Cuồng Thám

Chương 188: Chương 188CHÀO CÔ, TỔ TRƯỞNG MỚI!





Sáng sớm hôm sau, trong phòng làm việc của Cục trưởng phân cục Dung Dương, Cục trưởng Châu ngồi trước bàn làm việc của mình, nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt chán ghét, trong lòng nghĩ không biết thằng nhãi thối tha này lại muốn làm trò gì?

Triệu Ngọc vội đưa một cái tách trà tử sa đến trước mặt Cục trưởng một cách lễ phép, vừa cười gian vừa nói: “Hì hì, cục trưởng Châu, cái tách tử sa này là tác phẩm của đại sư đấy, bình thường không mua được đâu! Tôi nhờ người móc nối quan hệ, tốn rất nhiều công sức và tiền của mới mua được đấy! Tôi đã đập vỡ chiếc tách của ngài, nên mang cái này đến bồi thường lại cho ngài! Dùng cái tách này để uống trà, đã lắm đó! Hì hì...”

Lúc đặt tách trà xuống, Triệu Ngọc phát hiện nhãn dán “88 tệ” dưới mép cái tách vẫn chưa được xé hết, vội đưa tay xé cái nhãn ra.

“Triệu Ngọc, cậu...” Cục trưởng Châu cảm thấy bất lực. Khi đối mặt với tên Triệu Ngọc mặt dày vô đối này, ông ta cũng đành hết cách.

“À, còn nữa còn nữa...” Triệu Ngọc vội dùng hai tay dâng hộp trà hắn lấy được từ chỗ Quý Xuân Hoa lên: “Thiết Quan Âm An Khê, mười nghìn tệ 50 gram! Cực phẩm, cực phẩm! Ngài nếm thử đi, hì hì...”

“Thôi thôi...” Cục trưởng Châu vội phẩy tay, mặt tối sầm lại: “Tôi lấy trà của cậu làm gì? Tên nhóc nhà cậu đừng có giở trò này! Ồ, bây giờ thì biết nịnh nọt rồi hả? Cái thái độ ngông cuồng mấy bữa trước của cậu đi đâu mất rồi?”

“Xem ngài nói kìa.” Triệu Ngọc vội lên tiếng giải thích: “Quan hệ giữa tôi và tổ trưởng Khúc tốt cỡ nào ngài không biết sao? Tổ trưởng Khúc xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tôi khó chịu lắm chứ! Tôi chỉ muốn mau chóng bắt tên hung thủ giết hại tổ trưởng Khúc Bình, để kẻ đó phải chịu sự trừng trị của pháp luật. Cái tâm trạng gấp gáp đó của tôi, chắc Cục trưởng Châu cũng có thể hiểu được mà nhỉ?”

“Hừ, tôi hiểu. Nếu tôi mà không thông cảm cho cậu, thì bây giờ cậu...”

“Tôi biết, tôi biết!” Triệu Ngọc vừa cười vừa tiếp lời: “Cục phó Liêu Cảnh Hiền đã kể hết cho tôi nghe rồi, quả thật tôi đã hiểu lầm ngài! Những lời dạy dỗ tận tình của Cục phó Liêu đã khiến cho tôi tỉnh ngộ triệt để, khai sáng đầu óc tôi...”

“Thôi thôi...” Cục trưởng Châu tức giận sửa lại: “Đó gọi là dạy dỗ tận tâm! Tên nhóc nhà cậu, nói chuyện nghe hay như hát ấy! À, ý cậu là, cậu có quan hệ tốt với Cục phó Liêu, lấy ông ta ra để uy hiếp tôi đúng không?”

“Hì hì, đương nhiên là không phải rồi!” Triệu Ngọc vội nói tiếp: “Triệu Ngọc tôi là một người biết sai ắt sửa, có tình có nghĩa, nghĩa rộng hơn trời! Ngài đối tốt với tôi, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ!”

