Trên đường Cẩm Giang, tại hiện trường nơi Khúc Bình bị sát hại.
Nhìn từng dòng xe lao vụt qua trước mặt, Miêu Anh quay lại hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, anh dám chắc là Khúc Bình không phải do Hầu Mãnh giết à?”
“Chắc chắn!” Triệu Ngọc cầm lấy quyển sổ của mình, vừa ghi chép vừa trả lời câu hỏi của Miêu Anh: “Không những chắc chắn, mà tôi còn có thể khẳng định rằng Hầu Mãnh bị người khác hãm hại và chính bản thân gã cũng không biết điều này! Chắc hẳn là gã không những uống rượu cắn thuốc, mà còn bị người ta dùng mánh khóe gì đó làm cho hôn mê, sau đó dùng xe đưa tới hiện trường vụ án!”
“Anh nói cứ như thể anh tận mắt nhìn thấy vậy!” Miêu Anh nửa tin nửa ngờ, sau đó lại gật đầu nói: “Nhưng mà tôi đồng ý với suy nghĩ của anh! Rất có thể ngay cả hung thủ là ai, Hầu Mãnh cũng không biết. Gã chỉ là con cừu xui xẻo thế tội cho người khác mà thôi!”
“Ồ?” Triệu Ngọc suy nghĩ, vì có máy phát hiện nói dối nên mình mới khẳng định như thế. Còn cô ấy, sao cô ấy có thể suy đoán chính xác đến vậy?
“Anh xem, đến bây giờ Hầu Mãnh vẫn còn sống, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất!” Tựa như đoán ra được điều Triệu Ngọc đang suy nghĩ, Miêu Anh nói thêm: “Hung thủ giết hại Khúc Bình có thế lực rất mạnh! Nếu như Hầu Mãnh biết được gì đó, thì chắc chắn bọn họ không để gã sống đến bây giờ!”
“Ừm... Có lý!” Hắn chợt hiểu ra: “Tức là, chúng ta không thể tìm được bất kỳ manh mối nào từ Hầu Mãnh!”
“Đúng!” Miêu Anh tiếp tục nói: “Hãy tưởng tượng mà xem! Giả dụ hai người chúng ta là hung thủ giết hại Khúc Bình, vậy chỉ dựa vào khả năng của hai người thì có thể làm mọi thứ sạch sẽ đến như vậy không?”
Giả thuyết của Miêu Anh làm cho Triệu Ngọc cảm thấy hứng thú, hắn tập trung suy nghĩ rồi nói: “Làm thì làm được, nhưng… rất khó!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Điều khó khăn nhất là làm sao biết được đêm đó Khúc Bình rời khỏi Cục Cảnh sát để về nhà lúc nào, lúc nào đi qua con đường này, còn cả việc cho Hầu Mãnh xuất hiện vào lúc nào, rồi lúc nào giết người. Những mốc thời gian này, không phải cứ muốn là có thể khống chế được!”
“Dựa theo lời kể của tổ B… thì đêm đó Khúc Bình chỉ đột nhiên bảo muốn tan ca về nhà, chứ không có kế hoạch gì hết!” Hắn suy ngẫm nói: “Chẳng lẽ bọn họ luôn âm thầm theo dõi chị ta, lựa thời cơ bắt lấy cơ hội hành động? Ồ... thảo nào cô lại bảo là trong đội có nội gián!”
“Trong cục có thiết bị chống nghe lén.” Miêu Anh gật đầu: “Muốn nắm được hành động của Khúc Bình thì chỉ có người trong cục mới có thể làm được!”
“Vậy...” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn nói: “Để tôi đi điều tra xem tối hôm đó những người cùng về với Khúc Bình là ai, đó là những người đáng nghi nhất. Kẻ nào từng khuyến khích chị ta ra về, thì kẻ đó có khả năng cao là ‘nội gián’!”
“Việc điều tra không hề dễ, mà cũng không thể điều tra được!” Miêu Anh lắc đầu: “Chỉ cần chúng ta điều tra, thì sẽ bị lộ ngay! Việc quan trọng bây giờ là phải giữ bí mật, tuyệt đối không được bứt dây động rừng! Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Với lại, cũng không chắc chắn được rằng đó là người của tổ B. Từ cảnh vệ trực ban, nhân viên phòng giám sát, cho đến những lãnh đạo cấp cao, những người này, ai cũng có khả năng cả!”
