Cuồng Thám

Chương 257: Chương 257THI THỂ NỮ GIỚI HÚT CHÂN KHÔNG





“Nạn nhân là nữ, tên Cung Tú Trân, người huyện Đồng Dương thành phố Tần Sơn, năm nay 73 tuổi.” Miêu Anh đọc các thông tin trên báo cáo cho mọi người nghe: “Nạn nhân mất tích vào ba năm trước, nghe nói là đang trên đường đi chợ thì không thấy đâu nữa. Người nhà đã tìm kiếm nhiều năm nhưng không có kết quả!”

Trong lúc Miêu Anh đang nói, các cảnh sát điều tra cũng đều nhận được tài liệu chi tiết gửi qua điện thoại.

“Không phải chứ...” Có cảnh sát nói với vẻ ngạc nhiên: “Bà cụ này chỉ là một lao công quét dọn đường phố đã nghỉ hưu, thu nhập bình thường. Tại sao... Tại sao lại có người giết bà ấy? Còn đựng vào túi nylon hút chân không, giấu trong két sắt? Cái này... không hợp logic nhỉ? Giết người trả thù ư?”

“Tôi đã đọc báo cáo mất tích của Cung Tú Trân rồi!” Miêu Anh nói: “Người nhà bà ấy nói là, lúc còn sống nạn nhân không có kết oán với ai cả, rất khó để kết luận là giết người trả thù!”

“Vậy thì càng khó hiểu hơn!” Bành Hân lắc đầu: “Tại sao lại có người ra tay giết bà ấy? Chẳng lẽ... Thật sự có liên quan đến vụ án cướp ngân hàng lần này sao?”

“Tổ trưởng, tôi điều tra rồi!” Trương Diệu Huy lên tiếng: “Có thể nhét người vào trong một cái túi nylon và bịt kín lại, phải dùng đến một loại máy hút chân không cỡ lớn. Cái túi nylon đó được sản xuất từ nguyên liệu nhập khẩu Hàn Quốc, máy hút chân không dùng để bịt kín loại túi này không nhiều lắm, tôi đã cử người đi điều tra rồi!”

“Tốt!” Miêu Anh gật đầu: “Còn có một điều này nữa, két sắt ở ngân hàng đều đã được đăng kí, nhưng do tính chất của két sắt nên tài liệu đăng kí này phải bảo mật tuyệt đối, người ngoài không thể tra hỏi gì. Tiểu Lưu, có kết quả chưa?”

“Có rồi, có rồi...” Tiểu Lưu cầm theo một tập tài liệu và nói: “Tên đăng kí là Đông Vân, thế nhưng người này cũng đã bị mất tích, vả lại đã mất tích được năm năm rồi!”

Ủa?

Nghe được lời này của Tiểu Lưu, mọi người lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Tại sao người này cũng bị mất tích? Có phải giữa hai người họ có quan hệ gì không?

“Đông Vân?” Miêu Anh ra lệnh: “Đọc thông tin của người đó xem!”

“Vâng!” Tiểu Lưu mở tài liệu ra và đọc: “Đông Vân, nữ, sống trong kí túc xá xưởng dệt bông Tần Sơn, không nghề nghiệp. Căn cứ vào ngày tháng năm sinh ghi trên chứng minh nhân dân thì năm nay cô ta 28 tuổi, lúc bị mất tích chỉ có 23 tuổi!”

“Hừm...”

Mọi người bắt đầu trầm tư suy nghĩ, mọi chuyện trở nên càng lúc càng rắc rối. Nếu như Đông Vân đã bị mất tích được năm năm, vậy thì người đăng kí mở két sắt lại là ai?

“Tổ trưởng, tôi đã hỏi kĩ người quản lý kho két sắt rồi.” Ngay lúc này, Lan Bác lên tiếng: “Anh ta nói rằng việc đăng kí két sắt chỉ là hình thức thôi, chủ yếu nhất vẫn là chìa khoá và mật khẩu. Thật ra, người đến cất đồ ở trong két sắt và cả những thứ mà họ cất, có rất nhiều cái đều không thể cho người khác biết được. Mà ngân hàng chỉ muốn kiếm tiền thôi nên trên một số vấn đề cũng ngầm hiểu với nhau, nhắm mắt cho qua. Vị quản lý đó còn nói với tôi rằng, dù là đăng kí mở tài khoản hay cất giữ đồ, bọn họ đều không kiểm tra đối chiếu thông tin của khách hàng. Cho dù người đăng kí là một người đàn ông, nhưng lại dùng một cái tên của phụ nữ để đăng kí cũng không sao cả!”

