe lăn, vừa quát lên: “Mau, đẩy tôi đi về, nhanh lên!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc bối rối hỏi: “Chẳng phải ông định dâng hoa cho tổ trưởng Khúc à?”

“Hoa đâu? Hoa nát hết rồi! Còn dâng gì chứ?” Đội trưởng Kim trợn mắt lên: “Tôi nói đi về, có nghe thấy không?”

“Ừ... được được... Chiều theo ông!” Tuy Triệu Ngọc thấy rất bực, nhưng hắn vẫn quay xe lăn lại, đẩy ông ta đi ra ngoài. Có điều, bản thân hắn cũng không phải thứ hiền lành gì, mặt hắn tối sầm lại rồi cất giọng cảnh cáo: “Ông cứ cởi giày mãi như thế thì tôi không nhặt nữa đâu! Ông cứ đi chân trần đi!”

Không ngờ đội trưởng Kim lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, trên đường về không đánh rơi giày thêm một lần nào.

Khi đẩy xe lăn đến chỗ chiếc xe Buick, Liêu Cảnh Hiền lập tức bước xuống, mở cửa xe ra. Lần này cả hai người hợp sức đưa đội trưởng Kim lên xe, sau đó lại khiêng chiếc xe lăn vào.

Mãi cho đến lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện ra, trên xe chỉ có hai người là đội trưởng Kim và Cục phó Liêu thôi, vậy nên Cục phó Liêu chính là tài xế!

Sau khi đóng cửa xe lại, Cục phó Liêu tựa như đã trút được gánh nặng gì đó. Ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi vội vàng ra hiệu cho Triệu Ngọc đi đến khu rừng bên cạnh.

Triệu Ngọc cũng muốn làm rõ chuyện này, bèn đi theo ông ta.

Khi hai người vừa đi vào trong khu rừng vắng vẻ đó, Cục phó Liêu liền đưa cho Triệu Ngọc một quyển sổ bìa da màu vàng, sau đó mới lên tiếng: “Cậu nhóc, cầm đi, quyển sổ này là lão Kim bảo tôi đưa cho cậu đấy!”

“Haiz!” Triệu Ngọc thở dài một hơi, cầm lấy quyển sổ. Hắn lật ra xem qua một lượt, phát hiện ra trong quyển sổ dày cộm này chỉ toàn chữ và hình vẽ. Tuy rằng chỉ xem lướt qua thôi, nhưng vẫn có một cảm giác cổ xưa ập vào mặt. Từ đó có thể thấy rằng, chắc quyển sổ này cũng có từ khá lâu rồi.

“Cục phó Liêu, tôi bị hai người quay cho chóng hết cả mặt rồi. Các ông người tung kẻ hứng như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?” Triệu Ngọc cầm quyển sổ, hỏi.

“Tên nhóc này!” Cục phó Liêu khẽ cười rồi mới hỏi tiếp một câu với vẻ thần thần bí bí: “Lúc nãy khi hai người đi vào trong, có phải lão già kia cứ mãi dùng chân trái cởi giày không?”

Hả?

Triệu Ngọc vội gật đầu.

“Có biết tại sao không?”

Triệu Ngọc lắc đầu.

“Haizz!” Liêu Cảnh Hiền thở dài một tiếng: “Khối u xương!”

“Hả?” Triệu Ngọc không hiểu: “Gì? Ông nói gì?”

“Khối u xương! Không thể chữa được!” Cục phó Liêu nói với vẻ nghiêm túc: “Lúc lão Kim phát hiện ra thì đã quá muộn rồi! Bác sĩ đề nghị là, nếu như cắt bỏ hai chân, cộng với hoá trị thì còn có thể sống thêm bốn tháng! Lão Kim không chịu nên không tiến hành phẫu thuật!”

“Hả? Nghiêm trọng thế sao!?” Triệu Ngọc bỗng sững người ra, hắn không ngờ rằng mọi chuyện lại là như thế! Không ngờ đội trưởng Kim lại mắc bệnh nặng đến vậy. Chẳng trách lúc đó ông ta lại từ chức một cách đột ngột như thế.