“Còn có cả lãnh đạo?” Triệu Ngọc vỗ tay. Lúc trước hắn cũng từng nghĩ tới khả năng này, chỉ có những người có chức cao mới có thể giấu được kĩ như thế. “Theo tôi, cần điều tra hai người là Mao Vĩ và Lưu Trường Hổ cho kĩ trước đã! Hai người bọn họ, một người thì ôm những suy nghĩ tà ác, một người thì lén lén lút lút, nói không chừng là bọn họ cũng nên! Vết thương của Mao Vĩ còn chưa ổn mà đã đi làm rồi, có lẽ anh ta có bí mật gì đó!”
“Mấy điều này chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh.” Miêu Anh lắc đầu: “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà lôi cảm xúc vào công việc. Anh là cảnh sát chuyên nghiệp đấy! Trước khi có bằng chứng, chúng ta phải điều tra cho rõ đã!”
“Được... được rồi...” Triệu Ngọc chỉ vào ngọn đèn bên đường, nói: “Bây giờ đoạn đường này còn đang sửa chữa hệ thống thoát nước mưa, mặc dù đã ngắt điện rồi, nhưng đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời thì không bị ảnh hưởng gì. Cho nên người như Hầu Mãnh chắc chắn không thể nào biết được camera ở đây không hoạt động! Chỉ có cao thủ lên kế hoạch giết người tỉ mỉ mới có thể biết được!”
“Anh nói Hầu Mãnh bị hung thủ đưa tới đây bằng ô tô?” Miêu Anh nhíu mày nói: “Có chứng cứ gì không?”
“Không có, nhưng tôi chắc chắn là vậy!” Triêu Ngọc nghiêm túc nói: “Tôi có thể đọc được suy nghĩ của người khác, tôi biết được điều này từ trong ý thức của Hầu Mãnh!”
“Xùy!” Miêu Anh liếc hắn: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không hả?”
“Không dùng xe, vậy chẳng lẽ cõng sao?” Triệu Ngọc nhún vai, giải thích: “Cô xem đi, bên kia nhất định đã nhận được tin Khúc Bình rời khỏi Cục Cảnh sát, nên bên này mới ra tay với Hầu Mãnh, đúng không? Khoảng cách từ quán bar tới đây cũng không gần lắm, không đi xe thì tới đây thế nào?”
Miêu Anh lặng lẽ gật đầu, ngó nhìn xung quanh rồi đoán: “Nếu như có thể tìm thấy chiếc xe chở Hầu Mãnh tới đây, nói không chừng có thể tìm ra manh mối gì đó!”
“Tôi có xem bản đồ rồi.” Triệu Ngọc vội nói. “Hiện giờ trên đường Cẩm Giang có sáu cây số đang trong quá trình thi công, mọi nút giao thông đều bị tắc nghẽn. Chiếc xe có thể đến từ bất cứ hướng nào, muốn tìm ra được chiếc xe này, e rằng rất khó!”
“Khó cũng phải tìm!” Miêu Anh nghiêm nghị nói: “Hơn nữa, chúng ta cần mở rộng phạm vi điều tra ra, xem vào thời điểm đó có bao nhiêu chiếc xe ra vào quán bar, rồi đi vào đường Cẩm Giang!”
“Hả!?” Nói đến xe, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền vội vàng hỏi Miêu Anh: “Không đúng? Đội trưởng Miêu, ví dụ như hai người chúng ta muốn giết Khúc Bình, thì hình như... vẫn còn một vấn đề rất lớn cần phải giải quyết?”
“Hả? Vấn đề gì?” Miêu Anh hỏi.
“Cô xem... xe ở trên đường cứ nối tiếp nhau như vậy...” Triệu Ngọc cau mày nói: “Mặc dù vụ án xảy ra vào ban đêm, nhưng đây là giết người! Nếu như trong lúc đang giết người đột nhiên có xe đi tới, vậy phải làm sao?”
“Đúng rồi?” Đôi mắt Miêu Anh sáng rực, nói thầm: “Sao tôi không nghĩ ra vấn đề này chứ?”
“À!” Triệu Ngọc cũng nhận thức được điều gì đó, vội vàng nói: “Rào chắn! Đúng là nó rồi! Mấy cảnh trên phim đều như thế mà!”
