Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là Miêu Anh lại đưa cho hắn một cái đồng hồ điện thoại thông minh đơn giản, mà nhìn bề ngoài còn hơi giống đồng hồ trẻ em.
Miêu Anh nói là, đừng thấy điện thoại này chỉ có thể nghe và gọi mà lầm, đây chính là điện thoại mã hóa tiên tiến nhất, người khác không thể nghe lén được.
Triệu Ngọc nhận lấy rồi đeo nó lên cổ tay mình.
“Trên điện thoại có hệ thống định vị tự động.” Miêu Anh nói: “Đây cũng là do nghĩ đến sự an toàn của anh, cố gắng một ngày 24 tiếng đừng tháo điện thoại ra!”
“Haiz!”
Triệu Ngọc bỗng cảm thấy khá áp lực, bèn quay sang lật tập tài liệu kia ra xem. Hắn phát hiện bên trong đó toàn là những tờ giấy có in hình chụp các chiếc xe.
Miêu Anh nói rằng, đây đều là hình chụp những chiếc xe từng xuất hiện trong thời gian xảy ra vụ án ở gần khu vực đường Cẩm Giang. Cô bảo Triệu Ngọc điều tra lần lượt từng chiếc xe một, xem có tìm được manh mối gì không?
Không phải chứ?
Lại phải điều tra sao?!
“Đội trưởng Miêu!” Triệu Ngọc buồn khổ kêu lên một tiếng: “Cô có từng suy nghĩ đến việc mở rộng quy mô của tổ điều tra không? Chỉ có hai chúng ta mà phải làm nhiều việc như thế, có phải...”
“Trước giờ tôi luôn làm việc một mình, anh đã được xem như là một tình huống đặc biệt rồi!” Miêu Anh nói: “Tôi thậm chí còn chưa viết báo cáo cho cấp trên về chuyện của anh nữa! Tôi lo là sau khi bọn họ đọc được sơ yếu lí lịch của anh, sẽ mắng tôi một trận té tát!”
“Tôi bảo này!” Triệu Ngọc trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, cầm xấp tài liệu và nói: “Muốn hôn cô cũng không cho, báo cáo cũng chẳng thèm viết, vậy chẳng phải tôi làm việc không công sao?”
“Đúng!” Miêu Anh trả lời một cách dứt khoát: “Anh làm việc không công đấy! Sao nào?”
“Hả?” Triệu Ngọc cạn lời. Hắn đột nhiên có cảm giác là Miêu Anh còn lưu manh hơn cả mình.
“Được rồi, cho anh chút động lực cũng được.” Miêu Anh cười với vẻ thần thần bí bí, sau đó nói tiếp: “Có thấy chiếc xe Phaeton kiểu mới của tôi không?”
Triệu Ngọc gật đầu nhưng vẫn không hiểu gì cả.
“Đó là phần thưởng khi tôi hoàn thành nhiệm vụ lần trước!” Miêu Anh nói: “Ở Thiên Cảnh Viên còn có một toà nhà rộng hai trăm mét vuôngnữa!”
“Hờ hờ...” Triệu Ngọc cười với vẻ khinh bỉ: “Xạo, cô cứ xạo đi! Tôi cũng đâu phải con nít mới lên ba, lại còn giở trò này với tôi?”
“Anh tin hay không thì tuỳ.” Miêu Anh hờ hững nói: “Sau này tôi có thể chụp cho anh xem văn bản chuyển nhượng, giấy tờ nhà đất và giấy chứng nhận trao thưởng. Lần này sở dĩ tôi nhận nhiệm vụ của Khúc Bình, là do tôi đã nhắm trúng một toà biệt thự ở khu Triều Dương, là một toà biệt thự riêng biệt! Còn có một chiếc xe Bentley nữa!”
“Thôi thôi! Ha ha...” Triệu Ngọc lắc đầu liên tục: “Đội trưởng Miêu, có phải tôi nên gọi cô là James không? Cho dù là điệp viên 007 hoàn thành nhiệm vụ cũng không có được thưởng như thế nhỉ? Triệu Ngọc tôi đã nói dóc rất tài rồi, thật không ngờ... Đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn! Tại hạ xin chịu thua! Xin hãy nhận một lạy của tiểu đệ!”
“Theo anh thì Nhà nước tiêu tiền của người đóng thuế nên chắc chắn không thể trao thưởng như thế được, đúng không?” Miêu Anh khẽ cười: “Nhưng, anh có từng nghĩ là, nếu như Nhà nước không tốn tiền gì cả thì sao? Ví dụ... Anh hiểu mà...”
Ồ...
Triệu Ngọc đảo mắt liên tục, đột nhiên tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ...
Còn có thể làm như thế sao?
Ý của Miêu Anh chẳng lẽ là, nếu mình giúp cô ta điều tra được tên hung thủ thật sự trong vụ án Khúc Bình bị giết hại, bắt họ chịu sự trừng trị của pháp luật, vậy thì liền có thể trích một số tiền nhỏ trong số tài sản của những người đó để thưởng cho mình sao?
Chuyện này...
Có thể sao?
Đợi đã! Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra những lời Lương Hoan từng nói với mình, không ai biết gì về hoàn cảnh gia đình của Miêu Nhân Phụng cả! Không những cô ấy dám đánh cả Cục phó, mà còn dám cắt chức Cục phó... Chuyện này... Nếu là như thế...
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc vội cầm chặt xấp tài liệu trên tay, quay sang nói với Miêu Anh một cách nịnh nọt: “Ha ha ha, đội trưởng Miêu! Mấy chuyện vặt vãnh này, cô cứ yên tâm giao cho tôi xử lí! Chuyện đó... Đội trưởng Miêu à, mai mốt cô nhớ phải viết báo cáo cho tôi đó. Cô đã là tiền bối già dặn kinh nghiệm rồi, hãy dẫn theo tôi với! Yêu cầu của tôi thấp lắm, không cần Bentley gì đâu, sau khi xong việc lấy được một chiếc Pheaton là được! Còn về nhà cửa thì...”
Bộ dạng vô sỉ của Triệu Ngọc vẫn dọa cho Miêu Anh giật nảy mình. Cô đưa tay sờ lên đầu mình, sững người mất một lúc lâu rồi mới nói: “Báo cáo thì viết cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh đã. Nói gì thì nói, cũng phải kiểm tra năng lực trước chứ!”
“Được, được!” Triệu Ngọc gật đầu như gà mổ thóc rồi cung kính cất tài liệu vào trong túi của mình.
Đợi khi cất đồ xong, Miêu Anh tiện tay lấy một cái burger từ trong túi Triệu Ngọc ra, ngồi ăn như chốn không người vậy.
Triệu Ngọc cũng thấy đói, không nói gì cả mà đưa tay cầm một cái burger lên ăn, vừa ăn vừa đưa ly coca cho Miêu Anh.
Sau khi ăn hết một cái burger một cách nhanh gọn, Miêu Anh đưa tay lau miệng, hỏi: “Sao rồi, vụ án Miên Lĩnh điều tra thế nào rồi? Nghe nói hôm nay anh đi lên núi để tìm manh mối?”
Do bây giờ cả hai đều là thành viên của Đội Trọng án, Triệu Ngọc cũng không có gì phải giấu giếm cả, bèn lên tiếng kể cho Miêu Anh nghe về quá trình điều tra án của mình.
“Haizz!” Nghe xong, cô khẽ thở dài rồi nghiêm túc nói với hắn: “Triệu Ngọc à, Lưu Trường Hổ phải ghét anh lắm đấy! Tôi nghe nói, hôm nay ông ta lại chạy đến chỗ Cục phó Loan Tiêu Tiêu để tố cáo anh rồi! Nói là Mao Vĩ phân công nhiệm vụ cho anh nhưng anh không chịu nghe, không làm theo mệnh lệnh cấp trên!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc sững người ra: “Cái lão già khốn kiếp này, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ cho lão một trận! Hay là hai chúng ta ngụy tạo một tội danh gì đó, xem lão ta như nội gián, xử lão ta luôn?”