“Bây giờ chân trái của ông ấy còn có một chút cảm giác, ông ấy cứ mãi dùng chân trái cởi giày chính là muốn lưu giữ cảm giác này lại, đó cũng là niềm vui cỏn con cuối cùng của ông ấy. Lời này, cậu nghe xong có hiểu không?”

Những lời này của Cục phó Liêu hệt như tiếng sấm giữa trời quang, giáng thẳng xuống người Triệu Ngọc, khiến hắn đứng sững như trời trồng.

“Lão Kim bảo với tôi là,” Cục phó Liêu chỉ vào quyển sổ, nói, “nếu như cậu đẩy ông ấy quay về thì tôi hãy đưa cho cậu quyển sổ này! Còn nếu như chỉ có một mình cậu về hoặc là một mình ông ấy về, vậy thì đem quyển sổ này hoả thiêu chung với di thể, chôn cùng với ông ấy luôn!”

“Hả?” Triệu Ngọc giật nảy mình, vội cầm chắc quyển sổ trên tay rồi hỏi: “Quyển sổ này...”

“Ừ!” Cục phó Liêu gật đầu nói tiếp: “Cậu từng nghe nói đến vụ thảm án diệt môn ở núi Hoa Vân chưa? Năm đó hình như cậu mới ra đời nhỉ?”

“Núi Hoa Vân, diệt môn?” Triệu Ngọc càng nghe càng loạn: “Núi... núi Hoa Vân ở tỉnh Nam Giang, hình như từng nghe rồi...”

“Phải giữ quyển sổ này cho kĩ đấy!” Cục phó Liêu nói: “Trong này ghi chép tổng cộng năm vụ án giết người. Những vụ án này không chỉ ở mức độ cấp quốc gia, mà còn là những vụ án khó phá mà năm xưa lão Kim tham gia điều tra. Do tình tiết vụ án li kì và khó hiểu, nên đến nay vẫn chưa phá được! Những vụ án này là thứ khiến cho lão Kim chết không yên lòng, bây giờ ông ấy giao nó cho cậu, tôi nói như thế, chắc cậu cũng hiểu rồi chứ?”

“Ừm...” Lòng bàn tay Triệu Ngọc ướt đẫm mồ hôi, hắn hỏi với vẻ bất ngờ: “Ý của đội trưởng Kim là bảo tôi phá những vụ án này sao?! Chuyện này...”

“Ừ! Cứ coi như đây là di sản lão Kim để lại cho cậu đi!” Cục phó Liêu nói một cách nghiêm túc: “Thật ra, mấy năm nay lão Kim vẫn luôn tìm người nối nghiệp mình! Ông ấy biết là mình đã già rồi, không điều tra nổi nữa! Ngày này qua tháng nọ, ông ấy càng lúc càng già, mà người thừa kế thì vẫn chưa tìm được, mãi cho đến khi cậu xuất hiện!”

“Tôi?”

“Thật ra, việc cậu liên tục phá được nhiều vụ án như thế chỉ là thứ yếu thôi!” Cục phó Liêu lên tiếng: “Lí do lão Kim chọn cậu chính là do sự kiên trì, cương quyết của cậu. Không đạt được mục đích thì không chịu dừng lại, không điều tra được chân tướng thì quyết không buông tay! Ông ấy đã nhìn thấy bóng dáng năm xưa của mình trên người cậu!”

“Ban đầu, khi cậu bị điều đến tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, hai chúng tôi còn cá cược với nhau! Ông ấy nói là chắc chắn cậu sẽ phá được một vụ án lớn ở tổ điều tra đó, kết quả cuối cùng đã chứng minh rằng tôi thua rồi!”

“Sau khi cậu phá được vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân, lão Kim cũng quyết định chọn cậu rồi!” Cục phó Liêu vừa cười vừa nói: “Sao nào, nhóc con? Cảm giác của cậu thế nào? Có phải cảm thấy trách nhiệm rất nặng nề không? Nếu cậu không đồng ý thì trả quyển sổ cho tôi, để tôi đem đi chôn cùng lão Kim!”