“Thấy chưa...” Lưu Học Sơn vừa lắc đầu vừa than thở: “Chả trách ngay cả ngân hàng lớn cũng không dám mở dịch vụ két sắt này! Ở trong đó có quá nhiều điều không tuân theo quy tắc thông thường! Nếu lỡ như làm mất cả chìa khoá lẫn mật khẩu, vậy những thứ đó chẳng phải sẽ cho không bên phía ngân hàng sao?”

“Tổ trưởng Miêu!” Lan Bác nói tiếp: “Về cái két đựng xác chết đó, bên phía ngân hàng đã tra ra được một việc thông qua lịch sử mật khẩu. Cái két đó được đăng kí mở vào ba năm trước, từ sau khi cái xác bị nhét vào trong két sắt xong thì không còn được mở ra lần nào nữa!”

“Ba năm!?” Trương Cảnh Phong vừa suy ngẫm vừa nói: “Cung Tú Trân mất tích vào ba năm trước, cũng tức là... sau khi bà ấy bị giết hại thì luôn được cất giấu ở đây?”

“Trời ơi!” Lương Hoan kinh ngạc: “Chuyện này cũng... biến thái quá đi? Nếu như không có vụ cướp ngân hàng lần này, chẳng lẽ thi thể của Cung Tú Trân sẽ cứ tiếp tục được giấu trong đó sao?”

“Ít nhất cũng phải mười năm chăng?” Lan Bác đáp: “Quản lý kho két sắt nói là cái két đó đã được trả trước tiền thuê mười năm. Ít nhất trong mười năm này sẽ không ai phát hiện ra cái xác đó!”

“Hình như tôi có nghe nói là,” Bành Hân nói: “dù cho mười năm sau không có ai đóng tiền thuê, ngân hàng cũng sẽ không mở két sắt ra một cách tuỳ tiện đâu. Chắc là có thời hạn nộp phạt mà, vả lại cái thời hạn nộp phạt này còn dài một cách quá đáng, ít nhất là trên năm mươi năm. Chỉ cần sau này người đó quay về, có thể chi trả nổi tiền phạt, vậy thì đồ vật bên trong két sắt vẫn thuộc về người đó.”.

“Trời...” Trương Cảnh Phong lên tiếng khinh bỉ: “Nếu vậy thì sau sáu bảy chục năm nữa, cho dù cái xác có bị phát hiện cũng không có vấn đề gì cả đúng không? Không cần phải nói, cái cách giấu xác này thật đúng là chuyên nghiệp!”

“Tổ trưởng, vậy nguyên nhân tử vong thì sao?” Có người lên tiếng hỏi.

“Không có vết thương ngoài rõ rệt.” Miêu Anh lắc đầu: “Không phải bị trúng độc, cũng không phải bị ngộp thở. Trước mắt, bên Khoa Giám định vẫn còn đang xác định nguyên nhân tử vong. Nhưng mà, căn cứ vào phán đoán sơ bộ của trưởng khoa Vương Phi, cái xác ở trong trạng thái mất nước nghiêm trọng, vả lại thành dạ dày dính vào nhau, cơ quan nội tạng có dấu hiệu bị suy kiệt, còn xuất hiện tình trạng phù nề nữa. Vì vậy, cô ấy cảm thấy, chắc nạn nhân bị chết vì đói khát!”

Hả!?

Miêu Anh vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều hít sâu vào một hơi.

Cho một người nhịn đói đến chết sao?

Điều này cũng... tàn nhẫn quá rồi đấy?

Rốt cuộc tên hung thủ giết người này là ai vậy chứ?

Tại sao lại phải ra tay giết chết một bà cụ bằng phương pháp ác độc như thế?

