Để tránh gây nghi ngờ, buổi chiều Triệu Ngọc và Miêu Anh chia nhau trở về đơn vị, sau đó hai người cũng không gặp nhau.
Khi bước chân vào Cục Cảnh sát, hắn có cảm giác khác hẳn lúc trước, cứ cảm thấy gượng gạo lạ kỳ.
Trong cục có nội gián ư?
Phải làm thế nào đây?
Tên nội gián đó là ai?
Là một người, là hai người, hay là một nhóm?
Mình chỉ là một người bình thường, ngày trước lúc còn lăn lộn trong giang hồ, hình như cũng không gặp trường hợp nào phức tạp đến vậy mà?
Chậc chậc...
Nếu như ông đây có một đống mấy cái máy phát hiện nói dối thì tốt biết mấy?
Cứ mang đi thử từng người một, không tin không tìm được tên nội gián rụt đầu đó!
Đối với Đội Trọng án ở Dung Dương mà nói, vụ án của Khúc Bình đã kết thúc rồi, bây giờ chỉ còn đợi tuyên án Hầu Mãnh nữa là có thể kết án.
Vì thế, bây giờ tất cả mọi người trong đội đều tập trung vào vụ án Miên Lĩnh.
Sau khi Mao Vĩ phân công nhiệm vụ xong, Triệu Ngọc cũng tham gia điều tra vụ án này. Hắn đi cùng với Đại Phi và những người khác đến nhà một góa phụ, là vợ Ngưu Vĩ Quang.
Vợ của Ngưu Vĩ Quang là Trương Dĩnh, năm nay đã hơn 50 tuổi. Từ lúc chồng bà ta mất tích cùng với bọn trẻ, bà ta cũng không tái giá.
Bởi vì năm đó Ngưu Vĩ Quang là kẻ tình nghi trong vụ án bắt cóc, cho nên bà ta đã chịu rất nhiều khó khăn, phải chịu đựng cảnh người đời phỉ báng. Ba năm sau khi xảy ra vụ án, bà ta cùng với con của mình bị ép rời khỏi Miên Lĩnh.
Tuy bây giờ hài cốt của Ngưu Vĩ Quang đã được tìm thấy, nhưng điều này cũng không chứng minh được ông ta vô tội.
Có điều, dù vụ án đã xảy ra nhiều năm, nhưng Trương Dĩnh vẫn luôn một mực tin tưởng chồng mình vô tội, chồng mình không phải là kẻ bắt cóc!
Năm đó, con trai của Ngưu Vĩ Quang mới hai tuổi, bây giờ cũng đã hai mươi tám rồi. Trong lúc mấy người Triệu Ngọc đến nhà họ điều tra, đã gặp phải tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Một mặt, Trương Dĩnh đã hết sức phối hợp với cảnh sát để điều tra. Bà ta cố gắng chứng minh với cảnh sát rằng Ngưu Vĩ Quang là người hiền lành, tốt bụng, quan tâm người khác như thế nào, ông ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nhân đạo như thế!
Năm đó Ngưu Vĩ Quang làm tài xế, còn Trương Dĩnh thì làm công nhân cho một nhà máy dệt nhỏ, ngày tháng trôi qua rất êm đềm, hạnh phúc. Chắc chắn Ngưu Vĩ Quang không có lí do gì để làm chuyện thất đức như thế!
Trương Dĩnh cầu xin cảnh sát điều tra rõ về vụ án này, trả lại trong sạch cho gia đình họ!
Trong khi đó, con trai của Ngưu Vĩ Quang thì hận cảnh sát thấu xương. Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ toàn nói ra những lời thô tục, bảo là nhiều năm qua mẹ con bọn họ đã phải chịu bao nhiêu gièm pha của xã hội, đi đường không dám ngẩng đầu, tất cả đều do cảnh sát bất tài mà ra!
Nếu như năm đó phá được án, thì oan khuất của cha anh ta đã được giải, mẹ con anh ta cũng không phải bị người đời phỉ nhổ nhiều năm như thế!
Anh ta càng nói càng kích động, thậm chí còn muốn đánh nhóm cảnh sát. Trương Dĩnh can ngăn không được, cuối cùng hai bên đã xảy ra xô xát nhỏ.
Khi sự việc lắng lại, Trương Dĩnh tiễn nhóm cảnh sát xuống lầu. Bà ta vừa đi vừa xin lỗi, hi vọng cảnh sát không so đo với con mình. Hơn nữa, bà ta còn xin cảnh sát, hi vọng có thể sớm ngày được nhận lại hài cốt của Ngưu Vĩ Quang, để cho ông ấy sớm ngày “ra đi thanh thản”...
