Bên ngoài bức tường chỗ phòng bảo vệ, chiếc xe màu lam của Miêu Anh yên lặng đỗ ở đó.
Lúc này, cô đang ngồi trên ghế lái, còn Triệu Ngọc thì ngồi bên cạnh. Có một điều khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, đó là cô đang dùng điện thoại của mình rà quét khắp người hắn, dường như đang muốn kiểm tra xem trên người hắn có thiết bị nghe lén nào hay không.
“Không phải chứ? Chị hai?” Triệu Ngọc bĩu môi, nói: “Có cần phải vậy không? Chúng ta có phải là đặc vụ đâu!? Nhìn cứ như là nhiệm vụ gì ghê gớm lắm ấy?”
“Được!” Miêu Anh nghiêm túc hỏi: “Anh nói trước đi, làm sao mà anh biết được tôi có việc giấu anh?”
“Cái này ư, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra nữa mà?” Hắn không chút suy nghĩ liền trả lời: “Lúc nãy khi đang thẩm vấn, cô đã nói với tôi rằng, kẻ giết hại tổ trưởng Khúc Bình không phải chỉ một người đấy thôi! Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của cô đã nói với tôi rằng, cô biết được điều gì đó!”
“Hơn nữa, cô lại tới phân cục Dung Dương này rất đột ngột. Không những bị hạ cấp, mà ngay ngày đi làm đầu tiên đã một mình đi thẩm vấn Hầu Mãnh. Chẳng phải những điều này đã nói rõ rằng cô đang có chuyện gì đó à?!”
“Được rồi!” Miêu Anh gật đầu nói: “Triệu Ngọc, mặc dù tôi không tài nào chấp nhận được con người anh, nhưng mà tài năng của anh, tôi không thể nào phủ nhận được!”
Hả?
Ai ngờ, lời nói đó của Miêu Anh như thứ gì đó vụt qua, làm cho Triệu Ngọc đột nhiên nhớ lại lúc trước. Trong quá khứ, tổ trưởng Khúc Bình cũng từng nói những lời y hệt như thế với hắn?
“Được!” Miêu Anh đột nhiên nghiêm túc, lên tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị: “Triệu Ngọc, chỉ mong là tôi không nhìn lầm người! Còn về bí mật của tôi, tôi có thể nói cho anh nghe, nhưng mà anh phải suy nghĩ cẩn thận! Bắt đầu từ lúc tôi nói cho anh biết bí mật này, thì chúng ta coi như đã chung một thuyền. Nếu làm không tốt, chúng ta có khả năng cũng sẽ giống như tổ trưởng Khúc Bình!”
“Hả!? Cái gì? Thật ư?” Đầu tiên hắn giật mình một cái, sau đó đảo mắt nhìn quanh. Bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó, vội vàng lắc đầu nói: “Vậy… cô từ từ hãy nói, tôi còn phải suy nghĩ thêm nữa chứ! Những việc tôi cần làm còn nhiều lắm, tôi còn phải nghĩ cách lấy mười triệu tiền thưởng kia nữa! Cô… cô đừng… đừng... a a a…”
Nào ngờ, Miêu Anh đột nhiên túm lấy cổ áo Triệu Ngọc, kéo hắn đến gần trước mặt mình rồi cười gằn, nói: “Không được, đã muộn rồi! Tôi nói cho anh biết, tôi nhận được lệnh của cấp trên, bí mật đi điều tra vụ án của tổ trưởng Khúc Bình! Tôi cũng nói thêm với anh là, khi còn ở Cục Cảnh sát huyện, tổ trưởng Khúc Bình vẫn luôn điều tra một vụ án đặc biệt. Vì vậy, cấp trên nghi ngờ cái chết của chị ấy có liên quan đến vụ án mà chị ấy đang điều tra!”
“Cho nên, Triệu Ngọc, anh đã đoán sai rồi!” Miêu Anh gằn giọng nói: “Cái chết của Khúc Bình không có liên quan gì với vụ án ở Miên Lĩnh hết! Vụ án mà chị ấy điều tra còn nguy hiểm hơn vụ bắt cóc Miên Lĩnh gấp trăm lần!”
“Đừng, đừng, đừng mà…” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, tay thì liên tục khua loạn xạ: “Đội trưởng Miêu, được rồi, được rồi mà, cô đừng có nói đùa nữa, tôi không biết gì hết! Tôi không nghe thấy gì, không nghe thấy gì cả…”
“Ha ha, chính anh tự tìm tới, giờ còn muốn chạy ư?” Miêu Anh túm chặt cổ áo Triệu Ngọc, khuỷu tay ghì vào vai hắn, khiến hắn không cựa quậy được: “Anh nói đúng, có người giúp tôi cũng tốt, nhất là cái loại cảnh sát da mặt dày, lưu manh có tiếng như anh!”
“Không nghe, tôi không nghe thấy mà…”
Triệu Ngọc muốn bịt hai tai của mình lại, nhưng Miêu Anh cứ nắm lấy lỗ tai của hắn, dùng giọng như kiểu ra lệnh mà nói: “Sau này khi đi điều tra, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận mới được! Không thể sử dụng thời gian đi làm để điều tra, cũng không thể để cho ai ngoài hai chúng ta biết điều này!”
“Thế này đi, đợi lát nữa tôi đưa cho anh một cái điện thoại để tiện liên lạc với nhau, không thể sử dụng cái của đơn vị nữa! Hơn nữa, cho dù là đang đi làm thì cũng phải cẩn thận…”
“Đợi… đợi chút…” Triệu Ngọc dường như đã hiểu ra gì đó, kinh ngạc mở to mắt, vội hỏi: “Ý của cô là, trong đơn vị… có nội gián!? Không phải chứ? Tại sao… sao lại nghiêm trọng đến vậy cơ chứ?”
