“Triệu Ngọc!” Miêu Anh quát lên, doạ cho Triệu Ngọc giật nảy mình: “Tên này, sao anh cứ lén la lén lút trông như tên ăn trộm vậy? Có phải lại làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy” Tuy rằng Triệu Ngọc đang rất lo lắng chuyện khác nhưng vẫn đáp lại theo phản xạ tự nhiên: “Lại bị cô đoán trúng rồi! Thật ra... Bây giờ tôi đang dùng ý chí để đánh dã chiến với cô đấy! Thậm chí còn xuống cả nước nữa, ui chao, phấn khích quá...”
“Haizz!” Nào ngờ lần này Miêu Anh không có ý định ra tay đánh người mà chỉ lắc đầu than thở: “Triệu Ngọc à, tôi thấy anh bệnh nặng lắm rồi. Anh đang mắc căn bệnh ung thư khốn nạn giai đoạn cuối, không còn thuốc nào cứu chữa được nữa!”
Lúc này, Triệu Ngọc đang ngồi trên một tảng đá xanh lớn ở bên suối, còn Miêu Anh thì đứng quay lưng về phía mặt nước, chống nạnh ngay trước mặt hắn.
Ồ...
Cùng với tiếng hô của các đồng nghiệp, bếp lửa cũng được đốt lên. Mọi người ai nấy đều phấn khởi chuẩn bị nướng thịt.
Thế nhưng tiếng hô này lại dọa cho Triệu Ngọc giật nảy mình, xém chút nữa rơi xuống suối.
“Í!” Lần này Miêu Anh hành động rất mau lẹ. Cô vội đưa tay nắm lấy cổ áo Triệu Ngọc, quát lên: “Triệu Ngọc, tôi thấy... trong lòng anh đang có chuyện!”
“Đương nhiên rồi, trong lòng tôi lúc nào chẳng có cô!” Tuy đã bị lộ nhưng Triệu Ngọc kiên quyết không chịu nhận.
“Tên nhãi kia!” Miêu Anh nhìn xung quanh một lượt trước, khi thấy không ai để ý đến bên này, cô mới đè thấp giọng mình xuống, nói với Triệu Ngọc: “Anh còn nói là hôm qua anh chỉ trùng hợp gặp được Triệu Khánh! Anh đến siêu thị để mua chai nước uống thì bắt gặp hắn ta ở gần đó, điều này quá ư là hoang đường! Nói mau, rốt cuộc anh đã tìm được hắn ta như thế nào?”
“Ừm...”
Triệu Ngọc vừa định lên tiếng, Miêu Anh liền giơ nắm đấm lên: “Anh mà còn dám nói gì mà bạn bè thần tiên giúp đỡ nữa thì tôi sẽ đánh cho anh một trận bầm dập.”
“Đừng mà!” Triệu Ngọc giả bộ tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi còn phải giữ cái khuôn mặt tuấn tú đẹp trai này để hôn người đẹp đấy! Tổ trưởng Miêu, hay là cô nói tôi nghe thử xem, nếu không phải là trùng hợp bắt gặp hắn ta, vậy thì làm sao tôi tìm được Triệu Khánh?”
“Hừ! Chuyện này đơn giản mà!” Miêu Anh buông cổ áo hắn ra, cười lạnh lùng: “Tên nhãi nhà anh chính là nội gián trong đội cảnh sát! Anh lo rằng Triệu Khánh bị người khác tìm thấy nên mới muốn giết người diệt khẩu trước!”
“Ồ...” Triệu Ngọc khẽ nuốt nước bọt, khắp người nổi đầy da gà. Dù da mặt hắn dày như tường thành nhưng cũng không biết phải đáp trả lại như thế nào!
“Anh vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng thật ra mọi chuyện đều do anh gây ra. Chỉ khi anh là tên nội gián trong đội cảnh sát thì mới không bị người khác nghi ngờ, có phải hay không?” Miêu Anh trưng ra vẻ mặt dữ tợn khiến người khác vô cùng khiếp sợ.
