Sau khi về đến nhà, nhìn thấy mặt và trước ngực của mình trong gương, Triệu Ngọc bỗng có chút xúc động.
Hôm nay hắn bị Miêu Anh đấm một phát vào mặt, bị đá một phát vào ngực. Tuy rằng chỗ bị thương có hơi đau, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác.
Sao lại thế được!?
Lúc đó, thậm chí Triệu Ngọc còn nghi ngờ rằng, không lẽ... mình có khuynh hướng M sao? Tại sao miệng lại thối như thế? Chọc Miêu Anh ít chút thì sẽ chết à?
Nhưng tại sao mỗi lần chọc nữ ma đầu kia xong, trong lòng lại có cảm giác sung sướng như thế? Tiêu rồi, tiêu rồi, như thế có phải là có chút biến thái không?
Có điều, việc Triệu Ngọc bị thương cũng không hề uổng phí. Hôm nay sau khi kết thúc kỳ ngộ, hắn không những đạt được mức hoàn thành đến 90%, mà còn nhận được một món đạo cụ vô cùng tuyệt vời!
Món đạo cụ này tên là “Áo chống đạn tàng hình”!
Theo như lời giới thiệu, áo chống đạn này không chỉ tàng hình mà còn bảo vệ hết toàn thân, ngay cả đầu và chân cũng có thể được bảo vệ. Đừng nói chi là đạn bình thường, dù có bị súng AK bắn liên tục cũng không hề hấn gì, mà thời gian sử dụng kéo dài đến một tiếng đồng hồ!
Lợi hại!
Bây giờ, thứ mà Triệu Ngọc thiếu chính là đạo cụ có thể bảo vệ tính mạng của mình giống như thế này. Nhận được một cái áo chống đạn, đương nhiên là sẽ vui mừng như nhặt được một món báu vật vậy.
Mấy hôm gần đây, ngoại trừ những kỳ ngộ hỗn loạn phức tạp, tốn công tốn sức ra, còn xảy ra một vài chuyện nhỏ liên quan đến Triệu Ngọc nữa.
Đầu tiên, Miêu Anh báo cho Triệu Ngọc biết rằng, Lâm Mỹ Phượng đã được bảo lãnh ra ngoài rồi. Thậm chí người chồng hiện giờ của chị ta còn bán cả tiệm văn phòng phẩm, mời được luật sư tốt nhất, thề là phải biện hộ cho chị ta đến cùng.
Theo tình hình trước mắt thì các tài liệu và chứng cứ đều đang có lợi cho Lâm Mỹ Phượng. Nếu như không có gì bất ngờ, rất có thể chị ta sẽ được hưởng án treo, đến cuối cùng sẽ không cần ngồi tù.
Nếu thật sự là như thế thì Triệu Ngọc coi như cũng đạt được mục đích giải cứu Lâm Mỹ Phượng rồi.
Chuyện tiếp theo cũng là một tin tốt nữa. Khương Hiểu Tình báo cho Triệu Ngọc biết là tổ dân phố đã xin cho mẹ cô bé một số tiền bảo trợ, vả lại quỹ từ thiện Hội Chữ thập đỏ cũng đã cấp một số tiền nữa.
Vì vậy, nhà cô bé không cần rầu rĩ vì chuyện tiền bạc nữa. Triệu Ngọc nhân cơ hội khuyên Khương Hiểu Tình từ bỏ kế hoạch kiếm tiền nhờ hack tài khoản người khác, bảo cô bé dốc hết toàn lực chuẩn bị thi lên cấp ba, đặt việc học lên hàng đầu.
Khương Hiểu Tình là một đứa trẻ ngoan, mục đích kiếm tiền là để chạy chữa cho mẹ. Dù sao bây giờ cũng không còn gì phải lo lắng, nên cô bé cũng không cần mạo hiểm kiếm tiền bằng con đường phạm pháp nữa.
Vì thế, Triệu Ngọc coi như lại giảm bớt được một gánh nặng!
Chuyện cuối cùng cũng là một chuyện tốt. Hoa Hoa đã gọi điện thoại đến, nói là bố cô ta đã tìm người phẫu thuật cho Đại Hanh. Hiện giờ chân của Đại Hanh đã được chữa lành rồi, nhưng cần dưỡng thương thêm nửa tháng nữa thì mới lành hẳn được.
Triệu Ngọc vui mừng khôn xiết, vội hỏi về số tiền phẫu thuật rồi chuyển khoản trả lại cho Hoa Hoa.
