Triệu Ngọc có cảm giác như mình mới bị lửa thiêu đốt toàn thân vậy!
Hệ thống à?
Rốt cuộc mày muốn làm gì vậy?
Muốn hành chết tao sao?
Tại sao lại có thêm một quẻ Khôn nữa?
Trong tất cả những quẻ bói xuất hiện từ trước đến giờ, Triệu Ngọc sợ nhất chính là quẻ Khôn. Mỗi khi xuất hiện quẻ Khôn, chắc chắn sẽ có án mạng!
Thế nhưng, lần này không những quẻ Khôn xuất hiện mà còn xuất hiện liên tục nữa. Chuyện như thế này, ai mà chịu nổi chứ?
Quẻ “Khôn Khảm”?
Chẳng lẽ... Chuyện lớn lần này có liên quan đến phụ nữ sao?
Người phụ nữ này là ai?
Miêu Anh!?
Hôm qua mình đã xô cô ấy xuống nước, vậy hôm nay thì sao?
Bà nội nhà nó...
Thoáng chốc, cảnh tượng hôm qua lại ùa về trong đầu Triệu Ngọc. Hắn lại rơi vào một trạng thái hoang mang lo sợ, không biết nên làm gì cả?
Nhưng mà dù cho quẻ bói có kinh thiên động địa đến thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Vì thế, sau khi lo lắng bất an hết một lúc xong, Triệu Ngọc vẫn bắt đầu thay đồ rồi đi ăn vội bánh mì chan canh thịt cừu, sau đó đến Cục Cảnh sát làm việc.
Tuy rằng tiến triển vụ án và tài liệu sẽ được cập nhật trên điện thoại nhưng lại không được chi tiết lắm. Triệu Ngọc biết rằng bọn cướp ngân hàng vẫn chưa bị bắt, cho nên cũng không xem gì nhiều. Hắn quyết định mình vẫn nên tìm hiểu từ chỗ đồng nghiệp thì tốt hơn.
Nào ngờ hắn vừa mới bước vào phòng làm việc tổ A thì liền nghe thấy tiếng trách mắng của Đường Triệu Long.
“Tổ trưởng Miêu, các người làm việc thế nào vậy?” Đường Triệu Long đứng chống nạnh, đưa lưng về phía cửa, quát tháo Miêu Anh đang đứng kế bên bảng trắng: “Một buổi tối đã trôi qua rồi, tại sao không có chút tiến triển nào cả? Năm tên cướp ngân hàng, không bắt được một tên nào sao? Còn có vụ án của dì năm tôi, xác cũng đã được tìm thấy rồi, tại sao còn chưa xác định được nghi phạm nữa chứ? Các người có điều tra được không, không được thì đổi người đi...”
“Cục trưởng Đường, sao ông có thể nói như thế được?” Miêu Anh tức đến nỗi đỏ hết cả mặt: “Vụ án này không có đơn giản như ông nghĩ đâu, bọn cướp đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi! Bọn chúng không chỉ quen thuộc với nội bộ ngân hàng mà còn rành về tiến trình điều tra án của cảnh sát chúng ta. Các đồng nghiệp đã làm việc suốt cả đêm, ông không đến khích lệ tinh thần thì thôi, trái lại còn làm tăng thêm áp lực. Ông...”
“Miêu Anh!” Đường Triệu Long chỉ vào cô, quát lên: “Cô đừng có đứng đây than thở kể khổ với tôi! Nếu nói về khổ thì tôi mới là người khổ nhất đây này! Cấp trên cứ hối tôi phải cho họ một câu trả lời, bây giờ ai có thể cho tôi câu trả lời đây? Nói cho các người biết, chỉ thêm một ngày hôm nay thôi. Nếu không bắt được hung thủ nữa...”
Vừa nhìn thấy bộ dạng giận dữ sai khiến này nọ của Đường Triệu Long, Triệu Ngọc đã hiểu hết đầu đuôi mọi chuyện rồi. Hắn khẽ nhếch môi lên, một ý tưởng xấu lập tức hình thành trong đầu.
Hắn lén đi vào trong phòng làm việc. Nhân lúc không ai để ý, hắn tiện tay cầm một ly thuỷ tinh lên rồi lặng lẽ bước đến sau lưng Đường Triệu Long.
Ngay sau đó, hắn buông tay cho ly thuỷ tinh rơi xuống đất. Loảng xoảng, ly thuỷ tinh vỡ tan tành.
A!!!
Đường Triệu Long y như bị giẫm phải đuôi vậy. Ông ta bị dọa đến nỗi nhảy cẫng lên, xém chút nữa thì cơ thể tròn quay của ông ta đã đụng đến trần nhà.
Do quá hoảng hốt, ông ta loạng choạng đứng không vững. Trong lúc giơ tay lên cố giữ thăng bằng, ông ta còn đẩy ngã luôn hai tấm bảng trắng dán đầy tài liệu. Trong phòng lập tức vang lên tiếng rầm rầm xoảng xoảng, náo nhiệt vô cùng!
“Ai! Ai! Ai vậy!?” Đường Triệu Long lồm cồm bò dậy, sắc mặt trắng bệch, bị dọa đến xây xẩm mặt mày.
“Ui chao! Xin lỗi! Xin lỗi!” Triệu Ngọc tự đập tay mình, nói với vẻ áy náy: “Có thể là do căn bệnh Parkinson của tôi lại tái phát. Thành thật xin lỗi, Cục trưởng đại nhân!”
Vừa nói xong, Triệu Ngọc vội chạy đi tìm chổi và hót rác, cúi đầu xuống quét dọn mảnh vỡ thuỷ tinh. Do hắn dùng sức hơi mạnh nên vụn thuỷ tinh và cát bụi đều bay hết lên người Đường Triệu Long.
“Này này? Triệu... Triệu Ngọc... cậu...”
Đường Triệu Long liên tục lùi về phía sau, ông ta đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi. Ông ta vốn định quát bảo Triệu Ngọc dừng lại, nhưng khi nghĩ đến vụ việc ma ám lần trước xong, ông ta không còn lên tiếng nói được gì nữa, vội chạy vọt ra khỏi phòng làm việc.
Đường Triệu Long vừa đi khỏi, Triệu Ngọc liền vứt cây chổi và cái hót rác sang một bên, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
Các cảnh sát điều tra cũng khá bất mãn với Đường Triệu Long, nên khi nhìn thấy Triệu Ngọc dọa cho ông ta sợ chết khiếp như thế, ai nấy đều bật cười ha hả.
Đặc biệt là Miêu Anh, cô vừa cười vừa lắc đầu, nghĩ thầm trong lòng: Muốn hỏi ai giả vờ giỏi nhất thì chính là lưu manh họ Triệu ở tổ A phân cục Dung Dương!
“Hử... Sao rồi, tổ trưởng Miêu?” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh cười vui vẻ như thế liền đắc ý kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: “Tiến triển thế nào?”
“Còn dám nói nữa! Triệu Ngọc, bây giờ anh thuộc quyền chỉ huy của tôi đấy. Tối hôm qua mọi người đều bận rộn điều tra án, anh thì lại trốn việc một cách vô duyên vô cớ, có ý gì đây?” Miêu Anh bĩu môi.
“Tôi bị cảm do rớt xuống suối với cô đấy! Nên phải đi khám bệnh!” Trước giờ Triệu Ngọc nói dối không cần phải soạn trước, nói xong còn cố ý hắt xì một phát.
“Theo tôi thấy... anh đi nhậu thì đúng hơn đấy?” Miêu Anh nói với vẻ khinh bỉ: “Quán vỉa hè ở đường Hắc Hà, uống dữ lắm mà?”
“Trời đất!” Triệu Ngọc khẽ cười, nói với vẻ bất cần: “Tổ trưởng Miêu, bây giờ còn chưa bắt được bọn cướp ngân hàng đâu! Thế mà lại đi theo dõi tôi trước? Nói thật với tôi đi, có phải cô đã thích tôi rồi không?”
Ôi...
Hai người trông giống như đang diễn hài kịch vậy. Khi các cảnh sát điều tra nghe thấy câu nói gợi đòn này của Triệu Ngọc, ai nấy đều phát ra tiếng “ôi”.
“Haizz...” Thế nhưng dường như giờ đây Miêu Anh đã quá quen với tính vô lại của Triệu Ngọc. Cô cũng không nổi giận mà chỉ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó rồi nói với hắn: “Tôi sợ anh bị người ta giết người diệt khẩu thôi! Đúng là có lòng tốt mà bị người ta nghĩ xấu. Anh tưởng tôi thích giám sát anh lắm sao?”
“Hừm...”
Triệu Ngọc vốn định nói thêm vài câu, nhưng Miêu Anh lại ra hiệu cho hắn im lặng rồi quay sang hỏi Trương Diệu Huy: “Diệu Huy, sao rồi, đã điều tra xong các đoạn băng ghi hình chưa?”
“Gần xong rồi!” Trương Diệu Huy cầm theo một xấp ảnh và nói: “Thông qua các camera gắn ở đầu các con đường trong khu phố cổ, chúng tôi đã nắm được những người đi ra ngoài vào khoảng thời gian đó và tìm được sáu mươi sáu đối tượng khả nghi! Hiện giờ đang lần lượt đối chiếu với đặc điểm ngoại hình!”
“Ừ, chỉ so sánh đối chiếu không thôi chưa đủ, phải tiến hành điều tra nhiều mặt.” Miêu Anh dặn dò: “Cử người đi đến phố cổ để điều tra từng người một, cố gắng thu hẹp phạm vi lại!”
“Vâng!” Trương Diệu Huy buông xấp ảnh xuống, quay người chạy ra ngoài.
Triệu Ngọc cầm vài tấm ảnh lên xem, nói với vẻ khinh bỉ: “Không phải chứ? Người này... Người này rõ ràng là bà thím đi chợ mà? Đây cũng là nghi phạm sao?”
“Không biết chắc được!” Lý Bối Ni nói: “Ít ra bà ấy còn có cái giỏ xách, có thể dùng để đựng đồ vật cướp được từ ngân hàng?”
“Đúng vậy, không thể bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nào!” Miêu Anh lên tiếng: “Sự thật đã chứng minh rằng, bọn cướp này vô cùng gian xảo! Rất có thể chúng sẽ làm ra những chuyện mới lạ...”
Nào ngờ, Miêu Anh còn chưa dứt lời thì Hồ Bân đột nhiên chạy vào nói với cô: “Tổ trưởng Miêu, trưởng khoa Vương kêu tôi đến báo cho cô biết chuyện này. Trong lúc chúng tôi phân tích những bộ đồ ngụy trang do bọn cướp để lại thì đã phát hiện ra một điều, những bộ đồ đó đã bị nới rộng ra. Trong mấy đôi giày cũng được nhét thêm miếng lót tăng chiều cao nữa. Cũng có nghĩa là trong lúc bọn cướp ra tay cướp ngân hàng đã thay đổi chiều cao và vóc người của mình. Vì vậy, đặc điểm về ngoại hình mà chúng ta thu được từ đoạn băng ghi hình trước đó đã không còn chính xác nữa!”
Woa!
Nghe thấy Hồ Bân nói như thế, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thật không ngờ rằng bọn cướp này lại gian manh đến vậy, ngay cả việc thay đổi đặc điểm ngoại hình cũng nghĩ ra được!
“Lợi hại!” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Cao thủ đấy!”
“Vậy... ADN thì sao? Trên mặt nạ của bọn cướp ấy? Đã thu thập được chưa?” Miêu Anh vội hỏi.
“Thu thập được rồi, nhưng không đối chiếu ra được kết quả!” Hồ Bân trả lời: “Rất có thể bọn cướp này không có tiền sử tiền án gì, e rằng ADN chỉ có thể dùng để làm bằng chứng thôi!”
“Ừ, chúng tôi biết rồi, làm phiền mọi người rồi!” Miêu Anh nói với Hồ Bân một cách khách sáo: “Nếu có phát hiện gì mới, phiền cậu lập tức báo cho chúng tôi biết!”
“Được!” Hồ Bân đưa tay lên chào, sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này, tuy rằng quẻ Khôn thần bí kia vẫn khiến cho Triệu Ngọc rất bất an lo lắng, nhưng hắn lại cảm thấy tư duy của mình rõ ràng hơn trước nhiều. Hắn vội lên tiếng hỏi Miêu Anh: “Đúng rồi tổ trưởng Miêu, đến bây giờ tôi vẫn còn một vấn đề chưa hiểu lắm!” Hắn chau mày lại, hỏi: “Rốt cuộc bọn đó đã cướp những thứ gì trong ngân hàng?”
“Haizz!” Miêu Anh không lên tiếng, Lý Bối Ni lại giành trả lời: “Có hơn một nửa dữ liệu đăng kí mở két sắt đều là giả cả, bây giờ bên phía ngân hàng đang dán thông báo, đợi khổ chủ đến kiểm tra! Nhưng kì lạ là đã một ngày trôi qua rồi mà số lượng người đến kiểm tra lại rất ít ỏi!”
“Thú vị đấy!” Triệu Ngọc lên tiếng: “Xem ra các két sắt này có vấn đề! Rõ ràng đã bị mất đồ, thế mà lại không dám đến nhận? Chẳng lẽ... đều là những thứ bậy bạ không thể để lộ ra ngoài sao?”
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh vừa cười vừa nói: “Tôi nghe nói anh có quen biết với ông Đào bên phía ngân hàng. Theo anh thấy thì ông Đào là một người như thế nào?”
“Thế nào là sao?” Nơ-ron thần kinh của Triệu Ngọc chạy thật nhanh, hắn lập tức hiểu ra ý của Miêu Anh: “Ồ... lẽ nào... cô cho rằng đây là một vở kịch do lãnh đạo cấp cao của ngân hàng tự biên tự diễn sao!?”