Tâm trạng lúc này của Triệu Ngọc chính là như thế.
Thật không ngờ năm nào mình cũng bắt nhạn, mà hôm nay lại bị nhạn mổ vào mắt!
Thì ra Miêu Anh được điều đến Dung Dương một cách thần tốc như thế, chỉ đơn thuần là để thoả mãn hứng thú cá nhân mà thôi! Trước giờ mục đích của cô ấy luôn là vụ án bắt cóc Miên Lĩnh!
Cô ấy tìm đủ mọi cách, làm bộ làm tịch dụ mình mắc bẫy, chỉ đơn giản là muốn moi được thông tin điều tra của vụ án Miên Lĩnh từ chỗ mình thôi!
Cô gái này thật sự là đáng ghét vô cùng!
Tuy rằng bây giờ Triệu Ngọc đã biết hết chân tướng sự thật, vả lại còn nghĩ ra rất nhiều cách để trả thù, nhưng chỉ vài câu nói của mẹ Miêu Anh đã “đánh” cho hắn một trận thê thảm, thương tích đầy mình!
Rốt cuộc mẹ Miêu Anh là ai? Cho dù là quan lớn đi nữa, cũng không thể nói chuyện một cách bá đạo thế chứ? Điều động nhân sự của Cục Cảnh sát chỉ đơn giản như đang chơi trò chơi thôi sao?
Nếu như mình chọc phải con gái bà ấy, vậy có phải hậu quả sẽ rất thảm không?!
Quý trọng cuộc sống, tránh xa Miêu Anh!
Miêu Nhân Phụng này đúng thật là không thể trêu chọc được!
Tuy nhiên, ngoại trừ cảm xúc giận dữ và kinh sợ ra, Triệu Ngọc còn cảm thấy khá phức tạp!
Bởi vì dù Miêu Anh tính kế mình thế nào đi nữa, cái chết của Khúc Bình vẫn là một âm mưu! Có máy phát hiện nói dối làm chứng, hắn biết rõ hung thủ thật sự là một người khác.
Cũng chính vì lí do này mà Triệu Ngọc mới bị mắc bẫy của Miêu Anh một cách dễ dàng như thế.
Mặc dù chân tướng có thể sẽ không đáng sợ như lời cô ấy nói, nhưng... nếu muốn điều tra rõ ràng thì chắc chắn cũng phải mạo hiểm!
Nhóm hung thủ giết chết Khúc Bình kia, ngay cả tổ trưởng cảnh sát hình sự mà cũng dám giết thì còn có chuyện gì mà chúng không dám làm chứ?
Vậy thì mình có nên điều tra tiếp hay không?
Cho dù muốn điều tra, cũng phải điều tra một cách cẩn thận hơn nhỉ?
Vả lại, cái người gọi là nội gián trong Cục Cảnh sát, cũng không hẳn là không có, đúng không?
Khó! Khó quá đi!
Phiền! Phiền quá đi!
Trong lúc Triệu Ngọc đang nhức đầu vì chuyện này, trong máy nghe lén lại vang lên tiếng của Miêu Anh.
Điều khiến hắn bất ngờ là cô đã đi đến một nơi rất ồn ào, hơn nữa còn có nhiều người nói tiếng Thái. Hắn có thể nghe thấy tiếng chào “Sawadee Kha” một cách rõ ràng.
“Sawadee Kha!” Kết quả là Miêu Anh cũng chào lại bằng tiếng Thái, sau đó là tiếng thét “hây hây” cùng với những tiếng động “bịch bịch”.
Triệu Ngọc cau mày nghe một lúc lâu mới hiểu ra được đang có chuyện gì. Dám chắc là Miêu Anh đang đi tập đánh quyền ở một câu lạc bộ Muay Thái nào đó! Tiếng động “bịch bịch” chính là tiếng cô ấy đấm túi cát.
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 21 giờ 15 phút rồi, có phải Miêu Nhân Phụng là kẻ cuồng võ không? Cô ấy đang muốn học hết toàn bộ các loại võ sao?
Những tiếng đấm “bịch bịch” đó, Triệu Ngọc càng nghe càng thấy tim đập thình thịch. Nhớ lại trận long hổ đấu lúc trước với Miêu Anh, hắn cũng tự cảm thấy nể phục mình. Mình đúng thật là quá gan lì mà! Lúc đó độ liều lĩnh tìm đường chết của mình đã đạt mức thượng thừa rồi, thế mà bây giờ vẫn còn sống sót, đúng thật là một kỳ tích!
