Trong màn đêm yên tĩnh, Miêu Anh lái chiếc xe Pheaton của mình chạy trên đường lớn. Đèn đường ở hai bên lùi về phía sau xe nhanh như bay, ánh đèn rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lúc này, điện thoại của cô bỗng reo lên.
“Alô?” Miêu Anh dùng tai nghe bluetooth để bắt máy.
“Sao rồi, con gái ngoan, chỗ làm việc mới thế nào?” Một giọng nữ dịu dàng vang lên ở đầu dây bên kia.
“Đừng nhắc đến nữa mẹ à!” Miêu Anh nói với giọng điệu nũng nịu: “Còn có thể sao nữa chứ? Đội trưởng và tổ trưởng tổ kia xem con như kẻ thù vậy! Điều tra một vụ án lớn như thế, nhưng chỉ giao cho con việc điều tra những nạn nhân, vừa mệt vừa không được lợi lộc gì cả, lại không giúp ích được gì cho vụ án! Với lại, còn có một điều khiến con bực mình hơn nữa, đó là ở chỗ này, con đã gặp người con không muốn gặp nhất!”
“Người không muốn gặp nhất?” Mẹ Miêu Anh hỏi: “Ai vậy?”
“Nói ra rồi mẹ cũng đâu có biết, tóm lại là một tên rất đáng ghét!”
“Tên đáng ghét?” Mẹ Miêu Anh vô cùng bất ngờ: “Trên thế giới này thật sự có người có thể khiến con chán ghét sao?”
“Mẹ! Đừng nói giỡn nữa được không?” Nói đến đây, Miêu Anh bỗng nghĩ ra gì đó rồi bật cười ha hả.
“Sao vậy? Cười gì thế?”
“Không có gì, con đang nghĩ đến một chuyện rất buồn cười thôi!” Miêu Anh vừa cười vừa nói: “Hôm nay, cuối cùng thì con cũng đã trả thù được rồi! Con làm bộ làm tịch trước mặt tên đáng ghét đó, bây giờ anh ta còn tưởng rằng con đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật vô cùng nguy hiểm, vả lại còn tưởng là hoàn thành nhiệm vụ thì có thể nhận được phần thưởng là xe hơi và nhà ở! Ha ha ha... Nghĩ tới là thấy buồn cười rồi! Bây giờ anh ta đã trở thành cấp dưới của con, răm rắp nghe theo lời của con, không những thế còn nịnh nọt bảo con là ‘tiền bối, dẫn tôi theo với, dẫn tôi theo với’, ha ha...”
Trong lúc Miêu Anh nói những lời này, ở trên lầu tiệm trái cây của anh Đại Phong tại đường Thuận Phong đột nhiên phát ra tiếng thét giận dữ của Triệu Ngọc.
Bà nội nhà nó!
Rắc!
Hắn nắm chặt tay lại, lon bia trên tay lập tức bị bóp xẹp, bia văng ra khắp nơi!
Thì ra, hôm nay sau khi gặp Miêu Anh xong, Triệu Ngọc càng có cảm giác là Miêu Anh rất thần bí. Vì không muốn sau này mất mạng, hắn bèn gắn một cái máy nghe lén tàng hình lên người cô.
Thật ra hắn chỉ định tìm hiểu một chút về gia thế của Miêu Anh thôi, để xem coi rốt cuộc cô có gì ghê gớm? Hắn hoàn toàn tin vào những lời cô nói về việc điều tra vụ án Khúc Bình bị giết hại và tặng thưởng xe hơi, nhà cửa gì đó.
Nào ngờ, còn chưa đến nửa tiếng sau, hắn đã nghe lén được một đoạn đối thoại khiến người ta buồn bực như thế!
Bà nội nhà nó!
Thủ đoạn!
Thủ đoạn không thể nào đề phòng được!
Miêu Nhân Phụng đáng ghét!
Nữ ma đầu!
Làm hại ông đây lo lắng sốt ruột hết nhiều ngày như thế, đi làm cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ là sẽ bị tên nội gián nào đó để ý! Lúc nãy về nhà, thậm chí ông đây còn phải dùng một cái máy quét tàng hình quét một lượt xung quanh nhà, xem coi trong nhà có bị ai gắn máy nghe lén không?
Mẹ kiếp!
Thật là tức chết mà!
Miêu Nhân Phụng!
Đợi đấy, cô đợi đấy!
Để xem sau này ông đây xử cô thế nào! Nếu như không đòi lại công bằng thì ông không mang họ Triệu nữa!
Dù cho Triệu Ngọc bực mình như thế nào, Miêu Anh cũng không hề hay biết gì cả, cô và mẹ vẫn đang tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Anh Anh, con xem con này.” Mẹ Miêu Anh lên tiếng oán trách: “Con không chịu làm đội trưởng mà lại chạy đến bên Dung Dương làm một chức tổ trưởng nhỏ nhoi! Con nói xem con được gì chứ? À, vì muốn điều tra vụ án Miên Lĩnh đó sao? Muốn tạo cho mình một thử thách khó khăn sao?”
“Mẹ vẫn là người hiểu con nhất, hì hì...” Miêu Anh vừa cười vừa nói: “Thật ra hôm qua con đến trại tạm giam thẩm vấn Hầu Mãnh, chính là muốn điều tra thử xem cái chết của Khúc Bình có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh hay không? Thật không ngờ rằng, cái chết của chị ta quả thật có nguyên nhân khác nữa. Rất có thể Hầu Mãnh chính là con ma chết thay thôi!”
“Kết quả là, vào đúng lúc đó, tên đáng ghét đó cũng đến trại tạm giam, còn cố tình làm bộ làm tịch, nói là mình vừa biết thôi miên vừa biết đọc suy nghĩ của người khác. Trong lúc con nổi giận đã nghĩ ra được một cách này, nói xạo trước mặt anh ta! Đến cuối cùng, con chỉ dùng một cái điện thoại trẻ em thôi là đã giải quyết xong anh ta rồi! Ha ha...”
Bên phía đường Thuận Phong, Triệu Ngọc nghe xong lời này thì tức đến nỗi nghiến chặt răng, đưa tay đập lon bia xẹp lép!
“Con đấy, đi đến chỗ nào cũng không bỏ được tật xấu này!” Mẹ Miêu Anh vừa cười vừa nói: “Vậy... cuối cùng thế nào rồi? Cái chết của Khúc Bình rốt cuộc có liên quan gì đến vụ án Miên Lĩnh không?”
“Hừm... Tuy cái chết của chị ta rất có thể do một người khác gây ra,” Miêu Anh nói với vẻ chắc nịch, “nhưng chắc hẳn cũng không có liên quan gì đến vụ án Miên Lĩnh cả!”.
“Tại sao?”
“Bởi vì với những manh mối mà hiện tại phân cục Dung Dương nắm được, muốn phá vụ án Miên Lĩnh này thì vẫn còn xa lắm, nên hung thủ không lí nào tự giác xuất hiện vào lúc này, đi giết người một cách mạo hiểm như thế được. Chưa kể nạn nhân còn là tổ trưởng tổ cảnh sát hình sự, thật không hợp lí chút nào!” Miêu Anh lên tiếng phân tích: “Với lại, nếu thật sự có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh, thì giết một mình Khúc Bình cũng đâu làm được gì chứ? Trong Đội Trọng án có nhiều người như thế cơ mà! Đặc biệt là cái tên vô sỉ đó. Mặc dù anh ta đáng ghét như vậy, nhưng lại rất tài giỏi trong việc phá án đấy! Vì vậy, cho dù có muốn giết cũng nên giết cái tên này trước mới phải chứ!”
Trời ơi! Triệu Ngọc tức đến xanh mặt, lập tức vung tay đập lung tung, đập cho cái lon bia xẹp gần bằng một đồng xu!
“Ui chao, con gái ngoan à!” Mẹ Miêu Anh nói với vẻ lo lắng: “Nếu tạm gác vụ án Miên Lĩnh sang một bên thì thoạt nhìn cái chết của Khúc Bình có vẻ rất khả nghi đấy! Lỡ như hung thủ thật sự không phải Hầu Mãnh, vậy chẳng phải sẽ càng rắc rối hơn sao? Con gái ngoan, con nghe lời mẹ, con đi điều tra vụ án Miên Lĩnh, điều tra xong thì đi làm việc khác đi! Đừng có xen vào vụ án Khúc Bình nữa!”
