Nghe Triệu Ngọc nhắc đến vụ án ở Miên Lĩnh, Hầu Mãnh không hiểu gì hết, còn Miêu Anh thì lại có một ít biểu cảm khác lạ trên gương mặt.
“Anh mau trả lời đi!” Nhìn thời gian quý báu đang mất dần đi, hắn vội vàng giục Hầu Mãnh trả lời: “Nói đại ‘Phải’ hoặc ‘Không phải’ là được! Nhanh!”
“Vậy… không phải!” Hầu Mãnh đành phải chọn đại một câu trả lời.
Kết quả, kết quả…
Đợi một lúc lâu, chiếc máy vẫn không có tín hiệu gì.
Trời ơi, mẹ nó chứ!
Trong tích tắc, hắn nhận ra là nếu hỏi những câu mà đối tượng cần hỏi không liên quan đến, thì sẽ không có đáp án. Cái này chính là ý nghĩa của điểm “đặc biệt” trong phần giới thiệu!
Vậy nên, nếu hắn tìm đại ai đó để hỏi về một chuyện bất kì, thì đương nhiên sẽ chẳng có kết quả gì cả.
Mọi việc trở nên rắc rối hơn, khiến hắn cuống cả lên. Mặc dù trước đó hắn đã chuẩn bị rất nhiều tình huống, nhưng không thể ngờ được rằng kết quả của buổi thẩm vấn này lại như vậy!
“Cảnh… anh cảnh sát...” Thấy Triệu Ngọc im lặng, Hầu Mãnh sợ sệt hỏi: “Anh… anh đã hỏi xong rồi phải không?”
“Bớt phí lời đi!” Hắn đập bàn, chưa từ bỏ ý định mà hung hăng hỏi tiếp: “Tôi hỏi anh, có phải tên khốn nhà anh có liên quan tới vụ án ở Miên Lĩnh không hả?!”
“Không phải!” Hầu Mãnh vội vã trả lời giống như bị dọa sợ: “Không có chuyện đó đâu!?”
Đèn xanh sáng.
Đều là thật.
Chết tiệt! Ngoài cái đèn xanh thì cái máy chẳng còn phản ứng gì khác cả. Thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi phải chăng nó bị bệnh gì đó?
“Vậy… có phải hung thủ thật sự trong vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh đã sai người giết Khúc Bình không?” Triệu Ngọc vẫn quyết hỏi lại.
“Phải!”
Không có phản ứng gì hết…
A…
Triệu Ngọc như phát điên lên! Hắn lập tức lục tìm cuốn sổ ghi chép, hỏi ra những câu mà mình đã chuẩn bị từ trước: “Hầu Mãnh, anh thử nói xem, về cái chết của Khúc Bình, có phải anh bị ai đó hãm hại không?”
“Phải phải phải!” Hầu Mãnh như đang chờ đợi câu hỏi này từ lâu, miệng lia lịa trả lời “Phải”.
Và rồi, đèn xanh sáng lên, đó là sự thật!
“Hôm đó sau khi anh uống rượu xong, cắn thuốc xong, anh đã đi một mình tới địa điểm Khúc Bình bị sát hại, đúng chứ?”
“Tôi không nhớ nữa… à...” Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Triệu Ngọc, Hầu Mãnh vội trả lời: “Phải!”
Ting…
Đèn đỏ sáng lên!
Là nói dối sao!
Cuối cùng thì cũng có đèn đỏ, điều này đã chứng minh được, vào lúc đó Hầu Mãnh không đi một mình đến chỗ xảy ra vụ án.
Hắn tính hỏi thêm nguyên nhân vì sao Hầu Mãnh lại đến nơi đó, nhưng nghĩ lại có hỏi cũng sẽ chẳng có được câu trả lời nên đành thôi, rồi chuyển qua câu khác: “Có phải hung thủ đã dùng xe chở anh đến hiện trường không?”
“Phải!”
Đèn xanh sáng lên.
Hắn đã đoán đúng!
“Vậy… vào lúc Khúc Bình bị giết, có phải anh đang hôn mê không?”
“Phải! chính xác! Chắc chắn là vậy!” Mém chút nữa là Hầu Mãnh bật dậy khỏi chiếc ghế thẩm vấn.
Thêm một lần nữa - là đèn xanh.
“Vậy...” Triệu Ngọc tiếp tục hỏi: “Kẻ đã giết Khúc Bình, có phải là nam hay không?”
“Hả? Gì chứ?” Hầu Mãnh đơ ra, đang tính trả lời “Ai mà biết” thì lại nhớ lại yêu cầu của Triệu Ngọc, nên liền trả lời một cách dứt khoát: “Phải!”
