Hôm qua, lúc Triệu Ngọc quyết định xử lí Quý Xuân Hoa, hắn đã có suy nghĩ là sẽ sử dụng đạo cụ của hệ thống rồi.
Có điều, vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, hắn vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của bạn bè bên đội cảnh sát, thực hiện một kế hoạch toàn diện, như thế mới có thể hạ gục Quý Xuân Hoa được!
Đám người Trương Diệu Huy vốn đã ghét Quý Xuân Hoa rồi, chắc chắn sẽ không từ chối khi Triệu Ngọc nhờ giúp đỡ như thế!
Còn “chế độ chó điên” mà Triệu Ngọc đề cập với Trương Diệu Huy, thực chất chính là một kế hoạch gây rối quy mô lớn. Đám người Trương Diệu Huy sẽ điều tra xem Quý Xuân Hoa có những cơ sở làm ăn gì, đợi khi kế hoạch được bắt đầu, bọn họ sẽ chia ra gây rối. Với cái cớ là tìm bắt tội phạm hoặc có người tố cáo v.v…, bọn họ quậy mấy cửa tiệm sạp hàng của hắn ta một trận tơi bời.
Đương nhiên Triệu Ngọc biết là Quý Xuân Hoa có thực lực hùng hậu, không phải côn đồ bình thường, nên hiển nhiên chút rắc rối này không thể làm gì được hắn ta cả. Có điều, những cuộc gây rối này lại vô cùng cần thiết.
Bao gồm cả việc Lục Thiệu Hồng dẫn theo đám người đột ngột xông vào khám xét quán trà, còn có đoạn khẩu cung của Hầu Mãnh trong điện thoại của hắn… Gộp hết những trò này lại, ngoại trừ chọc tức Quý Xuân Hoa ra, còn phải để cho hắn ta biết là Triệu Ngọc vẫn có năng lực để động vào hắn ta, khiến cho hắn ta phải e sợ.
Đợi khi làm xong hết những chuyện này rồi, Triệu Ngọc mới tung ra đòn cuối cùng, sử dụng món đạo cụ thần kỳ mà hệ thống thưởng cho mình – Máy quay lén tàng hình!
Trong lúc giả thần giả quỷ, hắn sẵn tiện gắn luôn cái camera giám sát lên mắt Quý Xuân Hoa. Như thế đồng nghĩa với việc hắn ta nhìn thấy gì thì Triệu Ngọc cũng sẽ nhìn thấy cái đó.
Sau đó chính là những chuyện khiến Quý Xuân Hoa phát điên kia.
Cuối cùng, thông qua điện thoại của con gái hắn ta, Triệu Ngọc cảnh cáo hắn ta rằng sau này phải biết điều chút. Nếu như còn dám chống đối với hắn, hắn ta sẽ không còn không gian riêng tư gì nữa!
Tuy rằng sau đó Triệu Ngọc không gọi điện thoại đến nữa, nhưng Quý Xuân Hoa sợ thật rồi! Hắn ta không tài nào nghĩ ra được là Triệu Ngọc đã dùng cách gì để quan sát được hết mỗi một hành động của hắn ta! Đừng nói chi đến việc mây mưa với vợ, thậm chí hắn ta còn không dám đi vệ sinh nữa! Cảm giác bị người ta theo dõi như thế thật sự là quá đáng sợ!
Vì vậy, sáng hôm sau, Quý Xuân Hoa vội vàng làm hai việc. Việc thứ nhất chính là rút đơn tố cáo Triệu Ngọc, việc thứ hai là vội mua vé máy bay, dẫn theo cả nhà đi du lịch nước ngoài! Có lẽ hắn ta cảm thấy chỉ có bay đi nơi khác thì mới có thể thoát khỏi sự giám sát của Triệu Ngọc chăng?
Quý Xuân Hoa rút đơn tố cáo, Triệu Ngọc cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Bây giờ chỉ cần dỗ cho Cục trưởng Châu vui vẻ, vậy thì kế hoạch phục chức của hắn liền có thể kết thúc một cách hoàn hảo.