“Mẹ! Mẹ yên tâm đi! Con đã lớn rồi, tự biết mình phải làm gì mà!” Miêu Anh cảm thấy có chút khó chịu.
“Không được!” Nào ngờ mẹ Miêu Anh bỗng quát lên: “Mẹ không cho phép con xảy ra bất trắc đâu! Hay là vậy đi, chẳng phải con nói đội trưởng với tổ trưởng kia cản trở công việc của con sao? Ngày mai mẹ sẽ cắt chức họ, để con lên làm đội trưởng! Còn cả cái tên đáng ghét mà con nói nữa! Nếu như con cảm thấy đám người này không chịu hợp tác với con, vậy thì con cho mẹ một danh sách, mẹ sẽ điều đám cấp dưới ở bên Nhữ Dương qua đây hết...”
Ở bên đường Thuận Phong, Triệu Ngọc càng nghe càng thấy không ổn, càng nghe càng thấy cổ họng khô khốc. Sao mẹ Miêu Anh lại...
“Mẹ!” Miêu Anh nói với giọng điệu nài nỉ: “Mẹ đừng làm bậy được không? Lần trước con đã đánh Cục phó một trận rồi, mẹ còn điều ông ta đi mất! Thật sự hơi quá rồi đấy! Mẹ làm như thế, sau này con không có bạn đâu!”
“Đó là do mẹ giận mà! Lại còn dám sàm sỡ con, con đánh vậy là nhẹ quá rồi có biết không? Hay là thế này đi!” Mẹ Miêu Anh vẫn còn đang lải nhải: “Mẹ điều cả Châu An Đông đi nơi khác, để chú Lương qua trông chừng con. Người này tính khí trầm ổn, mẹ yên tâm!”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc bị dọa đến xanh mặt, vội đưa tay kéo cái lon bia xẹp lép kia lại. Bà nội nhà nó, Cục phó kia chỉ mới có ý định sàm sỡ cô ta thôi, còn mình... đã hôn cả Miêu Anh... Tội danh này...
“Ui, mẹ!” Miêu Anh gấp gáp: “Mẹ mà cứ như thế thì con không thèm quan tâm đến mẹ nữa!”
“Con gái ngoan à, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, mẹ lo con bị người ta bắt nạt mới để con đi tập võ từ nhỏ!” Mẹ Miêu Anh vẫn khuyên hết lời: “Nhưng không ngờ rằng lại luyện quá mức rồi! Con nói đi, chỉ dựa vào chức vụ hiện giờ của mẹ, thì chỉ một câu nói thôi là con liền có thể được điều đến làm cán bộ cấp tỉnh rồi! Nhưng con, con lại đam mê phá án. Phá án cũng không sao, nhưng... con không được xen vào những chuyện nguy hiểm đó chứ? Nếu sớm biết như thế thì mẹ đã trực tiếp để phân cục Nhữ Dương các con tiếp nhận điều tra vụ án Miên Lĩnh rồi...”
“Được rồi, được rồi! Hử? Con chạy vào đường hầm đây, không có sóng, tí nữa nói tiếp nha...”
Cạch, Miêu Anh cúp máy cái rụp.
Khi chiếc máy nghe lén vừa chìm vào im ắng, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy tóc tai mình dựng lên hết, nếu như hắn có tóc!
Trong thoáng chốc, lời nhắc nhở của Lương Hoan lại vang lên bên tai hắn: Quý trọng cuộc sống, tránh xa Miêu Anh!
Bây giờ ngẫm lại, tám chữ này thật đúng là một câu danh ngôn chí lí mà!!
Đáng tiếc là... mình lĩnh ngộ muộn quá!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội nắn cái lon bia đó cho thẳng lại, sau đó đặt xuống cái bàn trước mặt một cách nhẹ nhàng, không dám đụng vào nữa!