“Ui chao, tôi phục cậu rồi!” Cục trưởng Châu sờ sờ cái tách tử sa: “Da mặt của cậu dày như tường thành vậy!”

“Hì hì...” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền: “Quá khen! Quá khen! Hừm... Cục trưởng Châu, ngài xem, bây giờ Quý Xuân Hoa cũng đã rút đơn tố cáo rồi, có phải là tôi có thể quay lại làm việc rồi không? Tôi vẫn đang chờ mong được phá vụ án Miên Lĩnh đấy!”

“Ha ha… Tên nhãi ranh nhà cậu!” Cục trưởng Châu dùng ngón tay chỉ Triệu Ngọc: “Trông bộ dạng cậu vô sỉ như vậy, mà sao phát ngôn ra toàn những lời hay lẽ phải thế nhỉ?”

Lúc này, Cục trưởng Châu đã nở một nụ cười mỉm, dường như việc Triệu Ngọc phục chức đã là một chuyện chắc chắn rồi!

Tuy nhiên, lúc Cục trưởng Châu đưa tay vuốt nhẹ cái tách tử sa, đang định nói gì đó thì bỗng có người đến gõ cửa phòng làm việc.

“Mời vào!” Cục trưởng Châu vội trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị.

Ngay sau đó, chủ nhiệm Lâm Nguyệt Thanh đẩy cửa đi vào.

“Cục trưởng Châu, tổ trưởng mới của tổ trọng án đã đến rồi, đang đứng ở ngoài cửa!” Chủ nhiệm Lâm thông báo một tiếng.

“Ồ, đến rồi à! Mau, mời vào, mời vào!” Vì để chào mừng thành viên mới, Cục trưởng Châu vội đứng dậy.

Ủa!?

Triệu Ngọc ngồi ở phía đối diện lại thấy có chút buồn bực, vụ gì đây chứ? Tổ trưởng mới? Tổ trưởng mới gì? Ai thế?

Kết quả là, trong lúc Triệu Ngọc còn đang sững người ra thì có một nữ cảnh sát xinh đẹp mặc cảnh phục bước vào từ cửa phòng làm việc, tư thế rất hiên ngang.

Cô ấy chỉ vừa mới bước vào mà cứ như đã mang đến một bầu không khí tươi mới vậy, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Triệu Ngọc nhìn kĩ lại, thấy nữ cảnh sát này cao một mét bảy mươi, tuy rằng đang đội mũ cảnh sát, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là cô để kiểu tóc đầu nấm ngang tai!

Trời!

Bà nội nhà nó...

Triệu Ngọc há hốc mồm, cằm sắp rơi xuống đất luôn rồi!

Chỉ thấy vị tổ trưởng mới này không phải là một người nào khác, mà chính là Miêu Nhân Phụng – Miêu Anh!!!

Miêu... Meo... Meo meo meo...

Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng bất ngờ, xém tí nữa là phát ra tiếng mèo kêu luôn rồi.

Miêu Anh cũng không ngờ rằng lúc này, đối thủ của mình – Triệu Ngọc lại xuất hiện trong phòng làm việc của Cục trưởng, trong lòng cô cảm thấy khá buồn bực. Thật là xui xẻo, sao vừa mới đến nhận việc thì đã gặp phải tên khốn này chứ? Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!

Nhưng Cục trưởng đại nhân đang có mặt ở đây, vì lễ phép nên Miêu Anh đành vội đi đến trước mặt Cục trưởng Châu rồi giơ tay chào!

“Cảnh sát điều tra Miêu Hiểu Anh đến nhận việc ạ!”

“Ui chao... Chào mừng cô!” Cục trưởng Châu cũng vội chào lại rồi nói: “Đồng chí Miêu Hiểu Anh, cô đến đúng lúc lắm! Bây giờ phân cục Dung Dương chúng tôi đang thiếu người, cô đến đây làm việc thật sự là quá tốt rồi!”