Hôm qua, do Triệu Ngọc đã giải quyết xong chuyện của Quý Xuân Hoa, cộng với quyển sổ bìa da màu vàng quan trọng do lão Kim giao cho hắn. Vì vậy, độ hoàn thành quẻ Chấn Ly ngày hôm qua của hắn không tệ chút nào! Sau khi kết thúc, hắn đạt được mức 91%, lại nhận được một món đạo cụ có tên là máy chặn điện.
Hệ thống giới thiệu rằng, máy chặn điện có thể chặn hết nguồn điện trong phạm vi hai mươi mét, thời gian sử dụng là một phút. Triệu Ngọc cảm thấy thứ này chính là dùng để cúp điện, trong lúc nguy cấp nó có thể cắt hết mọi nguồn điện xung quanh.
Tuy rằng món đồ này cũng không tệ, nhưng lại thua xa máy phát hiện nói dối và camera thần kỳ.
Đặc biệt là camera thần kỳ, thời gian sử dụng của nó là 24 giờ. Trong 24 tiếng này, người bị giám sát căn bản không thể thoát khỏi tầm mắt của mình. Nếu như có thể nhận được những thứ tốt như thế nhiều hơn nữa, vậy thì quá đã!
Hiện tại, Triệu Ngọc đang dẫn Miêu Anh đến gặp Cục phó Loan Tiêu Tiêu. Trong đầu hắn luôn quanh quẩn ý nghĩ là gắn một cái camera tàng hình lên người Miêu Anh, để xem nhà cô ấy ở đâu? Có người yêu hay chưa? Mấy giờ thì ăn cơm, mấy giờ đi tắm...
Sáng hôm nay, Triệu Ngọc mở được quẻ “Khảm Chấn”. Quẻ Chấn xuất hiện tức là việc phục chức của mình có hy vọng rồi. Mà bây giờ, hắn quả thật đã nhờ cái tách trà 88 tệ mua ở siêu thị mà được phục chức.
Còn chữ “Khảm” thì lại đứng trước chữ “Chấn”, có nghĩa là hôm nay hắn sẽ có sự tiếp xúc sâu hơn với một cô gái nào đó.
Nhưng hắn không tài nào ngờ rằng, cô gái này chính là Miêu Anh!?
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến việc Miêu Anh sẽ đến làm việc ở phân cục Dung Dương, vả lại còn trở thành đồng nghiệp kiêm cấp trên của mình!
Lúc này, tuy rằng Miêu Anh đang đứng kế bên mình, nhưng hắn lại cảm thấy như đang nằm mơ vậy, cảm giác mọi thứ không chân thật chút nào.
Chuyện này vô cùng đột ngột!
Trên đường đi, Miêu Anh không hề nói gì cả. Từ bước chân vội vã của cô, có thể thấy được là cô muốn mau chóng tránh xa khỏi tên ôn thần Triệu Ngọc này, không muốn dính líu gì với hắn cả.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc không phải là loại người biết điều. Sau khi sững sờ hết vài chục giây, hắn đã tỉnh táo trở lại, lên tiếng hỏi một câu: “Này! Miêu Nhân Phụng, đầu óc cô vẫn bình thường chứ? Nhữ Dương và Dung Dương đều cùng một cấp bậc, cô ở bên Nhữ Dương tốt xấu gì cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vô duyên vô cớ chạy đến chỗ chúng tôi làm chức tổ trưởng nhỏ nhoi, cô nghĩ thế nào vậy? Chắc không phải là do cô đã gây hoạ ở bên kia chứ?”
Nghe thấy những lời này của Triệu Ngọc, Miêu Anh chỉ muốn bịt tai mình lại. Từ ánh mắt khinh bỉ của cô liền có thể nhận ra rằng, cô đang chửi rủa Triệu Ngọc trong lòng. Cái tên ôn thần nhà anh, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, bùn nhão không thể trát tường...
