Cuồng Thám

Chương 258: Chương 258VỤ MẤT TÍCH LY KỲ





Cục trưởng Đường Triệu Long không chỉ làm việc ở Cục Cảnh sát huyện Đồng Dương mà còn được sinh ra và lớn lên ở đó. Ông ta sống trong một đại gia đình, chỉ tính dì thôi thì đã có sáu người rồi. Mà bà cụ tên Cung Tú Trân này chính là người dì thứ năm của ông ta!

Chuyện này nhắc đến quả đúng là quá trùng hợp! Đường Triệu Long có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, thi thể nữ bị người ta nhét trong két sắt lại là dì năm của mình!

Lúc này, trước cửa Khoa Giám định pháp y đang có rất nhiều người đứng khóc nức nở. Ngoại trừ mấy người tuổi tác đã cao, đi lại bất tiện ra, những người thân họ hàng của Cục trưởng Đường đều đến đây cả.

Cục trưởng Đường cũng khóc đến hai mắt đỏ hoe, bi thương vô cùng.

Các cảnh sát điều tra lần đầu gặp phải chuyện như thế, hoàn toàn không biết phải nói câu gì.

Cuối cùng vẫn là Cục phó Loan bình tĩnh trầm ổn đứng ra. Bà ta lên tiếng an ủi Cục trưởng Đường và người nhà ông ta trước, sau đó lại nói với mọi người rằng, Cục Cảnh sát nhất định sẽ dốc hết toàn lực điều tra vụ án này, bắt tên hung thủ phải chịu sự trừng trị của pháp luật.

Sau đó dưới sự sắp xếp của Cục phó Loan, nhân viên cảnh sát bắt đầu hỏi thăm người nhà nạn nhân về thông tin nạn nhân, từ đó thu thập được nhiều tư liệu hơn.

Cục trưởng Đường cũng không hề giả bộ đau thương, mãi cho đến khi quay về phòng làm việc rồi, ông ta vẫn còn dùng tay lau nước mắt.

Ông ta vừa khóc vừa kể với Cục phó Loan và Miêu Anh, bảo rằng dì năm của ông ta số khổ, cả đời không có con cái, cô đơn lẻ loi, điều kiện gia đình cũng không được tốt lắm.

Ban đầu bà ấy vốn còn có một người chồng, cũng chính là dượng năm của Cục trưởng Đường. Thế nhưng, dượng năm đã bị mất tích một cách kì lạ vào bảy năm trước, đến nay vẫn chưa tìm được.

Gì cơ!?

Nghe được lời này, Miêu Anh lắc đầu lia lịa.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có thêm một người mất tích nữa? Cung Tú Trân, Đông Vân, cộng thêm cả chồng của Cung Tú Trân. Đây... rốt cuộc là sao vậy?

“Cục trưởng Đường, ông có quen với người nào tên là Đông Vân không?” Miêu Anh không nhịn nổi, lên tiếng hỏi: “Cái két sắt để thi thể chính là dùng cái tên này để đăng kí, ông có ấn tượng gì không? Đó là một người phụ nữ, sống ở kí túc xá xưởng dệt bông...”

“Hừm... Không quen...” Tuy Đường Triệu Long đang lắc đầu, nhưng trên môi ông ta lại đang lẩm bẩm gì đó, giọng điệu có vẻ hơi do dự.

“Cục trưởng Đường, người đó rất có thể là nghi phạm lớn nhất của vụ án này. Ông nghĩ kĩ lại xem...” Dường như Miêu Anh đã nhìn ra được gì đó, vội lên tiếng hỏi thăm.

“Hơi ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ nữa!” Đường Triệu Long ngẩng đầu lên, nói: “Hay là vậy đi, hai người đi hỏi thăm chị họ em họ của tôi xem. Biết đâu bọn họ có thể nhớ ra được gì đó!”

“Được! Vậy...” Miêu Anh lại hỏi tiếp: “Ông nói tiếp cho tôi nghe về dượng năm của ông được không? Tại sao ông ta cũng bị mất tích vậy?”

