“Nào nào nào... Cạn!” Triệu Ngọc giơ ly bia lên, tên Tóc Vàng và những người khác cũng cụng ly rồi uống cạn.
“Ha ha... Sảng khoái!” Nhìn thấy đám người tên Tóc Vàng đã uống hết sạch bia trong ly, Triệu Ngọc bật cười ha hả.
Tên Tóc Vàng này tên là Chu Dương, những người có mặt ở đây đều là côn đồ ở hẻm Ngọc Khê. Người ta thường nói, không đánh không quen biết, bây giờ đám người Chu Dương đã trở thành thuộc hạ trung thành của Triệu Ngọc. Chỉ cần Triệu Ngọc mở lời thì bọn họ sẽ lập tức đi làm, trước giờ đã thay hắn hoàn thành biết bao nhiệm vụ đặc biệt.
Triệu Ngọc cũng không đối xử tệ bạc với bọn họ, mỗi khi có ai xảy ra chuyện gì, hắn đều ra tiền ra sức, giúp được gì thì giúp. Vậy nên hắn rất được những người này tin tưởng và kính trọng.
“Đại ca.” Chu Dương vừa rót bia cho Triệu Ngọc vừa cười hì hì, hỏi: “Tụi em nghe nói khu Dung Dương đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, đáng lẽ bây giờ anh phải bận lắm mới đúng chứ nhỉ? Tại sao lại có thời gian rảnh hẹn tụi em đi uống bia vậy?”
“Haizz! Đừng nhắc đến nữa!” Triệu Ngọc phẩy tay: “Hôm nay đầu óc có hơi đần độn, ra ngoài chơi để thư thái chút đã!”
“Hì hì, theo em thấy... thì đại ca đang bị thiếu rượu đấy!” Một người có biệt hiệu là Khỉ Khô đứng dậy, nói: “Đây, đại ca, em kính anh một ly nữa!”
“Ha ha, đang bị thiếu rượu, thú vị lắm! Cạn!”
Hai người cụng ly với nhau, uống cạn bia trong ly.
“Haizz... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng đầu óc có hơi đần độn, nhưng vẫn luôn nhớ về...” Triệu Ngọc đặt ly bia xuống, nói với mọi người: “Các cậu nói thử xem, kẻ nào mà có bản lĩnh như thế chứ? Dám làm ra một chuyện lớn nhường này?”
“Hừm... Chuyện này thì...” Chu Dương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đại ca à, chuyện này chắc chắn không phải do bọn chuyên hành nghề trộm cướp gây ra đâu! Cướp ngân hàng là một vụ làm ăn có tỉ lệ thành công gần như bằng không, trừ phi là tên ngốc mới đi làm thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Một người khác có biệt hiệu Đầu Trọc nói: “Từ khi em được sinh ra đời cho đến nay, chỉ từng chứng kiến cảnh cướp ngân hàng trên tivi hay phim ảnh thôi. Còn trong hiện thực xã hội này, ai mà dám làm chứ? Hơn nữa, bây giờ đã là thời đại khoa học kĩ thuật phát triển, ai mà biết được trong ngân hàng gắn hệ thống chống trộm loại nào? Làm sao mà dám ra tay cướp được? Với lại, bây giờ camera giám sát gắn đầy đường, cướp ngân hàng rồi thì sao nữa? Chạy đi đâu chứ? Có cướp được cũng không còn mạng để hưởng thụ!”
“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế. Trong giang hồ, điều kiêng kị nhất chính là cướp ngân hàng, đây căn bản chính là một vụ làm ăn tự sát. Nhưng mà, Triệu Ngọc không muốn bỏ lỡ bất cứ một tia hi vọng nào, bèn lên tiếng dặn dò đám côn đồ: “Các cậu á, giúp tôi để ý thử, một khi nghe ngóng được tin tức gì, đừng quên báo cho tôi biết! Nói thật với các cậu, tôi là bạn của chủ tịch ngân hàng, nếu như có ai trong số các cậu giúp được ông ta, chắc chắn tiền thưởng nhận được còn nhiều hơn trúng số độc đắc nữa!”
“Woa...” Đám côn đồ bị Triệu Ngọc dụ, vội gật đầu lia lịa, trong mắt ánh lên hi vọng.
“Đúng rồi, đại ca, trên tivi chưa thấy công bố tin tức mới nhất. Chẳng lẽ thật sự chưa bắt được bọn cướp sao?” Chu Dương hỏi với vẻ tò mò.
Theo lí mà nói thì Triệu Ngọc không nên tiết lộ quá nhiều thông tin cho họ biết, thế nhưng chuyện này đã rõ rành rành ra rồi. Nếu như bắt được bọn cướp thì bên phía cảnh sát đã công bố tin tức rộng rãi khắp nơi.
Vì thế, Triệu Ngọc im lặng khẽ gật đầu.
“Dân nơi khác, chắc chắn là dân nơi khác gây ra!” Nào ngờ, Khỉ Khô đột nhiên thốt lên: “Đại ca, anh cứ chờ xem đi. Chắc chắn những tên cướp ngân hàng này là người ở nơi khác tới!”
“Bà mẹ mày chứ!” Chu Dương lên tiếng: “Lại còn dân nơi khác nữa. Tao lại đoán là, những tên cướp ngân hàng này đều là người trong ngân hàng cả! Đây gọi là biển thủ đấy, hiểu không? Biển thủ chính là một thành ngữ đấy!”
“Tại sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Cái này đơn giản mà!” Chu Dương vỗ ngực, nói: “Chẳng phải trong phim đều có tình tiết như thế sao?”
“Ha ha...” Triệu Ngọc giơ cái ly không lên, nói với hai người họ: “Thôi được rồi, hai người vẫn nên ngồi uống bia thôi!”
“Ủa?” Chu Dương nhìn cái ly không trên tay Triệu Ngọc: “Đại ca, ly của anh hết bia rồi, để em rót cho anh!”
“Không cần đâu!” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Tôi dùng ly không để mời hai cậu! Nếu hai cậu mà xảy ra bất hoà, tôi sẽ lấy cái ly không này đập cho hai cậu bể đầu!”
Chu Dương và Khỉ Khô nhìn nhau, sau đó vội giơ ly bia lên, một hơi uống cạn hết. Họ uống vội đến nỗi thậm chí còn làm tràn cả bia ra ngoài, khiến lớp áo trước ngực họ ướt hết...
“Haizz!” Triệu Ngọc cười một hồi rồi lại nói tiếp: “Các anh em, tôi muốn nói với mọi người chuyện này nữa! Gần đây tiền bạc của tôi khá dư dả, đang định làm ăn kinh doanh, các cậu thì sao? Giúp tôi xem thử là nên kinh doanh gì thì mới thích hợp?”
“Tiệm hạt dẻ!” Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới dứt lời, Đầu Trọc liền reo lên: “Hạt dẻ rang đường! Cái này em từng bán rồi, đại ca, anh mở một sạp bán hạt dẻ rang đường đi! Ở đường Thuận Phong cũng được, ở đầu hẻm Ngọc Khê cũng được, chiếm một vị trí tốt!”
“Tiệm hớt tóc!” Khỉ Khô vội thốt lên: “Em từng làm thợ hớt tóc, tuy rằng trình độ bình thường nhưng chắc chắn có thể kiếm được tiền!”
“Mùa hè đến rồi,” Chu Dương nói: “Thuê một cái hồ bơi nhỏ cũng được! Em từng làm huấn luyện viên bơi lội, có thể mở lớp tập bơi mùa hè, đảm bảo có thể lời được một chiếc điện thoại iPhone!”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy như có một đàn quạ đen bay qua trên đầu. Hắn nói với vẻ khinh bỉ: “Đúng thật là chỉ biết bơi trong bồn tắm, thả diều dưới gầm bàn. Trông các cậu này, tầm thường quá đi! Ý tôi đang nói đến làm ăn kinh doanh lớn, lớn một chút, có hiểu hay không?”
“Vậy... thuê một cái hồ bơi lớn!?” Chu Dương hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Ôi trời, xỉu!” Triệu Ngọc xém chút nữa là chui xuống gầm bàn luôn rồi. Hắn vỗ mạnh lên bàn, quát lên: “Lớn hơn nữa được không? Ý tôi là những vụ làm ăn mấy triệu bạc ấy! Làm ăn lớn! Hiểu không?”
Rầm rầm, cả đám người đang ngồi quanh bàn rượu đều té xỉu hết.
“Đại ca à!” Chu Dương là người bò dậy đầu tiên. Gã ôm lấy chân Triệu Ngọc, nói: “Anh là quân cứu trợ do Quan Thế Âm Bồ Tát phái đến sao? Mấy triệu bạc đấy! Với cái bộ dạng của đám anh em tụi em...”
“Đừng chê người ta nghèo, đừng chê côn đồ tệ!” Triệu Ngọc khoác lác: “Tuy chúng ta là côn đồ nhưng vẫn có thể nuôi chí lớn chứ! Người khác xem thường chúng ta, nhưng chúng ta không được tự xem thường mình!”
Trong thoáng chốc, cả cơ thể Triệu Ngọc như đang toả sáng, ánh hào quang lan toả muôn nơi. Ánh mắt mà đám côn đồ dành cho hắn đã biến thành kính ngưỡng.