Tuy nhiên, chiếc máy lại chẳng có phản ứng gì!
Chậc chậc… lẽ nào… hỏi như vậy cũng không được sao?
Mặc dù lúc đó Hầu Mãnh đang trong tình trạng hôn mê, không biết gì cả, nhưng ít nhất thì gã cũng đã từng tiếp xúc với tên hung thủ thật sự kia, vậy nên câu này cũng được coi là có liên quan đến gã chứ? Tại sao cái máy lại chẳng có phản ứng gì vậy?
Bất ngờ thay, ngay vào lúc đó Miêu Anh bỗng nhiên vỗ lên vai Triệu Ngọc, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Sau khi nghe xong, sắc mặt hắn liền thay đổi. Hắn vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
“Hầu Mãnh!” Giọng hắn gần như run lên: “Hung thủ giết hại Khúc Bình, không chỉ có một người, phải không?”
“Phải!”
Chiếc máy vẫn không có phản ứng gì trước câu trả lời của Hầu Mãnh.
Á… Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý đến, có lẽ là do câu hỏi của hắn không được đúng, nên hắn đã lập tức sửa lại câu hỏi của mình: “Kẻ lập kế hoạch giết hại Khúc Bình, không phải chỉ có một người, đúng không?”
“Phải!” Dường như đã nhận thấy những câu thẩm vấn này đều có lợi cho mình, nên Hầu Mãnh trả lời càng lúc càng tích cực.
Cuối cùng thì đèn xanh cũng sáng lên.
Triệu Ngọc hít sâu một hơi rồi vội vàng hỏi tiếp: “Vậy là có hai người đã lập kế hoạch giết Khúc Bình, đúng chứ?”
“Phải!”
Đèn đỏ sáng lên!
“… Ba người?”
“Phải!”
Lại là đèn đỏ!
“… Bốn người?”
“Phải!”
Tiếp tục là đèn đỏ!!
“… Năm người sao?!”
“Phải!”
Vẫn là đèn đỏ…
A!?
Vào lúc này, Triệu Ngọc như sụp đổ, ngồi phịch xuống ghế, toàn thân lạnh toát.
Đáng sợ quá!
Có nhiều người liên quan đến cái chết của Khúc Bình đến thế ư? Tại sao? Rốt cuộc chị ta đã làm gì chứ? Chuyện đó có thật sự liên quan đến vụ án ở Miên Lĩnh không?
“Hầu Mãnh, tổng cộng có trên mười người cùng lên kế hoạch giết hại Khúc Bình, phải không?”
“Phải!” Hầu Mãnh đã quen với kiểu câu hỏi như thế, nên mở miệng là trả lời chứ không suy nghĩ gì cả.
Có điều, thời gian sử dụng máy phát hiện nói dối cũng đã hết, hình ảnh những chiếc đèn xanh đỏ trong đầu Triệu Ngọc dần dần biết mất.
Không không không…
Trời đất!
Triệu Ngọc sốt ruột đến nỗi đập mạnh tay lên bàn. Hắn còn có cả một đống câu để hỏi, nhưng không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy!
Thấy hắn ủ rũ, Miêu Anh cảm thấy rất khó hiểu nên đành phải hỏi hắn: “Này, anh... không sao đấy chứ?”.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ngay vào lúc đó, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu khiến hắn giật mình!
“Sao vậy?”
Thấy ánh mắt của hắn có gì đó không bình thường, Miêu Anh tiếp tục lên tiếng hỏi.
Triệu Ngọc chăm chú suy nghĩ về điều bản thân vừa nghĩ tới, rồi đột nhiên như hiểu ra được gì đó, liền vội vàng đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đã biết được đáp án rồi! Đi thôi!”
“Hả? Anh lại có trò gì vậy hả?” Trong mắt Miêu Anh, đáng lẽ bây giờ cuộc thẩm vấn mới thực sự bắt đầu, vậy mà hắn đã quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Không còn cách nào khác, cô chỉ còn cách nhanh chóng dọn đồ rồi đi theo ra ngoài.
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc!” Miêu Anh thấy hắn đã đi khá xa, liền chạy đuổi theo, kéo hắn lại hỏi: “Này, anh… anh có bị bệnh không đấy? Rốt cuộc anh đã hỏi được gì rồi hả?”