Có điều, nhóm Đại Phi tới vì nhiệm vụ. Bọn họ còn có một số việc cần điều tra, cho nên khi đến đầu hành lang, họ lại tiếp tục hỏi Trương Dĩnh thật kỹ, làm cho bà ta nhớ tới cuộc sống hạnh phúc ngày xưa, cùng với những nỗi đau phải chịu đựng bao năm nay. Cuối cùng không nhịn được nữa, bà ta liền khóc lớn ngay tại chỗ, làm kinh động đến nhiều hàng xóm xung quanh.
Thấy bọn người Đại Phi cứ hỏi mãi như vậy, lại thêm Trương Dĩnh nghẹn ngào khóc lóc, Triệu Ngọc đã quay trở về xe cảnh sát trước.
Hắn hạ ghế ra sau một chút rồi gối tay lên nằm, bắt đầu nhắm mắt suy tư.
Mấy ngày nay, hắn liên tiếp gặp được rất nhiều kỳ ngộ, ngay cả thân phận của hắn cũng thay đổi đến mấy lần.
Đầu tiên là Tô Dương muốn hắn làm điều tra viên đặc biệt; tiếp đó đội trưởng Kim đưa cho hắn một cuốn sổ, muốn hắn làm cảnh sát điều tra cấp trung ương, đi giải quyết những vụ cực kỳ khó nhằn; sau nữa là sự xuất hiện đột ngột của Miêu Anh, cô muốn hắn giúp đỡ tìm ra nguyên nhân cái chết của Khúc Bình trong bí mật!
Haizzz!
Triệu Ngọc thở dài, trong lòng nghĩ, rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy?
Sao đột nhiên lại có nhiều việc xảy ra cùng lúc như thế?
Rốt cuộc mình... nên làm gì? Và nên làm như thế nào?
Triệu Ngọc chậm rãi suy xét từng việc đã xảy ra, bắt đầu phân tích từng cái một nhằm tìm ra hướng đi tốt nhất.
Đầu tiên, về việc điều tra viên đặc biệt thì phải đợi Tô Dương liên lạc, hắn mới có thể bắt đầu được! Tô Dương không có chỉ thị thì hắn không phải làm gì hết, cho nên bây giờ không cần để ý tới chuyện này.
Tiếp theo, là chuyện đội trưởng Kim muốn hắn đi điều tra mấy vụ án khó nhằn, việc này cũng không thể xong trong ngày một ngày hai.
Tối qua, hắn đã xem lướt qua tư liệu trong cuốn sổ của đội trưởng Kim, bên trong đó có ghi lại năm vụ án. Những vụ án này chẳng những đã từ rất lâu rồi, mà còn vô cùng phức tạp. Mỗi một vụ đều rắc rối hơn vụ ở Miên Lĩnh gấp trăm lần! Giống như vụ án thảm sát diệt môn ở núi Hoa Vân, hay vụ án ác ma thành phố Kim Đỉnh, tất cả đều dùng những kiểu giết người vô cùng tàn nhẫn và biến thái.
Để điều tra những vụ án cấp độ cao này, hắn tự cảm thấy năng lực của bản thân còn chưa đủ! Mặc dù có hệ thống giúp đỡ, nhưng cũng phải đợi cho đến khi bản thân có đủ uy danh và năng lực nhất định, cùng với kinh nghiệm dày dặn và hơn hết là có đủ thời gian thì mới làm được, tuyệt đối không thể vội vàng.
Dù gì lão Kim cũng đã dành cả đời mình để điều tra mà còn không ra, vậy mình gấp cũng được gì đâu? Cho nên, tạm thời việc này có thể gác lại.
Cuối cùng, là việc của hắn và Miêu Anh, mà việc này còn khác hẳn với hai chuyện trước đó! Ít nhất, hai chuyện trước không có nguy hiểm gì, nếu như không làm được thì chỉ bị lỗ thôi, chứ không kéo luôn mạng mình vào theo!
Nói thật, ban đầu hắn cũng nghĩ rằng rất có thể trong cái chết của Khúc Bình có ẩn tình, khúc mắc gì trong đó. Nhưng hắn không thể nào ngờ được, ẩn tình ấy lại mang đến họa sát thân!
Vì thế, điều khiến cho hắn cảm thấy đau đầu nhất chính là đây.
Dường như việc Miêu Anh đột nhiên xuất hiện đã hoàn toàn thay đổi tính chất tồn tại của hắn trong đội cảnh sát!
Cho tới bây giờ, Miêu Anh cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc Khúc Bình đang điều tra vụ án gì? Vì sao vụ án này lại nguy hiểm đến vậy? Thậm chí ngay cả Khúc Bình cũng đặt cả mạng vào đó?
Miêu Anh chỉ nói là cấp trên bảo cô điều tra chân tướng cái chết của Khúc Bình, chứ cũng không nói cho cô nghe về vụ án.
