Tối hôm đó, ở quán thịt cầy Đông Minh Các trên đường Xuân Giang.
Reng reng...
Điện thoại của Quý Xuân Hoa reo lên. Hắn ta vừa bắt máy thì nghe thấy giọng nói của Triệu Ngọc vang lên ở đầu dây bên kia: “Ái chà, ông chủ Quý, thoải mái nhỉ, chân còn đang bị gãy xương mà sao lại ăn thịt chó chứ? Còn mời không ít người nhỉ?”
“Tên họ Triệu!” Quý Xuân Hoa vừa nghe thấy giọng Triệu Ngọc thì lửa giận bùng nổ, lập tức quát lên: “Mày lấy cắp trà của tao, xem tao xử mày ra sao!”
“Ui, hộp trà đó chẳng phải do ông tặng tôi sao? Vậy thì lỗi do tôi, thành thật xin lỗi! À đúng rồi, ông đừng có quan tâm đến tôi, để tôi xem chỗ ông thế nào đã!” Triệu Ngọc nói với giọng điệu bỡn cợt: “Các ông uống rượu Mao Đài, hút thuốc hiệu Trung Hoa, hàng xịn đấy! Có năm nam một nữ, nhìn cách ăn mặc của họ thì trông có vẻ là khách quý nhỉ? Sao? Ông tốn nhiều tiền mời khách ăn cơm như thế, chắc chắn không có gì tốt lành rồi?”
“Mày!” Những gì Triệu Ngọc miêu tả giống y hệt như tình cảnh trước mặt hắn ta. Quý Xuân Hoa cảm thấy khá bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ tên oắt con này đang theo dõi mình sao?
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, muốn xem thử trên đó có gắn camera không?
Nào ngờ Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Này, đừng có nhìn lung tung nữa, trong phòng không có camera đâu, camera gắn trên người đấy, hờ hờ...”
Nghe Triệu Ngọc nói như thế, Quý Xuân Hoa bỗng giật mình, vội đưa mắt nhìn một lượt những vị khách mời ngày hôm nay. Những người này đều là những người có tiếng trong ngành công tố kiểm sát tư pháp của Tần Sơn. Hôm nay hắn ta mời họ ăn cơm, chính là muốn tạo áp lực cho phía cảnh sát, để họ đuổi việc Triệu Ngọc.
Nào ngờ khi hắn ta nhìn lướt qua xung quanh một lượt, Triệu Ngọc liền lên tiếng như đang tiến hành bình luận trực tiếp vậy:
“Cái người có khuôn mặt tròn, mặc áo sơ mi ca rô có phải là thẩm phán không?”
“Ủa? Cô gái đeo kính trắng sao trông quen thế? Là người của viện kiểm sát sao?”
“Ồ, người đàn ông trông khá nhã nhặn, không để râu này, chắc là đại luật sư nhỉ?”
“...”
Quý Xuân Hoa nhìn đến ai thì Triệu Ngọc liền lên tiếng bình luận đến đó, dọa cho hắn ta tuôn mồ hôi lạnh liên tục.
“Sao, có phải ông đang nghi ngờ là…” Triệu Ngọc bật cười: “Trong đám người này có nội gián? Ha ha, chúc mừng ông, ông đã đoán trúng rồi, trong số bọn họ có người mang theo camera mini! Ông tìm thử xem?”
Tuy rằng Quý Xuân Hoa không tin lời Triệu Ngọc lắm, nhưng vẫn quan sát hết một lượt một cách tỉ mỉ.
“Ủa? Ông tin thật à? Đồ ngốc!” Triệu Ngọc lên tiếng bỡn cợt.
“Mày!” Quý Xuân Hoa không ngồi yên được nữa, vội đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Nào ngờ, hắn ta vừa mới bước ra khỏi phòng, Triệu Ngọc lại bắt đầu lên tiếng: “Ủa? Sao vậy? Sao đi ra rồi? Cần tìm đám thuộc hạ đầu heo của ông thương lượng một tí à? Để xem vấn đề nằm ở chỗ nào hả?”
“Ui chao... Chạy vào nhà vệ sinh à? Muốn làm gì? Ông định đại tiện tiểu tiện gì à? Tôi nói cho ông biết, tôi nhìn thấy hết đó, có cần tôi lên mạng livestream giúp ông không?”
“Ủa? Sao cởi cả quần áo rồi? À... Có phải ông đang nghi ngờ là camera gắn trên người ông không! Ha ha ha... Ui cha, cởi hết luôn cơ à! Ông chủ Quý, thật không ngờ ông cao to như thế mà da dẻ lại trắng trẻo đến vậy, còn có cả một vết bớt trên lỗ rốn cơ!”
A...
Quý Xuân Hoa sắp điên đến nơi rồi, Triệu Ngọc có thể miêu tả đúng hết mọi hành động của hắn ta giống như ngay lúc này đang đứng cạnh hắn ta vậy. Nhưng mà bây giờ hắn ta đang nhốt mình trong buồng vệ sinh, chắc ở đây không thể có camera chứ?
Cuối cùng, Quý Xuân Hoa bỗng nghĩ đến một khả năng. Hắn ta vội cúp máy tắt màn hình điện thoại, sau đó nhét vào trong túi.
Không còn nghe thấy tiếng của Triệu Ngọc, hắn ta mới cảm thấy yên tĩnh trở lại, vội mặc quần áo đi ra khỏi nhà vệ sinh. Kết quả là, vừa mới đi ra ngoài, hắn ta liền nhìn thấy một cô lao công đang lau sàn.
“Mẹ nó, ở đây là nhà vệ sinh nam mà!” Quý Xuân Hoa kêu lên một tiếng rồi mới đi ra khỏi đó.
Nào ngờ, hắn ta vừa bước ra thì điện thoại lại reo lên.
