“Cậu đoán sao, tiểu Triệu?” Bên trong kho két sắt của ngân hàng Tần Sơn, Lương Hoan vừa nhìn rất nhiều két sắt đã bị cạy ra vừa nói với Triệu Ngọc: “Trong lúc hoảng hốt tôi bỗng có một suy nghĩ, tôi luôn cảm thấy đằng sau vụ cướp bóc này, có khi còn có một vụ án mạng nào đó nữa!”
“Anh có ý gì?” Triệu Ngọc vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cái bàn ở chính giữa kho, trên đó là những tài sản đã được phân loại ra.
“Cậu xem đi!” Lương Hoan phân tích: “Nếu là quan chức nhận hối lộ, vậy thì phải có hàng dãy mấy rương tiền mới đúng! Cho dù dám nhận vàng bạc châu báu thì cũng không thể giống như một cái tiệm tạp hóa, cái gì cũng lấy được đúng không? Cậu xem đi, Vacheron Constantin, Armani, LV… Nhãn hiệu gì cũng có cả. Tuy rằng những thứ này rất đắt, thế nhưng ai lại dùng những thứ này để hối lộ quan chức chứ? Chuyện này quá nực cười luôn ấy chứ?”
“Vậy thì sao?” Triệu Ngọc cũng không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Vì vậy, tôi cảm thấy bọn cướp này đã giết chết chủ nhân của két sắt từ lâu rồi!” Lương Hoan nói với vẻ vô cùng thần bí: “Bọn chúng biết bên trong két sắt có mấy mặt hàng rất giá trị, nhưng sau khi giết người xong lại không tìm được chìa khóa, hoặc là mật khẩu mà chúng lấy được không chính xác. Cho nên bọn chúng mới dùng thủ đoạn đặc biệt thế này!”
Thấy Triệu Ngọc chẳng thèm đáp lại mình, anh ta tự nói tiếp: “Nếu không tại sao trong quãng thời gian dài như vậy, họ vẫn không chịu đến đây nhận chứ?”
Triệu Ngọc sờ đống vàng bạc châu báu trên bàn một lát, trong đầu hắn cũng đang cân nhắc xem liệu suy đoán của Lương Hoan có thể xảy ra hay không?
Hôm nay hắn mở được một quẻ “Cấn Đoái” vô cùng tốt. Vì vậy, hắn cảm thấy rất có thể bước đột phá trong vụ án ngày hôm nay nằm ngay trong đống tài sản này. Cho nên hắn mới quyết định quay lại kho két sắt của ngân hàng cùng với Lương Hoan để điều tra.
Hôm nay, phía ngân hàng đã mời khá nhiều chuyên gia đến đây để giám định những món tài sản bị đám cướp làm hư rồi bỏ lại trong kho két sắt, đồng thời sửa chữa những món đồ này.
Bên trong kho, đám cướp đã cạy tổng cộng mười bảy cái két sắt, ngoại trừ một cái két chứa thi thể chân không thì còn lại mười sáu cái.
Trong đó có ba cái két bị cạy ra nhưng đồ vật bên trong không hề bị đám cướp động đến. Bây giờ đã có mười két sắt được người ta đến nhận đồ về, nên chỉ còn lại ba cái vẫn chưa tìm được khổ chủ mà thôi.
Hơn nữa, ba cái két sắt còn sót lại cuối cùng này cũng rất đặc biệt. Bọn cướp đã lôi hết tất cả đồ vật trong ba két sắt này ra ngoài, đồng thời còn ném chúng ra vung vãi khắp nơi, nên hiện trường tại kho két sắt mới có vẻ hỗn loạn giả tạo như thế.
Bởi vậy, các cảnh sát điều tra đoán rằng nếu đám cướp thật sự lấy đồ đi, vậy thì rất có thể thứ đó đã từng nằm trong ba cái két này!
Lý do mà bọn chúng lôi hết tất cả đồ vật trong ba cái tủ này ra rồi vứt bừa khắp nơi rất có thể là vì chúng muốn làm hoa mắt cảnh sát, không cho cảnh sát phát hiện ra rốt cuộc đã mất thứ gì!
Vào giờ phút này, các chuyên gia mà ngân hàng mời đến đã giám định các vật báu xong xuôi, bây giờ chỉ còn lại việc sửa chữa và phục chế lại mà thôi.
Bởi vì Lương Hoan khá rành về nghề sưu tầm đồ cổ, thế nên Miêu Anh mới sai anh ta đến đây. Một mặt là để thu thập tin tức, mặt khác là để giám sát việc giám định của ngân hàng.
Số tài sản này cũng rất đa dạng, vừa có đồ trang sức cực kỳ quý giá, ngọc ngà châu báu, lại còn có rất nhiều đồ cổ và tranh chữ cùng với đồng hồ túi xách hàng hiệu, thậm chí còn có cả những bức thư cổ đáng giá.
Thật không ngờ, sau khi được các chuyên gia giám định xong, tất cả những thứ này đều được xác nhận là hàng thật một trăm phần trăm, không hề có một thứ nào là giả hết!
“Những thứ này gộp lại cũng phải đến mấy chục triệu đó!” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lương Hoan vẫn dán chặt vào ba cái két sắt rỗng tuếch kia: “Tôi thật sự không hiểu, đám cướp chỉ cần lấy một vài món thôi là đã đủ để ăn tới đời sau luôn rồi. Thế nhưng… tại sao chúng lại không mang đi chứ?”
“Trừ phi…” Triệu Ngọc nhíu mày nói một câu: “Trừ phi thứ mà đám cướp này lấy còn đáng giá hơn những món đồ này!”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế! Nhưng mà, cậu nhìn kìa…” Lương Hoan chỉ vào mấy món đồ trong một cái hộp trang sức màu đỏ: “Ngay cả nhẫn kim cương cũng bị bọn họ quăng xuống đất, vậy chuyện này càng khó giải thích hơn đúng không? Còn có thứ gì quý hơn nhẫn kim cương chứ? Hơn nữa, nhẫn kim cương cũng chỉ lớn có chừng này, mang nó theo thì đâu cần phải lo lắng gì?”
Quả thực Triệu Ngọc cũng cảm thấy vô cùng quái lạ. Ngay cả thứ dễ dàng mang theo, hơn nữa còn có giá trị liên thành là nhẫn kim cương mà bọn cướp cũng không thèm lấy, vậy thì rốt cuộc bọn chúng đã lấy thứ gì đi chứ?
“Anh Lương.” Triệu Ngọc nhìn ba cái két kia: “Anh xem, nhiều thứ như vậy, một cái két nhỏ chắc chắn không thể chứa hết nổi đúng không?”
“Đúng.” Lương Hoan nói: “Phải cần ba cái mới được! Chỉ là chúng không thể biết cụ thể món nào được đặt trong tủ nào!”
“Tuy ba két sắt này không liền sát nhau.” Triệu Ngọc chỉ vào cái két sắt: “Thế nhưng chúng nó cũng rất gần nhau. Anh Lương, có khi nào ba cái ngăn tủ này đều thuộc về một người hay không?”
“Cùng một người ư?” Lương Hoan nhớ lại: “Theo như tên đăng ký thì không phải là một người! Có điều, nếu tên đăng ký đều là giả hết, vậy thì cũng không thể loại bỏ suy đoán của cậu được!”
“Vậy… thời gian xuất quỹ thì sao?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Cái này thì đã điều tra rồi, mà tôi không nhớ rõ! Đợi chút…” Lương Hoan bật điện thoại di động lên, bắt đầu mở nhật ký xuất quỹ ra.
“Đúng rồi, bên Khoa Giám định thì sao?” Dường như Triệu Ngọc chợt nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Có phải không phát hiện được vân tay trên mấy món tài sản này không?”
“Đúng đấy!” Lương Hoan vẫn còn đang cúi đầu bấm điện thoại. Hai giây sau anh ta mới tỉnh táo lại, vội hỏi: “Hả? Sao cậu biết?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc nở nụ cười, khẽ vỗ vai anh ta: “Được rồi, tôi đã biết tại sao chủ nhân của ngăn tủ không dám xuất hiện rồi!”
“Hả? Tại sao? Người đó thật sự chết rồi sao?” Lương Hoan dừng việc bấm phím lại, ngẩng đầu lên hỏi với vẻ tò mò.
“Haizz! Anh Lương à!” Triệu Ngọc thở dài một hơi: “Vụ án cướp ngân hàng này càng lúc càng thú vị đấy! Tôi nói cho anh biết vậy…” Hắn chỉ vào một đống tài sản trên bàn rồi nói: “Những món đồ này, tất cả đều lấy được từ con đường phi pháp… Là tang vật!”
“Hả? Tang… Tang vật?” Lông mày của Lương Hoan nhướng lên rất cao: “Có ý gì?”
“Chuyện đã rõ ràng quá rồi!” Triệu Ngọc như đã tính được trước, nói với anh ta: “Mau chóng phái người đi điều tra đi. Mấy món đồ này, hoặc là bị mất trộm, hoặc là bị cướp! Ba cái ngăn tủ này là chỗ dành riêng để giấu tang vật! Chúng ta đã gặp được ‘cửa hàng phi pháp’!”
“Cái gì? Cái gì?” Lương Hoan lại càng khó hiểu hơn: “Cửa hàng phi pháp là sao chứ?”
“Đây là ngôn ngữ trong nghề của dân giang hồ. ‘Cửa hàng phi pháp’ chính là chỗ chuyên môn thu mua đồ trộm được, hoặc là chỗ để đám cướp thủ tiêu tang vật!” Triệu Ngọc giải thích: “Cửa hàng phi pháp có ba cấp là kém, trung bình và cao cấp. Loại kém là những mặt hàng trộm được như di động, bóp tiền. Loại trung bình là dây điện, cáp điện, tài sản công cộng. Còn loại cao cấp chính là thứ mà chúng ta nhìn thấy trước mắt đây, là những món đồ quý báu có giá trị không nhỏ!” .
“Ồ…” Lương Hoan vò đầu: “Chả trách đến bây giờ người mất đồ vẫn chưa lộ diện! Thì ra là vì đã làm việc trái pháp luật! Tội thu mua tang vật có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Nhỏ thì phải tốn mấy chục triệu, lớn thì có thể xử chung thân luôn!”
“Ha ha… Tôi nói cho anh biết một bí mật nhé!” Triệu Ngọc rất am hiểu ngành này, hắn nói với Lương Hoan: “Quy mô lớn như vậy, tuyệt đối không chỉ có một người thực hiện! Đây chính là đường dây thu mua tang vật rất lớn lén lút hoạt động trong địa bàn Tần Sơn của chúng ta! Nếu có thể bắt được những người này, vậy thì quá lợi hại rồi! Nếu tìm được gốc gác thì gần như có thể bắt được 80% phần tử ăn trộm và ăn cướp trong Tần Sơn của chúng ta đấy!”
“A! Chuyện này… lợi hại như vậy…” Tim của Lương Hoan đập nhanh hơn, anh ta vội vàng mở di động ra: “Tôi… Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho tổ trưởng Miêu!”