“Haizz! Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!” Cục trưởng Đường nhớ đến chuyện đau lòng, nỗi buồn lại bị khơi dậy. Ông ta chảy nước mắt lần nữa: “Dì năm và dượng năm của tôi đều là người thật thà! Lúc nhỏ nghèo khổ, hai người này thương tôi y như con ruột vậy, có gì ngon đều dành cho tôi ăn trước, hai người họ còn không nỡ ăn cơ! Ui chao... Tại sao lại như thế chứ... Rốt cuộc là tên khốn khiếp ác độc nào ra tay giết bà ấy? Hức...”

Đường Triệu Long bật khóc nức nở, khóc hết một lúc lâu mới nhớ ra câu hỏi của Miêu Anh, vội nói: “Dì năm và dượng năm của tôi đều là lao công bên tổ vệ sinh huyện. Hai người đều là người thật thà, không có con cái, không tiền không thế, có thể đắc tội với ai được chứ?”

“Nhưng mà lại xui xẻo như thế đấy. Bảy năm trước, dượng năm tôi ra ngoài để đi sửa xe đạp, kết quả là ông ấy không bao giờ quay về nữa!” Đường Triệu Long vừa nhớ lại vừa kể: “Lúc đó tuy rằng tôi vẫn chưa lên chức Cục trưởng, nhưng cũng đã cố gắng hết sức. Tôi gần như đã tra xét hết cả huyện, nhưng không tài nào tìm được ông ấy. Dượng năm đã biến mất một cách thần bí như thế, từ đó bặt vô âm tín!”

“Dượng năm bị mất tích, dì năm cảm tưởng như cả thế giới sụp đổ, tinh thần của bà ấy cũng kém hẳn đi. Ban đầu tôi đã đón bà ấy về nhà của mình, nhưng bà ấy lại sợ vợ tôi chê bà ấy, cuối cùng vẫn quay về sống ở căn nhà cũ của mình!”

“Haizz! Đều do tôi cả! Nếu như lúc đó tôi giữ bà ấy lại thì tốt rồi! Kết quả là... vào một ngày của ba năm trước, dì năm của tôi cũng bị mất tích! Chuyện này cũng khá kỳ quặc, hàng xóm nói là sáng sớm dì năm tôi xách giỏ đi chợ, còn chỉ đi dép lê thôi! Cuối cùng không biết tại sao lại đột nhiên mất tích rồi?”

“Lần đó, cả nhà chúng tôi điên cả lên, đi tìm đi tra cả ngày lẫn đêm. Nhưng cuối cùng vẫn giống như dượng năm vậy, bặt vô âm tín, không còn tìm được nữa! Thế nhưng, thật không ngờ rằng... lại... lại xảy ra chuyện như thế... Hức hức...”

Kể một hồi, Đường Triệu Long lại chảy nước mắt không ngừng. Thế nhưng sau khi khóc hết một lúc lâu, ông ta lại sực nhớ ra gì đó, vội quay sang hỏi Miêu Anh: “À đúng rồi, tổ trưởng Miêu, thi thể của dì năm tôi đã kiểm tra xong chưa? Bà ấy... Bà ấy chết như thế nào vậy? Ừm... Cái đó... Nội tạng trong cơ thể có còn đủ không?”

“Gì cơ?” Lần này, Cục phó Loan cũng sững cả người ra.

“Haizz!” Đường Triệu Long khẽ thở dài một hơi, lên tiếng giải thích: “Dì năm tôi nghèo như thế, tuổi tác đã cao, lại không có con cái gì, bọn chúng giết bà ấy để làm gì chứ? Ngoại trừ lấy nội tạng đem đi bán ra, còn có thể có nguyên nhân gì khác chứ? Hừm, đừng thấy dì năm tôi lớn tuổi như thế, nhưng sức khoẻ lại rất tốt đấy!”

“Không có, không có!” Miêu Anh lập tức trả lời: “Trưởng khoa Vương nói là thi thể còn nguyên vẹn, vẫn đang điều tra nguyên nhân tử vong!”

“Hả? Không phải buôn bán nội tạng sao? Vậy... Vậy thì có thể là nguyên nhân gì chứ? Gây thù oán à?” Đường Triệu Long vừa suy nghĩ vừa nói: “Thù oán gì mà có thể ra tay tàn nhẫn giết hại một người già như thế chứ? Hoàn toàn vô lí! Ui chao... Nếu như dì năm tôi đã bị vậy, thế thì... dượng năm của tôi, chẳng lẽ dượng năm cũng...”