Quý Xuân Hoa nhìn màn hình, thấy vẫn là số điện thoại đó. Sau khi bắt máy, giọng Triệu Ngọc lại vang lên: “Này, ông nổi giận với cô lao công làm gì chứ? Cho dù nhìn thấy xxx của ông, ông cũng đâu có bị lỗ!”
“Mẹ kiếp!” Quý Xuân Hoa tức tối cúp máy cái rụp. Vì để tránh việc Triệu Ngọc gọi lại nữa, thậm chí hắn ta còn tắt cả nguồn.
Nhưng trên đường đi về phòng, trong lòng hắn ta càng lúc càng cảm thấy khó hiểu. Không thể nào như vậy được? Điện thoại cũng đã được nhét vào túi rồi, sao thằng nhãi Triệu Ngọc ấy vẫn còn nhìn thấy được chứ?
Cảm giác này hệt như hắn đang đứng kế bên mình vậy.
Sau khi quay về phòng ăn, Quý Xuân Hoa cứ mất tập trung mãi. Khi nói chuyện với những khách mời này, hắn ta cũng phải cẩn thận hơn, không có vui sướng gì cả!
Kết quả là, mới ăn được chưa đến mười phút, điện thoại của vị luật sư ngồi kế Quý Xuân Hoa bỗng reo lên. Ông ta bắt máy nghe rồi lại chuyển điện thoại cho Quý Xuân Hoa.
Quý Xuân Hoa sững người trong chốc lát, đến khi nghe thấy giọng nói của Triệu Ngọc vang lên ở đầu dây bên kia thì hắn ta thật sự sắp phát điên luôn rồi.
“Ông chủ Quý, tưởng tắt nguồn điện thoại thì không sao hả? Tôi nói cho ông nghe một bí mật nho nhỏ nhé, vị thẩm phán ngồi đối diện ông đổi rượu thành nước đấy! Người này tính tình sau khi say quá tệ...”
“A!” Quý Xuân Hoa tức giận đến nỗi ngửa mặt lên trời hét lên, xém chút nữa đã đập bể điện thoại của vị luật sư kia rồi!
Dù thế nào đi nữa thì bữa cơm này cũng không thể ăn tiếp được nữa, Quý Xuân Hoa ngồi thêm mười mấy phút bèn viện cớ ra về, lên xe về nhà.
Kết quả là, lúc ở trên ô tô, điện thoại của tài xế lại reo lên, đầu dây bên kia vẫn là giọng điệu gọi hồn của Triệu Ngọc:
“Ủa, ông chủ Quý, sao không ăn tiếp nữa? Chiếc xe này của ông cũng xịn đấy, là hiệu Volvo nhỉ? Cũng khá khiêm tốn đấy, lại còn hộp số tay, xịn đấy... Cái vật trang trí chiêu tài tiến bảo ở đầu xe có chút lỗi thời rồi...”
Không... Không thể nào!
Quý Xuân Hoa cầm điện thoại của tài xế, cả người run bần bật. Hắn ta thật sự không hiểu nổi, làm sao Triệu Ngọc có thể làm được như thế? Việc bị người ta giám sát liên tục mà không có góc chết nào như thế này, thật sự quá đáng sợ! Giống như mình đột nhiên bị lột sạch quần áo rồi bị ném vào giữa đám đông vậy!
“Này! Đừng nhìn tài xế nữa.” Giọng nói quái dị của Triệu Ngọc vẫn vang lên đều đều: “Tài xế chắc chắn không phải nội gián! Trên cổ áo ông ấy chắc chắn không có gắn camera!”
Triệu Ngọc càng nói như thế thì Quý Xuân Hoa lại càng cảm thấy tài xế có gì đó kì lạ, hắn ta vội đưa mắt nhìn lên cổ áo của tài xế. Mà rất trùng hợp là trên đó có một cái khuy áo màu đen, vì để quan sát kĩ hơn nên Quý Xuân Hoa bỗng đưa tay bắt lấy cái khuy áo đó.
Hành động của hắn ta khiến tài xế giật nảy mình, chiếc xe lượn một vòng hình chữ “S” trên xa lộ rộng lớn, xém chút nữa là đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Mười mấy phút sau, chiếc xe mới an toàn về đến cổng nhà Quý Xuân Hoa.
Hắn ta để điện thoại của tài xế lại, chạy vội vào trong nhà. Nào ngờ vừa mới bước vào nhà, vợ hắn ta đang đắp mặt nạ cũng vội chạy tới, đưa điện thoại của mình cho hắn ta.
Quý Xuân Hoa nghe xong, bị dọa cho sợ chết khiếp!
“Ông chủ Quý à…” Trong điện thoại vẫn là giọng nói âm hồn không tan của Triệu Ngọc: “Vợ ông cũng khá xinh đấy, còn đắp mặt nạ nữa! Bà ta không có mặc đồ lót nhỉ? Một lát nữa, hai vợ chồng ông mây mưa trên giường, tôi sẽ livestream cho, hờ hờ...”
“A! A!!”
Quý Xuân Hoa sắp phát điên đến nơi rồi, hắn ta ném điện thoại của vợ mình xuống đất làm nứt cả màn hình, pin điện thoại văng ra xa!
Vợ hắn ta bị dọa cho xanh mặt, vội lên tiếng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, con gái hắn ta nghe thấy tiếng động, vội chạy từ trong phòng ngủ của mình ra ngoài phòng khách.
Nào ngờ, khi Quý Xuân Hoa còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại của con gái hắn ta lại reo lên!
Vào giây phút ấy, Quý Xuân Hoa vốn chỉ bị gãy xương mắt cá chân, nhưng khi đối mặt với nỗi sợ hãi quá lớn này, hắn ta chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất...