Cuồng Thám

Chương 185: Chương 185GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY





“Ồ... Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc đột nhiên hiểu ra gì đó, quay sang nói với Cục phó Liêu: “Thì ra lần trước ông đến phòng làm việc của tôi làm bộ làm tịch, là do đội trưởng Kim nhờ ông làm vậy sao? Tôi... Tôi còn tưởng ông bị khùng cơ!”

Sắc mặt Cục phó Liêu thay đổi từ đỏ sang xanh, cảm thấy cạn lời.

“Đúng rồi, đúng rồi!” Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội nói: “Xém chút nữa quên mất, bây giờ tôi bị lão Châu đình chỉ việc rồi! Đại ca à, nếu tôi không thể phục chức, vậy di nguyện của lão Kim... À không, nguyện vọng của lão Kim, tôi cũng chỉ đành lực bất tòng tâm! Ông xem... nghĩ cách giúp tôi với? Có phải ông nói một câu thôi thì tôi có thể quay về làm việc không?”

“Hừ, tên nhóc thối tha nhà cậu!” Cục phó Liêu không thể chịu được nữa, quát tháo: “Sao lại còn chửi cả Cục trưởng của cậu? Đúng thật là chó cắn Lã Động Tân, vong ơn bội nghĩa! Tôi hỏi cậu, Cục trưởng các cậu bảo cậu tạm thời nghỉ việc, nhưng có đưa thông báo đình chỉ công việc cho cậu không? Văn bản đâu?”

“Hả?” Triệu Ngọc sững người ra, đưa tay sờ lên quả đầu trọc lóc của mình: “Văn bản gì? Còn cần văn bản sao?”

“Hỏi thừa!” Cục phó Liêu quát lên: “Cậu không nhìn ra được sao? Lão Châu chỉ muốn dạy cậu một bài học thôi, để sau này cậu đừng có lỗ mãng như thế! Nhìn thấy việc lão Kim bắt cậu nhặt giày lúc nãy không? Mọi việc đều có nhân quả, lúc cậu biết ông ta sắp chết rồi, cởi giày là niềm vui duy nhất của ông ta, cậu có còn giận ông ta nữa không?”

Triệu Ngọc khẽ lắc đầu.

“Thì đó!” Cục phó Liêu nói tiếp: “Cục trưởng của cậu đã giúp cậu đỡ hết biết bao phát súng đó có biết không? Nếu không phải do ông ta cố gắng bảo vệ cậu, bây giờ cậu đã phải ngồi trong tù rồi, biết chưa?”

“Hả?” Triệu Ngọc sững sờ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

“Cái người tên Quý Xuân Hoa bị cậu đánh kia, bây giờ cứ nhắm vào cậu suốt!” Cục phó Liêu nói: “Tên này cũng có một ít thế lực chống lưng, bây giờ đang dốc hết sức để bắt cậu chịu tội đấy! Là do Cục trưởng Châu của cậu nhờ vào quan hệ cá nhân để giải quyết giúp cậu đấy! Cậu còn chửi ông ta?”

“Quý Xuân Hoa?” Triệu Ngọc nói với vẻ khó hiểu: “Không đúng, tên này biết tin mà không báo cảnh sát, còn giúp Hầu Mãnh tẩu thoát, đây chẳng phải là tội không tố giác tội phạm và tội che giấu tội phạm sao? Tại sao lại không bắt giữ hắn ta chứ?”

“Cậu ngây thơ quá!” Liêu Cảnh Hiền lên tiếng: “Quý Xuân Hoa không phải thứ hiền lành gì, hắn ta đã mời một đoàn luật sư tài giỏi đến bào chữa cho mình. Bây giờ hắn ta cứ mãi khẳng định chắc nịch là, Hầu Mãnh chỉ nhờ hắn ta tìm giúp cho mình một chỗ để ẩn náu thôi, chứ bản thân hắn ta không hề hay biết rằng Hầu Mãnh phạm tội giết người. Hắn ta tưởng rằng đang giúp Hầu Mãnh trốn nợ thôi!”

“Nói dối! Ngụy biện! Vậy... Những công ty đa cấp đó cũng là của hắn ta mà!” Triệu Ngọc nói với vẻ bực tức: “Tổ chức bán hàng đa cấp phi pháp, tội danh này cũng không nhẹ chứ?”