“Cục trưởng Đường, ông khoan hãy kích động!” Loan Tiêu Tiêu vội lên tiếng khuyên: “Bây giờ nói gì cũng còn quá sớm, cần phải đợi đến khi tra được nhiều chứng cứ hơn nữa mới được! Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ ràng vụ án này!”

“Ừ!” Đường Triệu Long nói bằng giọng năn nỉ: “Cục phó Loan, tổ trưởng Miêu, nhờ cả vào hai người đấy! Dì năm tôi không thể chết một cách oan ức thế được!”

Cục phó Loan và tổ trưởng Miêu đồng loạt gật đầu, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy rất đáng nghi. Thật không ngờ đằng sau vụ cướp ngân hàng tưởng chừng như đơn giản này lại ẩn chứa nhiều chuyện như thế?

Chỉ mới bắt đầu điều tra vụ án thôi mà đã có ba người bị mất tích rồi, trong khi những tên cướp ngân hàng thật sự thì còn chưa lộ mặt ra nữa.

Nào ngờ, ở phía sau vẫn còn rất nhiều chuyện kỳ lạ. Miêu Anh vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của Cục trưởng thì Trương Cảnh Phong liền chạy đến báo cáo rằng, đã điều tra được thông tin của Đông Vân. Đúng là người này đã bị mất tích vào năm năm trước, lúc đó mới 23 tuổi, nhà cô ta mở một siêu thị nhỏ!

Thời gian mất tích cũng vào lúc sáng sớm, người nhà còn tưởng là cô ta đi mở cửa siêu thị, nhưng từ đó biến mất luôn, đến nay vẫn không rõ tung tích.

Tình trạng mất tích rất kì lạ, cực kì giống với dì năm và dượng năm của Cục trưởng Đường.

Nhưng mà Trương Cảnh Phong có để ý thấy một chỗ không bình thường, đó chính là quê của Đông Vân cũng ở huyện Đồng Dương. Cô ta cũng là người huyện Đồng Dương!

Cung Tú Trân là người huyện Đồng Dương, Đông Vân cũng thế, vậy giữa họ có liên quan gì không?

Miêu Anh cũng cảm thấy chỗ này có vấn đề, vội tìm đến người nhà Cung Tú Trân để hỏi thăm.

Kết quả là, cháu gái của Cung Tú Trân quả nhiên có quen biết với Đông Vân. Cô ta nói rằng Đông Vân học chung trường với mình lúc nhỏ, người nhà Đông Vân đều là người huyện Đồng Dương. Sau này cha của Đông Vân tìm được việc làm ở Tần Sơn, cả nhà ba người mới dọn vào trong thành phố sinh sống.

Tuy nhiên, mặc dù có quen biết nhưng hai người ít khi liên lạc với nhau. Cô cháu gái này có thể chắc chắn rằng Cung Tú Trân và Đông Vân tuyệt đối không có quan hệ gì cả, hai người không hề quen biết nhau!

Lúc này, Miêu Anh cũng cảm thấy nhức hết cả đầu. Thật không ngờ lại còn có một chuyện lớn như thế liên quan đến Đông Vân.

Hai vợ chồng Cung Tú Trân, Đông Vân và cả vụ cướp ngân hàng Tần Sơn. Giữa những chuyện này... có mối quan hệ như thế nào vậy?

Miêu Anh cảm thấy rất khó hiểu, không tìm được hướng giải quyết. Không biết tại sao mà khi gặp phải khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là tên khốn Triệu Ngọc kia. Trước đây trong những thời điểm mấu chốt, tên này luôn có thể nghĩ ra những cách giải quyết kỳ quặc. Vì vậy bây giờ cô rất muốn biết, Triệu Ngọc có cái nhìn như thế nào về vụ án này?

Thế nhưng, sau khi quay lại phòng làm việc, Miêu Anh lại không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu. Cô chỉ thấy Lý Bối Ni đang hết sức tập trung ngồi gõ máy tính.

“Lý Bối Ni.” Miêu Anh vội hỏi: “Tên khốn Triệu Ngọc đâu? Chạy đi đâu mất rồi?”

“Triệu Ngọc?!” Lý Bối Ni quay mặt qua nhìn xung quanh một lượt, nói với vẻ khó hiểu: “Không biết nữa? Lúc nãy còn ở đây mà! Lạ thật... Sao mới chớp mắt cái thì đi mất tiêu rồi?”