“À...” Tuy nhiên, độ vô sỉ của Triệu Ngọc đã đạt đến mức thượng thừa, sau khi hắn à lên một tiếng xong liền nói tiếp tựa như đã hiểu thấu mọi chuyện: “A... Không phải chứ? Chẳng lẽ cô chuyển đến đây là vì tôi sao? Đừng nói là cô...”
Triệu Ngọc vốn định nhắc đến việc ngày đó hôn môi Miêu Anh, nào ngờ cô đột nhiên đứng lại, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
Nhìn bộ dạng này, hệt như cô không thèm quan tâm đến việc ngày đầu tiên mình đi làm ở chỗ mới liền đánh nhau ngay với Triệu Ngọc!
Lúc này, Hồ Bân cũng đang đi trên hành lang. Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, cậu ta vội giơ tay chào hỏi: “Ủa? Anh Ngọc, anh quay lại rồi sao? Ha ha... Quá...”
Cậu ta vừa mới nói đến chữ “quá” thì liền nhìn thấy Miêu Anh đứng kế bên Triệu Ngọc, vả lại còn đang trợn mắt đầy hung hăng dữ tợn!
Ui cha...
Đến nay, khi nhớ lại trận chiến sinh tử ở trường huấn luyện cảnh sát, trong lòng Hồ Bân vẫn còn có chút sợ hãi. Lúc này đột nhiên nhìn thấy Miêu Anh xuất hiện ở đây, cậu ta hốt hoảng, vội vàng gật đầu với Triệu Ngọc rồi nói: “Thế này... Anh Ngọc, em còn bận chút việc, sau này nói chuyện tiếp...”
Triệu Ngọc còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì cậu ta đã quay người bỏ đi, vừa vặn đụng vào một vị đồng nghiệp nữ đang đi lên lầu, làm cho điện thoại của người ta văng ra xa.
“Này! Cẩn thận hơn đi chứ!”
“Xin lỗi, xin lỗi...”
Nghe tiếng trách mắng của vị nữ đồng nghiệp kia và tiếng xin lỗi của Hồ Bân, Triệu Ngọc vội phẩy tay ra hiệu cho Miêu Anh. Hai người bèn cất bước rời khỏi chỗ này, tiếp tục đi về phía trước.
Cục phó Loan đã nhận được tin từ sớm, đứng chờ sẵn trên hành lang. Vừa nhìn thấy Miêu Anh đi đến, bà ta vội bước lên trước, chào mừng vị tổ trưởng mới nhậm chức này.
Sau khi hàn huyên một lúc xong, Cục phó Loan dẫn Miêu Anh đến Đội Trọng án để giới thiệu cho mọi người.
Thật trùng hợp, lúc này thành viên cả hai tổ đều đang tập trung trong phòng làm việc của tổ A để thảo luận về tình tiết của vụ án Miên Lĩnh.
Cấp trên của Đội Trọng án đương nhiên vẫn là đội trưởng Lưu Trường Hổ. Chỉ là từ sau khi Khúc Bình xảy ra chuyện, mọi công việc lãnh đạo điều tra vụ án Miên Lĩnh hiển nhiên đều được giao hết cho tổ trưởng tổ A là Mao Vĩ.
Lúc Cục phó Loan dẫn Miêu Anh đi vào phòng làm việc, tổ trưởng Mao Vĩ đang đứng trước tấm bảng trắng để nói về những suy đoán của mình. Đột nhiên nhìn thấy Cục phó Loan dẫn theo một nữ cảnh sát xinh đẹp bước vào phòng, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Cục phó Loan cũng nói thẳng luôn vào vấn đề, bảo là đồng chí Miêu Hiểu Anh sẽ là tổ trưởng mới của tổ B.
Nào ngờ khi vừa nghe hết câu, Lan Bác đang ngồi ở trên bàn đằng xa bỗng trượt té xuống, cả người và bàn đều ngã hết xuống đất!