Thấy Miêu Anh sốt ruột, lúc này hắn mới quay người lại, cất giọng lạnh lẽo như băng: “Đội trưởng Miêu! Tôi nói thật cho cô biết nhé, cũng giống như Lưu Bằng Phi lúc trước, tôi đã phát hiện ra rất nhiều manh mối quan trọng, đồng thời cũng khiến người khác kiếp sợ! Nhưng…”.
“Là manh mối gì?” Miêu Anh vội vàng hỏi: “Hầu Mãnh bị người khác hãm hại phải không? Anh mau nói đi!”
Triệu Ngọc nghe xong chỉ cười nhạt một cái, không nói thêm gì mà quay người bỏ đi.
“Này, anh muốn sao hả?” Miêu Anh lại kéo hắn lại, hỏi: “Có phải anh lại đang bày trò giả dối gì không hả? Lúc nãy tôi thấy hết cả rồi, những câu hỏi của anh chẳng có ý nghĩa gì cả, anh chẳng hỏi được gì hết đúng không?”.
“Hì hì!” Triệu Ngọc lại cười lên rồi nghiêm túc nói: “Đội trưởng Miêu, tôi có thể nói với cô một cách đầy trách nhiệm, đó là cuộc thẩm vấn lúc nãy của tôi rất thuận lợi. Nhưng, tôi đã để sót một việc! Tôi đã phạm phải một sai lầm lớn, đó chính là tôi nên thẩm vấn cô trước khi thẩm vấn tên kia mới đúng!”
“Cái gì chứ?” Miêu Anh ngạc nhiên, trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Triệu Ngọc, ý của anh là sao?”
“Ý gì?” Hắn lắc đầu nói: “Tôi toàn tâm toàn ý giúp cô, nhưng lòng nhiệt tình ấy lại bị cô tạt ngay một gáo nước lạnh! Tôi nói cô nghe nhé, mục đích của tôi và cô không giống nhau. Tôi thẩm vấn Hầu Mãnh vì muốn biết thêm về vụ án ở Miên Lĩnh! Còn mục đích của cô là gì chứ? Tôi nghĩ chắc không đơn giản chỉ là điều tra cái chết của Khúc Bình, đúng chứ?”
“...”
Trong tích tắc, Miêu Anh hiểu ra được ý của Triệu Ngọc, nên im lặng không nói gì cả.
“Tôi không hiểu, có chuyện gì mà cô lại giấu tôi chứ? Chúng ta đều là cảnh sát, đều đang cùng nhau phá án, vậy mà cô cứ làm như mình là ăn trộm không bằng? Nếu cô nói hết mọi chuyện với tôi từ trước, thì có khi hiệu quả của cuộc thẩm vấn lúc nãy sẽ cao hơn!”
Hắn nghiêm nghị đứng trước mặt Miêu Anh, hai người vừa vặn đối mặt với nhau.
Hắn trịnh trọng, nghiêm túc hỏi Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, mặc dù lúc trước chúng ta có một vài hiểu lầm, nhưng dù sao cũng là cộng sự, khả năng của tôi thì cô cũng biết rồi! Cô hãy suy nghĩ cho kĩ đi, ở Cục Cảnh sát Dung Dương này, tôi có thể làm được theo yêu cầu của cô, chỉ cần cô hợp tác thôi. Đối với cô, điều này chỉ có lợi chứ không có hại gì cả!”
Miêu Anh từ từ ngẩng đầu, chút tóc rủ xuống trước mặt dần tách ra, để lộ đôi gò má xinh đẹp.
“Vì vậy,” Triệu Ngọc mở rộng hai tay ra, nói, “hai chúng ta đứng cùng nhau cũng giống như kim đồng ngọc nữ vậy, nên bớt dài dòng nhé! Sao rồi... bây giờ, cô nói sự thật cho tôi nghe được chứ?”.
“Kim đồng ngọc nữ? Nói thật?” Miêu Anh ngước đầu lên, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn: “Thật sự... anh muốn tôi nói thật sao?”
“Ừm đúng!” Hắn khoát tay đầy vẻ tự mãn.
“Vậy thì tôi sẽ nói!” Miêu Anh giơ tay phải lên, chỉ vào cái đầu trọc của Triệu Ngọc, nói rõ từng chữ một: “Kiểu tóc của anh trông xấu tệ!!”
Vào ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ như dừng lại, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy như có bốn năm con quạ gì đó vừa “quạc, quạc” bay ngang qua tai.
Nhưng mười mấy giây sau đó, nhìn khóe miệng khẽ cong lên của Miêu Anh, hắn như hiểu ra được gì đó. Cuối cùng, hắn cũng mỉm cười với cô một cái.