“Nhưng đã có người chết thay rồi!” Liêu Cảnh Hiền vội nói: “Có người đứng ra nhận tội, vả lại người này còn bảo rằng mình đã giúp Hầu Mãnh với quan hệ là bạn bè, không có liên quan gì đến Quý Xuân Hoa cả!”

“Quý Xuân Hoa...” Triệu Ngọc nghiến chặt răng, siết nắm đấm.

“Nhóc con, nói gì thì nói, lão Châu cũng là một người tốt!” Cục phó Liêu nói: “Làm Cục trưởng thì phải giữ chút thể diện, cậu đừng có hiểu lầm ông ta! Vì không có văn bản chính thức nên cậu cũng không bị đình chỉ công việc, nên làm gì thì làm đi! Chỉ là, bên phía Quý Xuân Hoa...”

“Ha ha...” Triệu Ngọc khẽ cười lạnh vài tiếng rồi nói: “Cục phó Liêu, ông yên tâm, hôm nay tôi sẽ xử lý dứt điểm tên nhãi ranh không biết sống chết này!”

“Hả?” Cục phó Liêu tỏ vẻ bất ngờ, vội lên tiếng khuyên giải: “Này nhóc, cậu đừng có làm bậy! Bây giờ vốn đang là thời điểm căng thẳng, cậu mà...”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cười lạnh: “Nếu như ngay cả chút việc này mà còn không giải quyết xong, thì sao tôi làm được cảnh sát điều tra cấp trung ương gì chứ? Yên tâm đi Cục phó Liêu, chắc chắn Quý Xuân Hoa sẽ ngoan ngoãn rút đơn tố cáo!”

Cục phó Liêu vẫn không yên tâm cho lắm, đang định mở miệng nói gì đó thì Triệu Ngọc lại vỗ vào quyển sổ bìa da vàng trong túi và nói: “Yên tâm, Cục phó Liêu, thứ này tôi không lấy không đâu! Đợi khi phá xong mấy vụ án dở dang hiện giờ, tôi sẽ lập tức bắt tay vào hoàn thành tâm nguyện của lão Kim! Đến lúc đó ông đừng quên ủng hộ chống lưng cho tôi là được!”

Vừa nói xong, Triệu Ngọc liền vẫy tay với Liêu Cảnh Hiền, cuối cùng quay người đi ra khỏi rừng cây, hướng về phía xa lộ.

Khi đi ngang qua chiếc xe Buick, Triệu Ngọc đưa tay gõ vào cửa xe hai cái rồi nói thật to: “Tạm biệt đội trưởng Kim! Ông nhớ giữ gìn sức khoẻ! Có rảnh tôi sẽ đi thăm ông!”

Không biết là do Triệu Ngọc không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của ông ta hay là do sợ sẽ cảm thấy đau lòng, hắn chỉ đành dùng cách này để chào tạm biệt với lão Kim.

Nhưng dù là như thế, trong lòng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy có chút chua xót. Đầu tiên là việc tổ trưởng Khúc Bình qua đời, bây giờ lại thêm việc lão Kim bị bệnh nan y. Hai việc này, trông có vẻ như không có liên quan gì đến mình cả, nhưng thật ra lại có mối quan hệ sâu sắc.

Triệu Ngọc lại vỗ lên quyển sổ bìa vàng trong túi, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai mình lại nặng thêm rất nhiều.

Tuy nhiên, trách nhiệm nặng hơn, nhưng lại không hề khiến hắn cảm thấy nặng nề. Cũng giống như tính cách hiếu thắng của hắn vậy, áp lực càng nặng thì càng có thể kích thích quyết tâm tìm ra chân tướng sự thật của hắn, khiến hắn càng có thêm lòng tin vào tương lai sau này của mình!

Tổ trưởng Khúc, đội trưởng Kim, Triệu Ngọc tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của hai người, nhất định sẽ kiên trì đi đến đích!

Sau khi đi ra khỏi nghĩa trang, Triệu Ngọc không vội bắt xe về ngay mà gọi điện thoại cho Trương Diệu Huy trước.

“Alô, anh Huy hả?” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Chiều hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng phải làm. Gọi đám anh em đi theo nữa, chúng ta phải khởi động chế độ chó điên ngay lập tức!!!”

...

Cùng lúc đó, khi nhìn thấy Triệu Ngọc đi ra xa rồi, hơn nữa còn đang vừa cười vừa gọi điện thoại cho ai đó, Liêu Cảnh Hiền mới thở phào nhẹ nhõm đi lên xe Buick.