“Nhưng mà, đây chỉ là phán đoán sơ bộ của cô ấy thôi, bây giờ còn chưa dám chắc chắn được, cần phải đợi kết quả hóa nghiệm đã!” Miêu Anh lên tiếng: “Tiểu Lưu, thông báo cho người nhà nạn nhân chưa?”

“Thông báo rồi!” Tiểu Lưu vội vàng đáp: “Có lẽ đã đến rồi đấy!”

“Tốt, vậy thì cậu cứ tiếp tục phụ trách mảng này. Mau chóng tìm được người nhà nạn nhân và làm một bản ghi chép tường tận về nạn nhân, nhớ là không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào!” Miêu Anh dặn dò.

“Đã rõ!” Tiểu Lưu nói xong lập tức quay người chạy ra khỏi phòng làm việc. Nếu như bây giờ người nhà nạn nhân đã đến nơi rồi, cậu ta phải lập tức bắt tay vào điều tra.

“Còn nữa,” Miêu Anh nói với Trương Cảnh Phong: “anh Trương có kinh nghiệm tìm người, phiền anh đi điều tra về tung tích của Đông Vân, tìm những tin tức mới nhất về cô ta để xem cô ta có còn sống không?”.

“Được!” Trương Cảnh Phong trả lời một cách dứt khoát.

“Theo tình hình trước mắt thì,” Miêu Anh nói: “còn chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh rằng thi thể này có liên quan đến vụ cướp ngân hàng. Lúc đó cái xác đã bị bọn cướp lấy ra khỏi vali, vả lại còn bị vứt ở một bên. Điều này chứng tỏ rằng, sau khi bọn cướp nhìn thấy cái xác cũng bị dọa cho giật nảy mình! Có khi sự xuất hiện của cái xác đã phá rối kế hoạch của bọn cướp, bọn chúng vốn có thể cạy mở nhiều cái két hơn nữa, nhưng sau khi nhìn thấy cái xác lại bị dọa nên phải kết thúc công việc sớm hơn!”.

“Tổ trưởng Miêu!” Lúc này Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến một điểm, vội hỏi: “Tuy rằng trong kho két sắt không có camera, nhưng chắc là đại sảnh ngân hàng phải có chứ nhỉ? Bây giờ chúng ta có thể tìm đoạn băng ghi hình của ba năm trước ra, vậy thì chẳng phải có thể biết được ai là người đã nhét thi thể vào trong két sắt rồi ư?”

“Tôi đã hỏi rồi!” Lan Bác vội giơ tay lên và nói: “Ngân hàng Tần Sơn vốn không phải là ngân hàng lớn, băng ghi hình ba năm trước đã bị tiêu hủy hết rồi!”

“Cũng không sao!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Hỏi người ta ấy? Mau chóng đi tìm nhân viên dịch vụ năm đó. Theo tôi được biết, số lượng người đăng kí mở két sắt mỗi ngày không nhiều lắm. Đột nhiên có người xách theo một cái vali lớn có thể đựng đủ một cái xác, lại còn thuê một cái két sắt cỡ to nhất, ít nhiều gì cũng phải có chút ấn tượng chứ?”

“Anh Ngọc, đã có người đi tìm rồi!” Lan Bác đáp: “Nhân viên đó đã chuyển việc rồi! Vả lại bây giờ người nọ đang làm việc ở tỉnh, tôi nghĩ là bây giờ chắc cũng đang có người gọi điện thoại để hỏi thăm đấy!”

Nào ngờ Lan Bác vừa dứt lời, Tiểu Lưu vừa rời đi khi nãy lại đột nhiên chạy vọt vào, kêu toáng lên: “Tổ trưởng Miêu, tổ trưởng Miêu, cô... Mọi người mau đi đến Khoa Giám định để xem thử đi! Cục trưởng Đường... Cục trưởng Đường... Ông ta...”

Cục trưởng Đường!?

Mọi người đồng loạt nhíu chặt mày lại.

“Tiểu Lưu, cậu nói rõ ràng hơn đi, Cục trưởng Đường thế nào?” Miêu Anh hỏi.

“Thật... Thật là trùng hợp...” Tiểu Lưu thở hổn hển, nói với vẻ gấp gáp: “Thật không ngờ, cái xác nữ giới bị hút chân không đó lại là... lại là dì ruột của Cục trưởng Đường!”