“Vậy đi, các cậu giúp tôi để ý một chút.” Triệu Ngọc dặn dò: “Xem ở gần chỗ các cậu có chỗ nào thích hợp để mở quán bar không? Quán bar, quán karaoke, tiệm gội đầu, những thứ này tôi đều rành cả! Thu mua cái chi nhánh cũng được, có cái nào chuyển nhượng là tốt nhất...”
Trời đất!
Đám côn đồ xuýt xoa liên tục, trông họ có vẻ khá bối rối và lúng túng.
Chu Dương lên tiếng nói trước: “Đại ca, tụi em thật sự đã đi theo đúng người rồi! Quả thật, đi theo đại ca là có tiền xài, không những thế còn có thể làm ăn lớn nữa chứ! Ha ha ha... Nào! Không cạn ly còn đợi gì nữa?”
Nói xong, mọi người cùng nhau nâng ly, không say không về.
Bọn họ ngồi uống mãi đến hơn 11 giờ khuya, Triệu Ngọc mới say khướt đi về nhà. Hắn vừa nằm xuống là ngủ ngay lập tức, há mồm ngáy khò khò, ngủ say đến nỗi không còn biết trời trăng mây nước gì...
Trong khi đó, các đồng nghiệp bên Cục Cảnh sát vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ. Vì để có thể mau chóng bắt được bọn cướp ngân hàng, mau chóng điều tra rõ ràng về thi thể bị hút chân không kia, ai nấy đều nỗ lực tập trung làm việc!
Thật ra không phải do Triệu Ngọc không muốn giúp đỡ các đồng nghiệp điều tra án mà là hôm nay hắn thật sự không được minh mẫn lắm. Dù là xem xét hiện trường hay suy nghĩ về manh mối, hắn đều cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thể tập trung tinh thần được.
Triệu Ngọc hiểu rất rõ, thật ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là do quẻ Khôn thần bí kia đang phá đám.
Thật ra, ngân hàng bị cướp như thế nào, hay là hai trăm ngàn của hắn sẽ ra sao, Triệu Ngọc cũng không để ý lắm. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là mình và đồng nghiệp cũng sẽ gặp phải tình trạng như Khúc Bình.
Hắn lo rằng chuyện của Triệu Khánh chưa giải quyết xong, sẽ có người âm thầm ra tay giết hại bọn họ, vì vậy mới cảm thấy bồn chồn bất an, mất tập trung. Với nỗi lo lắng không yên như thế, chắc chắn hắn chẳng còn tinh thần gì để suy nghĩ về vụ cướp phức tạp đó nữa.
Mãi cho đến lúc trời tối, khi tiếng báo hiệu kết thúc của hệ thống cuối cùng cũng vang lên trong đầu, tảng đá đè nặng trong lòng hắn mới được buông xuống!
Lúc Miêu Anh và những người khác đều đang chạy đến Khoa Giám định để xử lí chuyện của Cục trưởng Đường, thì hệ thống đột nhiên báo cho Triệu Ngọc biết là kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Độ hoàn thành là 78%, hắn lại nhận được một cái kính nhìn xuyên đêm tàng hình!
Tuy rằng độ hoàn thành rất thấp, nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng. Nếu như kỳ ngộ hôm nay đã hoàn thành rồi, vậy thì chứng tỏ rằng quẻ Khôn ngày hôm nay chỉ đại diện cho vụ cướp ngân hàng mà thôi, chứ không liên quan gì đến an nguy của họ cả.
Sau khi đã gạt được nỗi lo ấy sang một bên, Triệu Ngọc cảm thấy mình sắp mệt xỉu rồi. Hắn biết rằng với trạng thái như thế thì rất khó đi điều tra án, chi bằng đi ra ngoài giải trí một tí.
Vì thế, hắn mới tìm đến đám người Chu Dương, ngồi uống bia với bọn họ, trút bỏ nỗi lo trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc tỉnh lại từ cơn say. Sau khi đi vào nhà tắm tắm nước nóng xong, hắn cảm thấy sảng khoái hết cả người.
Được rồi!
Triệu Ngọc rút một điếu thuốc ra, chuẩn bị châm thuốc mở quẻ, trong lòng cảm thấy tự tin vô cùng.
Một ngày mới bắt đầu, bọn cướp cướp ngân hàng kia, mấy người đã chuẩn bị xong hết chưa?
Khắc tinh của các người đến rồi đây, a ha ha...
Mở quẻ... Mở mở nào...
Sau một trận ho sặc sụa, quẻ bói được mở ra. Thế nhưng, sau khi Triệu Ngọc nghe xong quẻ bói, sự tự tin lúc nãy đều tan biến hết.
Tiếng của hệ thống chậm rãi vang lên: “Quẻ Khôn Khảm, Khôn địa Khảm thuỷ (Khôn là đất Khảm là nước)...”