Cục trưởng Châu đang nói giữa chừng thì bỗng phát hiện Miêu Anh cứ lo nhìn Triệu Ngọc, còn Triệu Ngọc cũng đang nhìn Miêu Anh. Trong thoáng chốc, bầu không khí trong phòng làm việc bỗng thay đổi hẳn, vừa có chút ngượng ngùng lại có chút lạnh lẽo.

“Hừm, Triệu Ngọc! Này này...” Cục trưởng Châu nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn còn ngồi yên trên ghế, vội liếc hắn một phát, chỉ về phía Miêu Anh và nói: “Vị này là đồng chí Miêu Hiểu Anh mới chuyển đến từ phân cục Nhữ Dương. Cô ấy đến nhận chức tổ trưởng tổ B, sau này cậu phải hợp tác với cô ấy cho tốt đấy!”

“À...” Lúc này Triệu Ngọc mới đứng lên, đưa tay ra: “Rất vui được làm quen với cô!”

“Đây là Triệu Ngọc, cảnh sát điều tra của tổ A!” Cục trưởng Châu lên tiếng giới thiệu.

Tuy rằng trong lòng Miêu Anh hơi không vui, nhưng vì lễ phép nên cũng đưa tay bắt nhẹ tay Triệu Ngọc.

“Ha ha ha... Đồng chí Miêu Hiểu Anh,” Cục trưởng Châu gật đầu, nói, “tôi nghe Cục trưởng Lương nói rồi, ông ấy đánh giá cô khá cao đấy! Lần này cũng xem như là điều động nhân sự khẩn cấp, cô yên tâm, tôi sẽ bảo mọi người dốc hết sức hợp tác với cô!”.

“Cảm ơn Cục trưởng Châu!” Miêu Anh lên tiếng cảm ơn.

“Ừm, Triệu Ngọc à, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Cục phó Loan.” Cục trưởng Châu dặn dò Triệu Ngọc: “Cậu mau dẫn đồng chí Miêu Hiểu Anh đi gặp Cục phó Loan đi!” Sau đó ông ta quay sang nói với Miêu Anh: “Cục phó Loan sẽ giới thiệu cô với các cảnh sát điều tra thuộc Đội Trọng án, mong cô có thể mau chóng hoà nhập vào tập thể mới này!”

“Ngài cứ yên tâm!” Miêu Anh lại giơ tay chào lần nữa, động tác dứt khoát khiến cô trông càng xinh đẹp, anh dũng hơn.

Tuy rằng Miêu Anh đột nhiên chuyển đến đây khiến Triệu Ngọc hết sức bất ngờ, cứ luôn đưa mắt nhìn người ta chằm chằm, trông có chút hồn vía lên mây, nhưng trước khi đi hắn vẫn thấp thỏm quay đầu nhìn Cục trưởng Châu một cái, ý là việc phục chức của tôi tính sao đây?

Cục trưởng Châu giơ tay lên, phủi phủi về hướng hắn như đuổi ruồi, ý là cậu mau đi làm việc cho tôi, còn chờ đợi gì nữa?

Triệu Ngọc hiểu ý ông ta ngay lập tức, vội nở nụ cười hớn hở rồi dẫn theo Miêu Anh rời khỏi đó.

Sau khi hai người ra khỏi phòng làm việc, Cục trưởng Châu vội cầm cái tách tử sa lên ngắm nghía kỹ lưỡng. Ông ta nghĩ thầm trong lòng, tên nhóc Triệu Ngọc này cũng khá tài giỏi đấy, sao cậu ta lại biết mình thích trà cụ chứ?

Nào ngờ khi cục trưởng Châu úp ngược cái tách đó xuống thì lại phát hiện còn có một cái nhãn mác dán ở dưới đáy tách, trên nhãn mác ghi chữ “88 tệ” một cách rõ ràng!

A... Triệu Ngọc, tên lừa đảo này...

Trong phòng làm việc bỗng vang lên tiếng chửi rủa liên hồi của Cục trưởng Châu...