“Tôi...” Triệu Ngọc bỗng cạn lời, thật sự không tìm được lí do chứng minh mình không phải nội gián.
“Ha ha ha...” Nào ngờ giây tiếp theo, Miêu Anh bỗng bật cười ha hả. Cô vỗ nhẹ vào mặt Triệu Ngọc, nói: “Nhìn bộ dạng hoảng sợ của anh kìa, hóa ra anh cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha...”
Tiếng cười khanh khách của cô khiến cho hắn đang bối rối bỗng dưng cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Nếu anh mà là nội gián, vậy thì anh chính là tên nội gián bị điên!” Miêu Anh cười nói: “Từ đầu chí cuối đều do anh kiên quyết đòi điều tra đến cùng. Chẳng lẽ... anh bị tâm thần phân liệt, đang tự đấu với bản thân mình sao?”
“Ờ... Ừ... À...” Triệu Ngọc càng không biết nói gì.
“Sao nào, còn không chịu nói thật à? Mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc anh đã tìm được Triệu Khánh như thế nào? Tôi không tin là lại có nhiều sự trùng hợp như thế xảy ra trên người anh!” Miêu Anh vẫn truy hỏi đến cùng.
“Bà cô à!” Triệu Ngọc sắp bị ép đến phát điên rồi. Hắn chắp tay xin tha: “Tại sao tôi nói là trùng hợp mà mọi người đều không chịu tin vậy chứ? Thật sự tôi chẳng làm gì cả. Tôi đang cầm hình của Triệu Khánh hỏi thăm những người xung quanh, nào ngờ cô nữ thu ngân đó lại nhận ra hắn ta. Cô ấy nói là Triệu Khánh vừa mới thanh toán xong, đã đi vào tiệm bánh kem ở đối diện. Sau đó... tôi đã nhìn thấy hắn ta! Thật sự là như thế mà! Không tin nữa thì tôi xin thề đấy!”
“Hừm...” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt ngờ vực. Sau đó hai mắt cô bỗng sáng rực lên tựa như đã suy nghĩ ra được gì đó. Cô hỏi: “Vậy... Triệu Ngọc, anh có còn nhớ Triệu Khánh vào trong tiệm bánh kem để làm gì không?”
“Đương nhiên là để mua bánh kem rồi. Bự cỡ này này...” Triệu Ngọc đưa tay lên ước lượng kích cỡ một chút rồi nói: “Chắc là một cái bánh kem khá đắt tiền!”
“Bánh sinh nhật à? Sau đó thì sao?” Miêu Anh hỏi tiếp.
“Không giống như bánh sinh nhật, tại vì cái bánh kem đó có hình trụ. Sau đó... hắn ta vừa thấy tôi đuổi theo thì bánh kem...” Triệu Ngọc nhớ lại: “Bánh kem... không biết đã rơi ở đâu! Nói chung khi tôi đuổi kịp hắn ta thì đã không thấy cái bánh kem đâu nữa! Hừm... Sao... Có vấn đề gì à?”
“Tôi cảm thấy, loại người như Triệu Khánh…” Miêu Anh phỏng đoán: “Chắc là không đi đến mấy chỗ giống như tiệm bánh đâu! Tôi thấy... hơi kì lạ...”
Triệu Ngọc suy nghĩ theo hướng Miêu Anh nói, đột nhiên tỉnh ngộ ra: “Ngẫm lại mới thấy đúng thật đấy. Chắc có bí mật gì đó giấu trong cái bánh kem kia! Hay là chiều nay chúng ta quay lại đó tìm thử?”
“Chậc chậc...” Miêu Anh cau mày lại, có vẻ như cô không chỉ suy nghĩ về vấn đề bánh kem.
“Nếu như tìm kiếm dựa theo đoạn video, chắc là có thể tìm được cái bánh kem đó đã bị rơi ở chỗ nào...” Triệu Ngọc cũng chìm sâu vào những suy đoán ấy, chăm chú nghĩ: “Cái đó... Chúng ta cũng có thể đến tiệm bánh kem để hỏi thử... Này...”.