Lúc này, đội trưởng Kim Chấn Bang đang nhắm mắt, hưởng thụ làn khói thuốc lượn lờ quanh người mình.

“Trời!” Liêu Cảnh Hiền quát lên: “Cửa sổ cũng không thèm mở, ông bị khùng hả? Dập đi!”

Đội trưởng Kim liếc nhìn Liêu Cảnh Hiền một cái, rồi mới vứt điếu thuốc đi một cách hết sức không tình nguyện, sau đó còn dùng mũi chân di di đầu thuốc thật mạnh.

“Trông bộ dạng của ông này!” Cục phó Liêu mắng thêm một câu rồi mới ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe đi.

Có điều, sau khi tra chìa khoá xe vào ổ, ông ta lại không hề khởi động cho xe chạy. Thông qua lớp cửa kính, ông ta nhìn Triệu Ngọc đang đứng ở phía xa kia gọi điện thoại. Dường như sực nhớ ra việc gì đó rất buồn cười, ông ta bỗng bật cười ha hả.

“Ha ha...” Liêu Cảnh Hiền vừa cười vừa vỗ vào vô lăng.

Kết quả là, dường như đội trưởng Kim bị ông ta lây cười, cũng bắt đầu bật cười ha hả, cười đến nỗi sắp không thở được.

Hai người cười hết cả một phút, Liêu Cảnh Hiền mới quay đầu lại, giơ ngón cái về phía đội trưởng Kim, khen rằng: “Lão Kim à, quả nhiên là gừng càng già càng cay, ông tài giỏi quá đi mất! Ông chỉ thay có một cặp xương đùi thôi mà ông nói là mắc bệnh nan y. Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt sắp chết của ông lúc nãy, tôi... Tôi xém chút nữa là bật cười rồi, ông có biết không? Ông... Ông dùng hoa đập đầu Triệu Ngọc thật à?”

“Ha ha ha ha...” Đội trưởng Kim vui sướng gật đầu liên tục, cười nói: “Cũng hết cách rồi, tên nhóc Triệu Ngọc này rất ngạo mạn và hung hăng, cứng mềm gì cũng không chịu, ông không giở chút thủ đoạn siêu hiện đại thì làm sao giải quyết ổn thoả được? Nếu như không lôi cậu ta về, sau này chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn cho đội cảnh sát!”



“Nhưng!” Liêu Cảnh Hiền lại nói: “Tôi cảm thấy tên nhóc này không hề có ý định rời khỏi đội cảnh sát. Ông thấy đó, vì muốn bắt được tên hung thủ giết Khúc Bình mà cậu ta đã làm biết bao nhiêu chuyện điên rồ! Theo tôi thấy thì cậu ta không nỡ rời khỏi đội cảnh sát đâu!”

“Ừ, nói gì thì nói, tôi cũng khá ưng cậu nhóc này!” Đội trưởng Kim nheo mắt nói tiếp: “Ui chao, nếu cậu ta đã lấy quyển sổ của tôi rồi, vậy thì chúng ta cứ chờ xem cậu ta làm thế nào đi, xem coi cậu ta có phá được những vụ án mà cả đời này tôi cũng chưa phá được không? Sao nào, lão Liêu, có muốn cược nữa không?”

“Chuyện cược hay không tạm gác sang một bên đã!” Liêu Cảnh Hiền nói với vẻ lo lắng: “Nghe giọng điệu lúc nãy của cậu ta, dường như cậu ta lại muốn ra tay nữa rồi. Cái tên họ Quý không phải người tầm thường, không biết cậu ta có gây ra rắc rối lớn hơn hay không?”

“Vậy... Ông phải cực nhọc thêm rồi!” Đội trưởng Kim nói một cách không khách sáo: “Khó khăn lắm tôi mới tìm được một người nối nghiệp, ông phải trông chừng cậu ta cho tốt đó!”

“Trông chừng thì đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, nhưng mà...” Liêu Cảnh Hiền khẽ lắc đầu: “Tôi khá là tò mò đấy, cậu nhóc Triệu Ngọc này chỉ có một mình đơn thân độc mã, nhưng lại nói là hôm nay sẽ xử lí xong Quý Xuân Hoa, mà giọng điệu còn chắc nịch nữa! Không biết là cậu ta xử lí thế nào đây?!”