“Đừng có nghĩ bậy nữa!” Miêu Anh nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nếu tôi là Lưu Trường Hổ thì tôi cũng sẽ tố cáo anh! Cảnh sát điều tra không nghe theo mệnh lệnh cấp trên, đây không phải chuyện tốt lành gì. Một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, rất có thể sẽ xảy ra nguy hiểm đấy!”
“Hừ, người không cùng chí hướng thì không thể hiểu được đâu!” Triệu Ngọc nói với vẻ không phục: “Tôi cũng muốn nghe theo mệnh lệnh cấp trên chứ, nhưng đề nghị của tôi, người ta lại không chịu nghe!”
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh hỏi với vẻ tò mò: “Anh chắc chắn rằng hướng điều tra của anh là đúng sao?”
“Không!” Triệu Ngọc trả lời thật lòng: “Hướng điều tra của tôi chưa chắc là đúng, nhưng hướng điều tra của họ lại càng không đúng! Bây giờ Mao Vĩ còn muốn điều tra cha mẹ, người nhà của những đứa trẻ đó! Phụ huynh tham gia vào vụ án bắt cóc con mình, đám trẻ đó còn chết cả rồi, điều này có thể xảy ra được sao? Chắc là do xem quá nhiều phim điện ảnh rồi nhỉ?”
“Ừ...” Miêu Anh hút coca, mắt nhìn xa xăm, có vẻ như đang cố gắng suy nghĩ về việc gì đó. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Triệu Ngọc à, quả thật là rất khó để điều tra một vụ án xưa cũ như vụ án Miên Lĩnh! Anh nói xem, nếu như một ngày nào đó tìm ra được tên nghi phạm, thậm chí là tìm được hung thủ, thì bây giờ đám trẻ đó cũng đã chết cả rồi, làm sao định tội được chứ?”
Chết cả rồi?!
“Không đâu!” Triệu Ngọc vội lên tiếng bắt bẻ: “Không phải chết hết! Đừng quên, có thể có một người còn sống!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa bật điện thoại lên, mở bức tranh vẽ Lương Tư Tư của tổ điều tra án mất tích lên. Nhìn vào bức vẽ đó có thể thấy được, đây là một cô gái rất xinh đẹp. Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tựa như một con búp bê, ở khóe miệng bên phải còn có một nốt ruồi duyên.
“Chậc chậc...” Miêu Anh vừa lắc đầu vừa nói: “Đúng là như thế, nhưng dường như tỉ lệ đứa trẻ này còn sống không được cao cho lắm!?”
“Đừng nói là ‘đứa trẻ’ này!” Triệu Ngọc bắt bẻ: “Năm nay cô ta đã 33 tuổi rồi, lớn hơn cả hai chúng ta!”
“Chậc chậc...” Miêu Anh khẽ chẹp miệng, thở dài: “Thật không hổ danh là vụ án rắc rối bậc nhất Tần Sơn, đúng thật là quá phức tạp, cũng có quá nhiều điều bất thường! Nói không chừng, chân tướng là việc mà chúng ta không tài nào ngờ đến được! Hay là... Hay là thế này đi!” Miêu Anh đột nhiên nói với Triệu Ngọc: “Để tránh việc anh bị tố cáo nữa, ngày mai tôi sẽ xin phép Lưu Trường Hổ để anh đi chung với tôi. Hai chúng ta cùng đi điều tra Trình Tam Lý kia!”
Ồ?
Trong lòng Triệu Ngọc mừng rỡ khôn xiết, thật không ngờ mình lại có thu hoạch bất ngờ như thế. Hắn vội nói với vẻ háo hức: “Vậy thì tốt quá rồi! Tiền bối già dặn kinh nghiệm, cô mau dẫn tôi theo với!”