“Phí lời!” Miêu Anh hung hăng cảnh cáo, nói: “Nếu chỉ là điều tra vụ án của Khúc Bình, thì tôi ở Nhữ Dương điều tra là được rồi, cần gì phải tới tận đây? Anh không nhận ra điều gì à? Nếu như Hầu Mãnh bị người khác hãm hại, vậy cái chết của Khúc Bình là một vụ án giết người vô cùng phức tạp. Nếu không có nội gián, thì bọn họ có khả năng thành công không?”
“Trời ạ!” Triệu Ngọc như sắp khóc, hắn nắm cánh tay Miêu Anh, năn nỉ với vẻ mặt cầu xin: “Tôi xin cô, đừng nói nữa có được không? Tôi nói thật cho cô biết vậy! Tôi chỉ là đóng kịch định cua gái mà thôi. Ai ngờ, gái không cua được, ngược lại lại mang họa sát thân như này chứ…”
“Cái gì, cua gái?” Miêu Anh bất ngờ: “Cua tôi ư? Ha ha…” Cô bật cười: “Triệu Ngọc, anh đúng là một tên không biết sống chết đấy! Được rồi, đừng có đùa với tôi nữa! Vì muốn bắt Hầu Mãnh để báo thù cho Khúc Bình, đến cả mạng anh cũng không cần cơ mà, lần này anh thật sự sợ sao?”
“Chị Miêu Anh à! Chị hai à!” Hắn lắc đầu nói: “Cô… cô không sợ chính tôi là nội gián sao? Sao cô cứ nhất quyết tìm tôi chứ?! Tôi chỉ là nói bâng quơ mà thôi, cô cần gì phải xem là thật?”
Nói tới đây, trong lòng hắn bỗng thấy không hài lòng với hệ thống Kỳ Ngộ. Cứ tưởng quẻ Khảm hôm nay mở được sẽ giúp hắn và Miêu Anh thân mật hơn một chút! Vậy mà không ngờ lại xảy ra việc như thế này? Trong tích tắc hắn cảm thấy bản thân như bị cuốn vào một vòng xoáy khổng lồ, không thể nào thoát ra được!
“Nhưng mà tôi lại không nghĩ anh chỉ nói bâng quơ thôi đâu! Tôi đã điều tra anh rồi, nhìn anh tệ như thế, nhưng lại là người trong sạch nhất!” Miêu Anh không giữ kẽ nữa, nói hết những điều mình nghĩ: “Hơn nữa, trong lúc truy nã Hầu Mãnh, anh cũng là người tích cực nhất! Quan trọng hơn cả, anh là một kẻ có da mặt dày nhất!”
“Cô!” Triệu Ngọc bặm môi, quyết tâm liều mạng, thà chết cũng không theo, nói: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không làm đâu! Cô thích tìm ai thì tìm, việc này thực sự quá nguy hiểm. Cứ coi như lúc nãy cô chưa nói gì đi, còn tôi thì không nghe thấy gì cả! Tôi đi đây…”
“Được!” Ngược lại, Miêu Anh không hề lo lắng mà lại buông tay ra để cho hắn đi: “Anh đi đi! Muốn đi đâu thì đi! Dù sao tôi cũng đã nói hết bí mật ra cho anh nghe rồi, nếu không muốn chết thì anh cứ việc đi nói với người khác! Để xem trong chúng ta, ai sẽ là kẻ chết trước!”
“Cô!? Trời đất ạ…” Triệu Ngọc khóc không ra nước mắt: “Chị hai à, sao cô có thể nói vậy chứ? Dù gì tôi cũng là thành viên của Đội Trọng án, thế mà giọng điệu của cô cứ như thể đang uy hiếp người khác vậy? Tôi thấy tôi đã vô sỉ lắm rồi! Không ngờ hôm nay, lại bị người như cô chơi lại!”
“Ha ha!” Miêu Anh bật cười: “Ý của anh là tôi còn vô sỉ hơn anh ư? Anh nên biết, là do anh chủ động tìm tôi, là do anh bắt tôi phải nói thật mà!”
“Tôi mặc kệ!” Triệu Ngọc chống nạnh, phồng mũi nói: “Miêu Nhân Phụng, dù sao thì việc này cũng khá nguy hiểm, cô phải cho tôi cái gì đó chứ? Hả? Dù là... nhỏ thôi cũng được, để có động lực làm việc chứ!”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhướng lông mày, dùng ánh mắt háo sắc liếc nhìn cơ thể Miêu Anh liên tục.
Miêu Anh cực kỳ thông minh, vừa nghe là hiểu. Cô liền cười nói: “Được thôi, cái tên vô sỉ nhà anh! Đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến mấy chuyện đó? Nhưng mà...” Cô cân nhắc suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Được! Tôi đồng ý, nếu như anh giúp tôi điều tra ra vụ này, vậy... vậy...” Cô suy nghĩ một lát, nói: “Tôi có thể nghĩ đến việc cho anh một cái hẹn!”
“Cô đùa à!” Triệu Ngọc ngồi thẳng người lại, nói: “Mạo hiểm nhiều như thế mà chỉ đổi lại được một cái hẹn? Như vậy là tôi bị thiệt thòi lớn rồi! Hay là... thêm ôm nữa đi!?”
Rầm.....
Miêu Anh đấm ra một cú, trong xe liền vọng ra tiếng hét thảm của Triệu Ngọc...