“Phù... Thì ra là thế...” Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi. Trong thoáng chốc đó, hắn bỗng cảm thấy quyển sổ trên tay trở nên nặng nề đến lạ thường.

“Tôi biết, trong quyển sổ này có đề cập đến một vài vụ án liên tỉnh, sẽ rất khó để điều tra được!” Cục phó Liêu lại lên tiếng: “Nhưng mà anh rể tôi làm việc ở Cục Cảnh sát trung ương, vừa hay lại làm sở trưởng của sở cảnh sát hình sự! Vì vậy... có lẽ tôi sẽ giúp được gì đó! Nếu như sau này cậu thật sự có đủ năng lực để điều tra về những vụ án lớn này, tôi có thể xin cho cậu chức cảnh sát điều tra cấp trung ương! Đến lúc đó, Cục Cảnh sát ở các tỉnh thành đều sẽ dốc hết sức giúp đỡ cho cậu.”

“Ồ...”

Triệu Ngọc còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì thì Cục phó Liêu lại quăng thêm một trái bom hạng nặng cho hắn: “Vả lại, nghe nói tiền thưởng của cả năm vụ án này đều trên năm trăm ngàn cả! Khỏi nói chi đến những phần thưởng khác nữa! Suy cho cùng thì cũng là những vụ án lớn cấp quốc gia mà, nếu như phá được rồi, hờ hờ...”

“Hờ hờ!” Triệu Ngọc cũng bật cười theo ông ta. Đầu tiên chỉ là những tiếng “hờ hờ” ngu ngơ, sau đó là một tràng cười ha hả, cuối cùng hắn ngửa mặt lên trời cười thật to đầy sảng khoái: “Ha ha ha...”

Sau khi cười đủ rồi, mặt Triệu Ngọc bỗng tối sầm lại rồi quát lên: “Hừ! Đám gừng già các ông! Ồ, các ông muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó sao? Muốn xỏ mũi Triệu Ngọc tôi dắt đi, để tôi bán mạng làm việc cho các ông à? Hừ, nói cho các ông biết, đừng có mơ! Cảnh sát điều tra cấp trung ương còn không điều tra nổi mà bảo tôi điều tra sao? Nói đùa gì chứ, các ông xem tôi là trẻ ranh ngây thơ sao?” Hắn chỉ vào quyển sổ, nói tiếp: “Lại còn di sản! Theo tôi thấy là di chúc thì có!”

“À, hiểu rồi!” Cục phó Liêu khẽ gật đầu, bất ngờ đưa tay ra, tỏ ý bảo Triệu Ngọc trả quyển sổ lại.

“Nhưng,” Triệu Ngọc bỗng đứng thẳng người, nói với vẻ nghiêm túc, “Triệu Ngọc tôi đây là một cảnh sát điều tra ưu tú chuyên hành hiệp trượng nghĩa, sao có thể để cho những tên hung thủ đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ?”. Nói xong hắn liền bỏ quyển sổ vào trong túi, không hề có chút liêm sỉ nào mà ngẩng đầu nói tiếp: “Hành hiệp trượng nghĩa là sứ mệnh của tôi, nhiệm vụ gian khó như thế, tôi không làm thì ai làm chứ? Đúng vậy không?!”

“À mà... Đại ca à, nói đi cũng phải nói lại, anh rể của ông thật sự tài giỏi đến vậy à? Ông không lừa tôi chứ? Cảnh sát điều tra cấp trung ương, đó là chức gì vậy? Có phải có lợi cho việc thăng chức của tôi không? À, còn nữa, tí nữa ông gửi bảng thông báo tiền thưởng năm trăm ngàn vào điện thoại tôi đi, tôi phải nghiên cứu thật kĩ đã!”

Tuy Cục phó Liêu đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vô sỉ này của Triệu Ngọc, ông ta vẫn bị kinh ngạc đến mức nuốt nước bọt!