Tuy rằng trong đầu đang có rất nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng Triệu Ngọc ngủ ngày một ngon hơn, mỗi ngày vừa nằm xuống giường thì liền ngủ thiếp đi.
Hắn biết rằng chỉ có những giấc ngủ ngon đầy đủ mới có thể giúp hắn có đủ sức lực và tinh thần để tập trung điều tra.
Sáng hôm sau, Triệu Ngọc mở được một quẻ “Cấn Khảm”.
Cuối cùng cũng mở được quẻ Cấn hằng mong ước, nên đương nhiên hắn rất xem trọng chuyện này rồi. Từ sáng sớm hắn đã đi đến Cục Cảnh sát làm việc, bắt đầu điều tra vụ án Miên Lĩnh.
Tuy rằng Mao Vĩ có phân công nhiệm vụ cho Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại không thèm đếm xỉa gì cả, chỉ tiếp tục điều tra theo hướng suy nghĩ của mình.
Sau khi thu thập hết mọi tài liệu về Trình Tam Lý xong, hắn tự lái xe ra ngoài, đi điều tra về các mối quan hệ xã hội lúc ông ta còn sống.
Theo tài liệu ghi chép, Trình Tam Lý là người ở thôn Mã Phường. Nơi này tiếp giáp với Miên Lĩnh, cũng là một thôn làng vùng núi. Do vị trí địa lí không thuận lợi nên quy mô nhỏ hơn thôn Miên Lĩnh rất nhiều.
Vào những năm của thập niên 80, Trình Tam Lý khởi nghiệp từ nghề làm vật liệu xây dựng, được xem như là người giàu có bậc nhất ở trong thôn. Ông ta không những lắm tiền, mà thế lực cũng rất lớn, thị trường vật liệu xây dựng của toàn bộ khu vực núi Tần Sơn đều do ông ta nắm giữ cả.
Sau khi phát tài, ông ta còn đầu tư vào mảng khoáng sản, nhận thầu khai thác rất nhiều mỏ đá. Kết quả là chưa đến một năm, ông ta đã đào được bạc, kiếm được rất nhiều tiền, từ đó lên như diều gặp gió, giàu có bậc nhất ở địa phương.
Nghe nói tên này lắm tiền nhiều của, mê cờ bạc và háo sắc, chỉ tính riêng số lượng vợ bé thôi đã đạt đến một con số có hai chữ số rồi, con rơi con vãi lại càng nhiều vô kể. Vả lại, ỷ vào việc có thế lực hùng hậu, ông ta còn từng cho vay nặng lãi một cách phi pháp.
Nhưng thực trạng tươi đẹp không kéo dài được bao lâu, vào giữa những năm 90, việc làm ăn của ông ta bắt đầu tụt dốc. Cuộc khủng hoảng kinh tế cộng với việc kinh doanh không đàng hoàng khiến ông ta không những bị phá sản, mà còn mắc nợ một số tiền rất lớn nữa.
Kể từ đó, cuộc sống của Trình Tam Lý vô cùng gian nan. Ông ta phải bán đất bán nhà, bị chủ nợ đuổi đánh, muốn chạy trốn cũng không xong. Đến cuối cùng, trong lúc bực tức căng thẳng, Trình Tam Lý đột nhiên bị tắc nghẽn mạch máu não phải nằm viện, vừa mới qua năm 2000 thì liền rời khỏi nhân thế.
Vài năm sau, vợ cả của ông ta không chịu được cảnh bị người ta đòi nợ nên đã tự tử bằng cách treo cổ! Cây đổ bầy khỉ tan, đám vợ bé và con riêng của Trình Tam Lý đều bỏ đi, chạy trốn hết từ lâu rồi!
Trên danh nghĩa, Trình Tam Lý chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái thôi. Lúc ông ta còn sống thì con gái đã qua đời do tai nạn giao thông, còn con trai thì do sau này cố tình gây thương tích cho người khác, mà đến nay vẫn còn đang ở trong tù.
Từ đó có thể thấy rằng, Dương Văn Đào không nói dối. Người tên Trình Tam Lý này, tuy rằng lúc trẻ là một kẻ giàu có bậc nhất, nhưng đến cuối cùng lại bị rơi vào thảm cảnh nhà tan cửa nát!
Khi bắt tay vào điều tra, Triệu Ngọc cũng không đặt trọng tâm lên đám người nhà thất lạc của Trình Tam Lý. Đối tượng chủ yếu mà hắn muốn hỏi thăm là những người từng tiếp xúc với ông ta trong khoảng thời gian ông ta thầu mỏ đá.