“Chúc mừng.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Kỳ ngộ lần này đã kết thúc, độ hoàn thành: 85%. Chúc mừng bạn nhận được một món đạo cụ tàng hình, mời kiểm tra túi!”
85%?
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra, hôm nay mình mở được quẻ Cấn Khảm. Quẻ Khảm thì không cần nói nhiều nữa rồi, hắn xém chút nữa bị Miêu Anh vờn đến chết. Quẻ Khảm này đại diện cho phụ nữ, đương nhiên là chỉ Miêu Anh rồi.
Nhưng... quẻ Cấn thì sao?
Tuy rằng hôm nay mình đã dốc hết sức để điều tra vụ án rồi, nhưng hình như không tìm ra được manh mối quan trọng gì mà? 85% cũng được xem là khá cao, như vậy nghĩa là hướng điều tra của mình chính xác rồi sao?
Triệu Ngọc mở túi đạo cụ ra xem, phát hiện mình lại nhận được một món đạo cụ không có tác dụng gì mấy – Máy tăng sóng. Thứ này thật sự không có tác dụng gì nhiều, trừ phi lại xảy ra trường hợp bị nhốt trong mỏ quặng lần nữa.
Nhưng giờ phút này, Triệu Ngọc hoàn toàn không nghĩ gì tới vấn đề ấy, mà lại bắt đầu suy nghĩ về tình tiết vụ án. Nếu hướng điều tra hôm nay của hắn chính xác, vậy ngày mai thì sao? Liệu sẽ có thu hoạch mới gì không? Hơn nữa, ngày mai phải đi điều tra án chung với Miêu Anh đấy. Lại phải tiếp xúc với nữ ma đầu này, mình nên ứng phó như thế nào đây?
Hắn biết, Miêu Anh cứ nhất quyết muốn đi điều tra án chung với mình không phải do quan tâm lo lắng cho mình, mà là do cô ấy bị Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ tẩy chay! Cô gái này đúng thật là gian manh vô cùng, rõ ràng đang lợi dụng mình mà lại nói y như là bậc tiền bối đang dẫn dắt hậu bối vậy, đúng thật là bà nội nhà nó...
Sau đó, Triệu Ngọc lại nghe lén động tĩnh bên phía Miêu Anh thêm một lúc nữa. Miêu Anh đánh Muay Thái xong chắc là về nhà rồi, sau đó thì tắm rửa ngủ nghỉ.
Trong thời gian ấy, cô chỉ nhấn điện thoại vài lần chứ không nói chuyện với ai nữa. Lúc tắm rửa cũng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, còn có tiếng cô hát ngâm nga.
Lúc đó, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy hối hận. Lẽ ra lúc đầu hắn nên gắn thêm một cái camera quay lén lên người cô để ngắm nhìn thân hình bốc lửa ấy, trả thù cho mình một chút mới đúng...
Cuối cùng, Triệu Ngọc gục xuống bàn, đọc tài liệu vụ án vài lần. Sau khi chuẩn bị xong xuôi cho công việc điều tra ngày mai, hắn mới tắt đèn rồi nằm lên giường.
Có điều, đêm hôm nay nhất định là một đêm không thể yên giấc. Miêu Anh đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Trong lúc ngủ, Triệu Ngọc đã có một giấc mơ hết sức kỳ dị. Hắn thấy vì muốn trả thù nên mình mặc áo tàng hình, đè Miêu Anh xuống đất! Nhưng khi hắn đã cởi sạch quần áo trên người cô, chuẩn bị thực hiện hành vi đồi bại của mình thì lại phát hiện áo tàng hình không có khóa kéo cũng như nút áo gì cả...
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Triệu Ngọc đã bật dậy mở quẻ bói.
Kết quả là một chuyện khiến người ta phấn khích đã xảy ra. Hôm nay hắn lại mở được một quẻ Cấn Khảm, nội dung quẻ bói lại còn giống y như đúc quẻ bói hôm qua!
Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa mình và câu trả lời mà hắn tìm tòi bấy lâu nay đã rút ngắn lại thêm một chút rồi! Nhớ lại lúc truy bắt Dương Văn Đào, hắn cũng liên tục mở được quẻ Cấn, cuối cùng mới bắt được hắn ta.