“Ý anh là...” Miêu Anh cũng nhận ra: “Hung thủ đã chặn hai nút giao trước và sau của đoạn đường này, đặt rào chắn thi công để đảm bảo trong lúc giết người không có ai đi qua hiện trường! Nhưng mà...”
“Còn cái gì nhưng mà nữa?” Triệu Ngọc khoanh tay thật chặt giống như đang rét run: “Cô nói đúng! Cái chết của Khúc Bình đã được lên kế hoạch từ trước, vô cùng tỉ mỉ! Mà nhóm hung thủ này cũng rất chuyên nghiệp nữa! Tôi đoán, cộng cả chủ mưu đứng sau, vụ này ít nhất cũng phải năm người trở lên! Mẹ nó chứ, rốt cuộc Khúc Bình đã chọc phải ổ kiến lửa gì thế không biết?”
Thấy Miêu Anh trầm ngâm im lặng, hắn vội hỏi: “Đội trưởng Miêu, đã đến mức này rồi mà cô vẫn không chịu nói ra bí mật sao? Rốt cuộc Khúc Bình đang điều tra vụ gì? Nếu như biết được rồi, thì ít nhất chúng ta cũng có thể xác định được hướng điều tra, đúng chứ?”
“Triệu Ngọc, những điều tôi biết tôi đã nói cả rồi, tôi không gạt anh mà!” Miêu Anh lên tiếng: “Hình như cấp trên có gì đó khó nói, tôi từng dò hỏi rồi, tôi cũng nói giống như anh vậy, nhưng họ vẫn nhất quyết không nói ra!”
“Vậy phải làm sao?!” Triệu Ngọc tức giận: “Muốn câu cá, ít nhất cũng phải có cần, mồi và dây câu chứ? Còn chúng ta thì sao? Tay không như vậy thì lấy gì mà bắt được cá?”
“Tôi nghi ngờ...” Miêu Anh do dự nói: “Cái chết của tổ trưởng Khúc Bình chưa chắc do phá án mà ra! Có thể là chị ấy đã biết được bí mật động trời gì đó; hoặc cũng có thể chị ấy đang giữ trong mình thứ gì đó và thứ đó là mối đe dọa cho những lãnh đạo cấp cao! Tóm lại, chỉ năm từ thôi. Việc không hề đơn giản!”
“Ôi!” Hắn bật cười: “Tôi còn tưởng năm từ đó là ‘chẳng là cái thá gì’ chứ!”
Thấy Triệu Ngọc cười như vậy, Miêu Anh không nhịn được cũng cười theo. Vào lúc đó, một làn gió thổi phớt qua mái đầu nấm của cô ấy, mái tóc tung bay để lộ ra nhan sắc tuyệt mĩ của cô.
Triệu Ngọc bất ngờ khẽ giật mình, bồn chồn lên tiếng: “Đội trưởng Miêu này, tôi đã bị cô hại cho thê thảm rồi! Cô có nhận ra điều đó không hả? Giống như mấy bộ phim truyền hình vậy, cho dù chúng ta có bắt được hung thủ đã giết Khúc Bình đi nữa, thì sự thật đằng sau vẫn là một dấu chấm hỏi lớn! Có khi, rước họa sát thân cũng nên!”
“Được thôi, không đùa nữa!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Bây giờ anh muốn rút lui thì vẫn còn kịp đấy! Nếu anh đã sợ chết như vậy, thì tôi cũng chẳng ép anh làm gì!”
“Ha ha....” Triệu Ngọc cười phá lên: “Đội trưởng Miêu, cô chỉ cần biết, tôi đang dùng cả mạng này để theo đuổi cô là được! Sao đây, cái hẹn của chúng ta... ừm...” Thấy Miêu Anh giơ cao nắm đấm về phía mình, hắn liền đổi giọng: “Giao dịch của chúng ta, cô không được quên đâu đấy! Ừm... chí ít thì, cũng phải cho tôi một nụ hôn để cổ vũ tinh thần chứ!? Hả? Aaaaaa... đừng mà...”
Sau cú đá như lốc xoáy của Miêu Anh, Triệu Ngọc bay vụt đi giống như Peter Pan rồi té xuống bãi cỏ...