Triệu Ngọc cứ có cảm giác là lúc còn sống, chắc chắn Trình Tam Lý có quen biết với tên bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh! Nếu như có thể tìm được người này, vụ án chắc chắn sẽ có tiến triển lớn!
Mặt khác, về tên bắt cóc này, Triệu Ngọc đã hình dung sơ ra được rồi.
Thứ nhất, người này từng làm việc trong mỏ đá của Trình Tam Lý. Hắn ta quen với việc kích nổ mỏ đá, chắc chắn không phải thợ khai thác đá bình thường.
Thứ hai, có lẽ trước đây người này rất nghèo, nhưng vì sau đó đã nhận được tiền chuộc của vụ án Miên Lĩnh, đột nhiên trở nên giàu có, bây giờ chắc cũng là một người có tiền có thế rồi.
Thứ ba, người này có tính tỉ mỉ và rất gan dạ, dù cho là trong công việc cũng là một người có năng lực vượt trội.
Cùng với những đặc trưng này, Triệu Ngọc bắt đầu bước vào hành trình tìm người của mình.
Thật ra, từ lúc bắt đầu điều tra lại về vụ án Miên Lĩnh, các cảnh sát điều tra đã từng tra xét một lượt về những công nhân từng làm việc ở mỏ đá.
Nhưng những người này nếu không phải là công nhân bình thường, thì cũng là người dân ở gần đó. Thậm chí ngay cả chủ của mỏ đá đó là ai, họ còn không biết! Hơn nữa, vụ án này đã qua lâu như thế rồi, rất nhiều người biết chuyện năm đó cũng đã qua đời từ lâu, không cần nói cũng biết mức độ khó khăn của việc điều tra ra manh mối! .
May mà có sự giúp đỡ của cao thủ tìm người là Trương Cảnh Phong. Nhờ những kỹ thuật chuyên nghiệp của anh ta mà Triệu Ngọc mới tìm được một vài đối tượng điều tra.
Vì thế, suốt cả ngày hôm ấy hắn chỉ chạy tới chạy lui vòng vòng quanh núi.
Vì để tìm được người thợ mỏ già năm đó, Triệu Ngọc thậm chí còn bắt cả xe bò, ngồi trên xe xóc nảy hết một lúc lâu, tìm đến nhà người này ở gần con suối trong hẻm núi. Tuy nhiên, đợi khi gặp được người này rồi, hắn mới biết là ông ta đã bị chứng mất trí nhớ do tuổi già. Đừng nói chi đến những chuyện năm đó, thậm chí ngay cả người nhà của mình, ông ấy còn không nhận ra nữa. Cuối cùng, Triệu Ngọc chỉ đành tay trắng trở về.
Mãi cho đến khi trời tối, Triệu Ngọc mới điều tra xong những đối tượng cần hỏi thăm.
Mà chuyến đi này cũng không hoàn toàn uổng phí, Triệu Ngọc vẫn thu được một ít tin tức từ việc thăm hỏi những người này. Không những hắn đã tìm ra được một số thông tin mới về Trình Tam Lý, mà còn tìm được một vài người khả nghi!
Những kẻ khả nghi này đều phù hợp với đặc trưng của tên tội phạm mà hắn nghĩ ra. Nếu như tiến hành điều tra kĩ hơn về những người này, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn gì đó.
Vì vậy, Triệu Ngọc đã gửi thông tin của những người này cho Trương Cảnh Phong từ sớm, bảo anh ta mau chóng điều tra rõ ràng về bọn họ.
Ngày mai, hắn phải đi thăm hỏi từng người một, dù cho là người đã qua đời cũng không thể bỏ lỡ.
Hôm nay thật đúng là một ngày bận rộn. Khó khăn lắm Triệu Ngọc mới lái xe quay về Tần Sơn thì lại phải đi điều tra vụ án Khúc Bình với Miêu Anh.
Thậm chí hắn còn không kịp ăn được một bữa đàng hoàng, chỉ mua vài cái hamburger từ KFC rồi chạy vội đến điểm hẹn.
Hai người họ không khác gì đặc vụ, trước đó đã hẹn gặp nhau ở một địa điểm hẻo lánh.
Vừa gặp nhau thì Miêu Anh liền đưa cho Triệu Ngọc hai thứ, một cái là điện thoại cô chuẩn bị riêng cho hắn, thứ còn lại chính là một xấp tài liệu kèm hình ảnh.