Chuyện này rất đỗi kỳ lạ, vô cùng đường đột, làm cho hắn cảm thấy bất an, trong lòng thì mơ hồ.
Thật ra, liên quan tới chuyện này, quả thật Triệu Ngọc không hề nói xạo với Miêu Anh. Hắn thật sự chỉ định giả bộ trước mặt Miêu Anh, muốn làm cho cô khâm phục, nhờ vậy mà rút ngắn khoảng cách với cô thôi! Nhưng mà chính hắn cũng không ngờ tới, hắn đã tự dấn thân vào chuyện đó!
Có điều, dù miệng hắn lúc nào cũng nói không làm, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng không chối bỏ nhiệm vụ đặc biệt này.
Bởi vì, ngay từ đầu hắn đã đứng trước linh cữu của Khúc Bình mà thề, nhất định sẽ bắt hung thủ giết chị ấy. Bây giờ đã chứng minh được hung thủ là một người khác, vậy thì hắn sẽ điều tra tới cùng! Cho dù Miêu Anh không nói với hắn, thì hắn cũng sẽ tiếp tục điều tra cho rõ chân tướng vụ này!
Thứ hai, là vì Miêu Anh. Mặc dù đây là một vụ án nguy hiểm, nhưng hắn cảm thấy đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để hắn đến gần cô hơn!
Triệu Ngọc là một tên cực kỳ ti tiện. Mặc dù bây giờ trên mặt hắn vẫn còn vết bầm do Miêu Anh để lại, nhưng hắn lại cảm thấy càng hứng thú với nữ cảnh sát bạo lực này hơn. Hắn đã bị thu hút bởi cô ấy!
Nếu như có thể làm việc cùng Miêu Anh, hơn nữa còn là công việc bí mật, vậy thì chẳng phải rất có khả năng sẽ nảy sinh ra chút thân mật gì đó hay sao?
Vì thế mới có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”!
Nhiệm vụ bí mật này, ông đây sẽ làm!
Sau khi sắp xếp ổn định mọi việc, hắn không thể không quay ngược suy nghĩ về tới vụ án Miên Lĩnh.
Miêu Anh cũng đã nói rồi, bọn họ chỉ có thể bí mật điều tra cái chết của Khúc Bình, tức là chỉ có thể làm sau khi tan ca. Còn lúc đi làm thì phải toàn lực chú ý vào vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh.
Vậy nên, hai việc này sẽ không bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Tính đến thời điểm hiện tại, việc điều tra vụ án ở Miên Lĩnh cũng đã bắt đầu được một thời gian khá lâu. Vậy mà với khoảng thời gian như vậy, bọn họ lại không có tiến triển gì cả, thu hoạch quá ít. Cho dù hắn có hệ thống Kỳ Ngộ thần kỳ, nhưng cũng không tìm thấy được bất kỳ manh mối có giá trị nào cả.
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, hắn cảm thấy, bản thân mình nên bắt đầu từ Trình Tam Lý, điều tra lại xem có tìm được manh mối gì không.
Sở dĩ hắn nghĩ như thế, chủ yếu là vì hai lý do sau:
Thứ nhất, trước mắt chỉ có Trình Tam Lý liên quan đến quặng mỏ của trấn thị Ngân Bàn. Mặc dù có thể ông ta không phải là hung thủ của vụ bắt cóc, nhưng rất có khả năng ông ta từng gặp hung thủ!
Núi Ngân Bàn cách Miên Lĩnh rất xa, hung thủ lựa chọn chôn xác ở đó nhất định là có lí do. Nếu như điều tra về mối quan hệ của Trình Tam Lý, nói không chừng có thể tìm ra chút manh mối gì đó?
Lý do thứ hai, mặc dù Miêu Anh đã khẳng định chắc chắn rằng cái chết của Khúc Bình không có liên quan tới vụ án Miên Lĩnh, nhưng hắn thì không.
Bởi vì khi hắn và Khúc Bình cùng nhau điều tra Trình Tam Lý, thì chị ta mới bị giết. Hắn luôn cảm thấy hai vụ án này chắc chắn có gì đó liên quan với nhau.
Lỡ như hung thủ thật sự trong vụ Miên Lĩnh năm đó, bây giờ đã trở thành quan lớn, quyền cao chức trọng, một tay có thể che trời thì sao? Vì kẻ đó biết được Khúc Bình đã điều tra ra chân tướng, nên mới “mượn đao giết người”, lấy Hầu Mãnh làm kẻ thế tội?
Haizz....
Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi thật dài.
Rất nhiều chuyện xảy ra hệt như đang chạy theo guồng quay của số mệnh. Sau khi đi vòng một vòng thật lớn, cuối cùng Triệu Ngọc lại tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào Trình Tam Lý!!