Nào ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên nhìn thấy trên lồng ngực Miêu Anh xuất hiện một đốm sáng laze màu đỏ!!!
A!
Vừa nhìn thấy đốm đỏ này, hắn đột nhiên hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Miêu Anh, nhảy xuống sông không chút chần chừ!
Ào ào...
Cả hai người rơi vào con suối sâu hơn một mét. Tuy rằng bây giờ đã vào mùa hè, nhưng nước suối vẫn lạnh đến thấu xương.
Triệu Ngọc không còn quan tâm gì nhiều nữa, vội kéo theo Miêu Anh bơi qua phía bên kia bờ.
Miêu Anh bị hắn đẩy xuống suối một cách đột ngột, trong lúc hoảng loạn định quạt tay để nổi lên mặt nước hít thở. Triệu Ngọc lại lo rằng cô sẽ bị trúng đạn, vội vàng nhảy vọt đến, đè cô xuống nước.
Trong lúc hắn đè chặt Miêu Anh dưới nước thì bỗng nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của các đồng nghiệp.
“Tiểu Triệu! Tổ trưởng Miêu! Sao vậy...” Trương Cảnh Phong vội kêu các đồng nghiệp khác đến.
“Không phải chứ, lại đánh nhau rồi!” Lan Bác bị dọa cho sợ chết khiếp.
“Đàn anh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà!” Tiếng kêu hoảng hốt của Lý Bối Ni vang lên ở trên bờ.
“A!” Thời gian dần dần trôi qua, Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu thật sự có xạ thủ bắn tỉa, vậy thì bây giờ đám đồng nghiệp này chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi! Mình còn đang định nhắc nhở họ cẩn thận mà, tại sao lại không có động tĩnh gì nữa? Vả lại... máy dò xét của mình cũng không có phản ứng gì!
Rào...
Miêu Anh không nín thở nổi nữa rồi. Cô ra sức vùng dậy, đẩy Triệu Ngọc ngã xuống nước.
A...
Miêu Anh hít thở thật sâu, mau chóng bơi về phía bờ. Các đồng nghiệp vội chạy lên trước để kéo cô lên.
Lúc này, mái tóc đầu nấm của cô đã bết lại hết, cả người ướt sũng, trông nhếch nhác vô cùng!
Triệu Ngọc vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng đứng vững lại được, thế nhưng tình cảnh trước mắt khiến hắn ngây cả người ra.
Con trai của Lương Hoan đang cầm một cây súng đồ chơi chỉa vào hắn, đốm đỏ trên người chính là do cây “súng” này gây ra!
Bà nội nhà nó!
Đứa nhóc quậy phá này!
Dám chơi xỏ mình!
Triệu Ngọc chỉ về phía con trai Lương Hoan, lúc đang định lên tiếng mắng chửi thì Miêu Anh đã nổi giận đùng đùng. Cô chỉ vào hắn, quát lên: “Triệu Ngọc! Có phải tôi đã giết cả nhà anh hay không? Tên khốn nạn nhà anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đừng, đừng đừng đừng...” Triệu Ngọc vội xua tay: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Cô... Cô nghe tôi giải thích, nghe tôi giải thích đã...”
“Khốn khiếp!” Miêu Anh thẹn quá hoá giận. Cô nhấc một tảng đá to lên, ném về phía mặt nước gần Triệu Ngọc. Tảng đá rơi xuống làm những giọt nước bắn tung toé, khiến hắn lại bị ướt lần nữa.
“Pằng pằng... Pằng pằng pằng…” Nào ngờ lúc này con trai Lương Hoan vẫn đang dùng súng chỉa vào hắn, miệng thì phát ra tiếng nổ súng. Mãi cho đến khi Lương Hoan cầm theo lưới bắt cá quay lại, cậu bé mới nói với anh ta một cách phấn khởi: “Cha ơi! Cha ơi! Cha xem kìa, chú này bị con bắn trúng, rơi xuống suối luôn rồi...”