May mà Miêu Anh tự lái xe đến nên trên xe còn có quần áo để thay.
Thế nhưng Triệu Ngọc thì lại khác, bây giờ hắn chỉ có thể mặc cái quần đi biển mà Lương Hoan cho mượn. Hắn để trần nửa thân trên, sau đó dùng cành cây móc quần áo lên, hong khô trên một đống lửa!
Đặc biệt là vết thương trên vai, bông băng đã bị tróc ra nên vết thương lộ hết ra ngoài. Bác sĩ dặn hắn là tuyệt đối không được để dính nước, bây giờ thì hay rồi, vết thương bị ngâm ướt sũng.
Lý Bối Ni vừa sát trùng vết thương cho Triệu Ngọc vừa hỏi với vẻ tò mò: “Sư huynh à, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy còn nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau mà, sao một giây sau đã thấy chạy xuống nước vậy?”
“Ui, ui!” Triệu Ngọc lên tiếng than thở, đưa tay ôm mặt: “Đừng nói nữa, vừa nhắc đến đã thấy tan nát cõi lòng...”
Sau khi xảy ra chuyện như thế, bầu không khí vui vẻ ban đầu bỗng trở nên ngượng ngùng hơn hẳn. Những người khác đều tập trung nướng thịt, không ai dám lên tiếng nói bậy.
Chẳng một ai hiểu được rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
Tuy Miêu Anh đã thay quần áo rồi nhưng vẫn cảm thấy rét run. Cô bèn đứng gần lò nướng thịt để sưởi ấm, vừa sưởi ấm vừa dùng khăn lông lau khô điện thoại của mình.
Nhìn thấy Miêu Anh lấy khăn lau điện thoại, Triệu Ngọc cũng móc điện thoại của mình ra để kiểm tra thử. May mà điện thoại do đơn vị cấp đều có tính năng chống thấm nước, hắn kiểm tra xong thấy không có gì hư hỏng cả.
Thế nhưng, Triệu Ngọc lại càng cảm thấy khó hiểu hơn. Rốt cuộc... quẻ Khôn này sẽ xuất hiện ở chỗ nào? Liệu hôm nay có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?
Nào ngờ, hắn vừa mới nghĩ như thế thì điện thoại đột nhiên reo lên. Hắn mở ra xem thì phát hiện là Tổng Cục Cảnh sát vừa mới gửi một thông báo khẩn cấp đến.
Không chỉ có Triệu Ngọc mà điện thoại của tất cả đồng nghiệp có mặt ở đó đều reo lên cùng một lúc, vả lại tin nhắn gửi đến đều có chung một nội dung:
“Các đơn vị chú ý, hiện giờ mới nhận được một vụ báo án khẩn cấp. Khu Dung Dương xảy ra vụ việc cấp một, mời toàn bộ cảnh sát điều tra của Đội Trọng án lập tức quay về Tổng cục để chờ lệnh...”
Gì cơ?
Vụ việc cấp một?
Chắc chắn các cảnh sát điều tra vừa mới đi làm chưa được bao lâu như Triệu Ngọc, Lan Bác và Lý Bối Ni đều không biết vụ việc cấp một là như thế nào?
Triệu Ngọc đang định lên tiếng hỏi thì điện thoại của Miêu Anh bỗng reo lên. Sau khi bắt máy, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Từ đó có thể thấy được rằng, người gọi điện thoại cho cô là một vị lãnh đạo nào đó, vả lại còn là một việc rất quan trọng nữa.
“Vâng, Cục phó Loan, bây giờ chúng tôi sẽ đi đến hiện trường ngay!” Mãi cho đến khi nói xong câu này, Miêu Anh mới cúp máy.
“Sao vậy, tổ trưởng Miêu?” Trương Diệu Huy hỏi với vẻ khẩn trương: “Tôi đã vào ngành bao năm nay rồi mà chưa từng gặp vụ việc cấp một nào đâu!”