Vậy... Lần này, có khi nào lại xảy ra tình trạng giống vậy không?
Triệu Ngọc bỗng cảm thấy phấn khích vô cùng, tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Còn chưa đến giờ làm việc mà hắn đã đến Cục Cảnh sát. Do Miêu Anh còn chưa xin phép Lưu Trường Hổ, nên Triệu Ngọc đến Khoa Giám định pháp y trước, nhờ trưởng khoa Vương tháo chỉ giúp mình.
Tháo chỉ rồi, sau này Triệu Ngọc không cần phải đội mũ và quấn băng nữa, đầu trọc sáng sủa, trông thoải mái vô cùng.
Hắn vừa làm xong thì Miêu Anh liền gọi điện thoại đến. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm xong, hai người lập tức đi thẳng vào vấn đề chính.
Thế nhưng khi nhìn thấy Miêu Anh lái chiếc xe Pheaton của mình đến, Triệu Ngọc khá bất ngờ, vội hỏi: “Đội trưởng Miêu, chúng ta có xe cảnh sát dùng miễn phí, sao cô lại còn lái xe của cô đến nữa?”
“Một là do tôi quen rồi!” Miêu Anh vừa cười vừa đáp: “Một lí do khác là trong chiếc xe này không có thiết bị nghe lén, an toàn!”
Cô vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Triệu Ngọc. Mặt hắn tối sầm lại, nghĩ thầm trong lòng, cô cứ giả bộ đi, làm bộ làm tịch tiếp đi! Bây giờ tôi đây đã biết hết mọi chuyện rồi!
Có điều, do e sợ thế lực chống lưng cho Miêu Anh, nên đương nhiên Triệu Ngọc không dám vạch mặt cô mà chỉ đành ngoan ngoãn bước lên xe.
“Sao nào, thần thám Triệu, nhiệm vụ ngày hôm nay của chúng ta là gì?” Vừa mới bước lên xe, Miêu Anh liền lên tiếng hỏi với vẻ gấp gáp.
“À.” Triệu Ngọc đưa danh sách trên điện thoại cho cô, nói: “Hôm qua tôi điều tra được có bốn đối tượng khả nghi. Cả bốn người này đều từng làm việc trong mỏ, vả lại bây giờ còn vô cùng giàu có!”
“Hừm...” Miêu Anh gật đầu, dùng ngón tay chỉ vào người đầu tiên: “Người này ở gần chúng ta nhất, có phải sẽ bắt đầu điều tra từ người này không? Tôi dùng hệ thống định vị nhé?”
“Không!” Triệu Ngọc khẽ lắc đầu, chỉ vào người thứ hai: “Điều tra người này trước!”
Miêu Anh nhìn vào điện thoại, hỏi với vẻ khó hiểu: “Hám Văn Quân? Tại sao lại phải điều tra người này trước?”
“Tôi nghe nói là trước khi Trình Tam Lý thuê hầm mỏ thì người này đã làm việc trong đó rồi, vả lại còn từng làm đội trưởng đội do thám! Mà quan trọng hơn là người này cũng ở thôn Mã Phường, là đồng hương của Trình Tam Lý! Tôi cảm thấy, cho dù người này không có liên quan đến vụ án bắt cóc, thì chắc cũng phải biết được chuyện gì đó chứ!”
“Ồ... Tôi nghe nói, trong số những tên bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh, có người rành về kĩ thuật kích nổ.” Miêu Anh nói với vẻ ngạc nhiên: “Nếu người này từng làm việc trong đội do thám, chẳng lẽ... Này? Triệu Ngọc! Đây chính là manh mối quan trọng đấy, tại sao anh lại không báo cáo cho đội trưởng biết?”.
“Báo cáo?” Triệu Ngọc liếc Miêu Anh một cái: “Được, cô là tổ trưởng tổ B, bây giờ cô viết báo cáo đi!”
Miêu Anh suy nghĩ một hồi, nghe ra được rằng Triệu Ngọc đang tức giận. Có điều, cô cũng chỉ tưởng là hắn đang tức giận với Lưu Trường Hổ. Vì vậy cô không nói gì thêm nữa mà khởi động xe, chở Triệu Ngọc đi về phía vùng núi.