“Phải đó!” Tiểu Lưu ngạc nhiên thốt lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
“Chậc chậc...” Miêu Anh khẽ lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Thành thật xin lỗi, xem ra chuyến dã ngoại này của chúng ta không thể tiếp tục được nữa rồi! Bây giờ nhận được tin báo, ngân hàng Tần Sơn ở đường Ngọc Hoa bị cướp, chúng ta cần phải mau chóng đến đó để giải quyết chuyện này!”
Gì cơ?
Cướp ngân hàng!?
Mọi người đồng loạt há hốc mồm, còn Triệu Ngọc thì sững cả người. Hả? Ngân hàng Tần Sơn ở đường Ngọc Hoa? Cái tên này sao nghe quen thế?
“Trời đất, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi sao?” Lan Bác ngạc nhiên: “Cứ tưởng chỉ có trong phim mới có chuyện cướp ngân hàng chứ! Càn rỡ quá thể! Tổ trưởng Miêu, bây giờ tình hình ra sao rồi?”
“Tình hình cụ thể ra sao thì còn chưa rõ, bọn cướp đã bỏ trốn rồi!” Miêu Anh vừa dọn đồ vừa đáp: “Theo như Cục phó Loan nói thì bọn cướp không ra tay ở quầy giao dịch, cũng không cướp kho tiền, mà cướp két sắt trong ngân hàng...”
Nào ngờ vừa nghe xong câu này, Triệu Ngọc đột nhiên kêu lên y như gà trống đang gáy vậy. Thậm chí vì hắn quá kích động mà quần áo rơi luôn khỏi cành cây, rớt thẳng vào trong đống lửa!
“Cẩn thận!” Lý Bối Ni vội nắm lấy góc áo, kéo nó ra khỏi đống lửa. Cũng may vì quần áo đang ướt nên không bị cháy mà chỉ bị dính màu đen của than thôi.
“Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc lên tiếng mắng chửi một cách giận dữ. Hắn đi đến trước mặt Miêu Anh, hỏi với vẻ khẩn trương: “Cô... Cô nói gì? Két sắt?”
“Đúng thế! sao vậy?”
Lúc Miêu Anh lên tiếng trả lời, cặp chân của cô luôn trong tư thế sẵn sàng, sợ rằng Triệu Ngọc lại nổi điên gì đó? Không chỉ có Miêu Anh bất ngờ mà các đồng nghiệp khác cũng không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại kích động như thế?
“Ui chao, thảo nào tôi cứ thấy sai ở đâu!” Triệu Ngọc dùng tay vỗ đùi mình thật mạnh, khóc rống lên: “Trời ạ, tiền của tôi! Hai trăm ngàn tiền giấy cũ mà ông Đào cho tôi, tôi đã để nó trong két sắt ở ngân hàng rồi! Trời ơi là trời, sao lại xui xẻo như thế chứ?”
“Hả!? Không phải chứ?” Mọi người trừng mắt nhìn nhau, Miêu Anh lên tiếng an ủi: “Triệu Ngọc, anh nghe cho kĩ, tôi đang nói đến ngân hàng Tần Sơn ở đường Ngọc Hoa đấy!”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc muốn phát khóc luôn rồi: “Chỉ có ngân hàng đó ở đường Ngọc Hoa mới có dịch vụ két sắt, đương nhiên là tôi để ở đó rồi! Tiêu rồi... Tiêu rồi... Tiền của tôi! Bảo bối của tôi! Này? Tôi nói mọi người này, mọi người còn đứng sững ra làm gì? Mau đi thôi! Đi xem thử coi thế nào? Ôi tiền của tôi... Hu hu...”
Triệu Ngọc vừa giậm chân vừa đấm ngực trông đau khổ vô cùng, người không biết chuyện còn tưởng là hắn đang khóc tang cho ai nữa cơ!
...
Trên đường chạy đến đường Ngọc Hoa, Triệu Ngọc vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương và bối rối.
Thật là kỳ quặc!
Tại sao lại có kỳ ngộ như thế chứ?
Chẳng lẽ... việc nghiêm trọng ở đây chính là chuyện tiền của mình bị cướp sao?
Ồ...
Hắn đột nhiên nhớ đến quẻ bói ngày hôm nay. Đó là quẻ “Khôn Đoái” cơ mà, ngoại trừ quẻ Khôn ra còn có quẻ Đoái đại diện cho tiền bạc nữa! Xem ra lần này thật sự là sẽ bị mất tiền rồi!?
Hệ thống à, mày... thất đức quá đi. Nếu tao sớm biết là không liên quan gì đến an nguy của tụi tao, tao cần gì phải đẩy Miêu Anh xuống nước chứ? Giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới xây được chiếc thuyền tình bạn nhỏ nhoi với Miêu Anh, vừa nói lật một cái thì lật con mẹ nó luôn rồi!
Haizz!
Lại còn Lương Hoan nữa chứ, dẫn theo thằng con quậy như quỷ ấy đến làm gì? Súng đồ chơi còn có thêm đèn laze đỏ để nhắm bắn, cái thứ này...
Ban đầu Triệu Ngọc vốn định bàn với Miêu Anh về vụ việc của Triệu Khánh và bánh kem, thế nhưng do sự cố rơi xuống suối vừa nãy, các đồng nghiệp đã ngăn hai người họ ra xa. Bây giờ Triệu Ngọc đang ngồi trên xe của Lan Bác.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, trong vụ việc của Triệu Khánh không nên bỏ qua bất cứ một khả năng nhỏ xíu nào. Vả lại đã một ngày trôi qua rồi, thời gian kéo dài càng lâu thì càng khó để tìm được cái bánh kem đó.
Mà bây giờ mình phải đi điều tra vụ án cướp ngân hàng, không có thời gian để tìm bánh kem. Vậy chi bằng thông báo cho Liêu Cảnh Hiền biết, bảo ông ta cử những người bên tổ chuyên án đi tìm.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám chần chừ gì nữa mà vội vàng nhắn tin nói với Liêu Cảnh Hiền về chuyện cái bánh kem. Nhưng cũng không biết ông ta đang bận gì mà chẳng thấy trả lời trả vốn gì cả, sau khi tin nhắn được gửi đi thì bặt vô âm tín luôn.
“Mẹ nó, lần này thú vị rồi đây!” Trên xe, Lan Bác vừa lái xe vừa nói với vẻ phấn khích: “Không ngờ lại có cả vụ cướp ngân hàng! Mọi người nói xem, Đường Triệu Long có phải là sao chổi xui xẻo không? Vừa mới chuyển đến phân cục Dung Dương thì liền xảy ra nhiều chuyện như thế!”
“Phải đó!” Tiểu Lưu than thở: “Làm hại chúng ta không được ăn thịt nướng!”
“Không biết bọn cướp này có lợi hại không nhỉ? Đã trôi qua lâu như thế rồi, có phải đã bị bắt hết rồi không?” Lan Bác phỏng đoán: “Tiểu Lưu, cậu mau lên trang mạng nội bộ xem thử coi có người chết hay không? Nếu như có người chết, vậy thì mấy ngày tiếp theo, chúng ta đừng hòng được về nhà!”
“Ừ...” Sau khi nhập mật khẩu xong, chẳng bao lâu sau Tiểu Lưu đã tìm được tình hình mới nhất của vụ án. Thế nhưng chỉ mới đọc lướt sơ qua vài dòng, biểu cảm trên mặt cậu ta cũng thay đổi hẳn. Cậu ta nói với vẻ sửng sốt: “Ui chao, thật... thật là kỳ lạ?”
“Cái này thì có gì mà kỳ với chả lạ?” Lan Bác thúc giục: “Tôi hỏi cậu, rốt cuộc có ai chết không?”
“Không có người sống nào chết cả... Thế nhưng... lại có người chết bị chết!!”
Nghe được câu nói hoàn toàn không hợp logic của Tiểu Lưu, Lan Bác và Triệu Ngọc đều cảm thấy khó hiểu vô cùng. Thế nhưng, sau khi Triệu Ngọc đột nhiên liên tưởng đến quẻ Khôn, hắn bỗng có cảm giác bất an trong lòng...