Cuồng Thám

Chương 275: Chương 275ĐỐI THỦ CẠNH TRANH





Lúc Lương Hoan đang báo cáo tình huống mà Triệu Ngọc đã nói cho Miêu Anh thì bỗng dưng nghe được tiếng kêu la hỗn loạn từ phía đầu dây bên kia, hình như bên phía Miêu Anh đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ôi? Sao vậy, tổ trưởng Miêu, sao bên cô lại ồn ào thế?” Lương Hoan nghi hoặc hỏi: “Cô đang ở đâu vậy?”

Triệu Ngọc nghe thấy Lương Hoan hỏi vậy thì vô cùng hiếu kì, vội vàng ra hiệu cho anh ta. Anh ta hiểu ngay và nhanh chóng bật chế độ loa ngoài.

“Không có gì.” Từ điện thoại truyền đến tiếng trả lời đầy vội vã của Miêu Anh, ngoài ra còn có cả những tiếng mắng chửi hăng say, hơn nữa còn nghe ra được xen lẫn trong đó có giọng của mấy cảnh sát điều tra như Trương Diệu Huy và Bành Hân.

“Tôi đang ở Cục Cảnh sát! Chỗ hai người sao rồi, có phát hiện được gì mới chưa?” Miêu Anh cất tiếng hỏi trong bầu không khí ầm ĩ đó.

“Này, tổ trưởng Miêu, cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy?” Triệu Ngọc vội vã cướp lời.

“Không có gì, không có gì, bên đội cảnh sát xảy ra chút chuyện thôi.” Hình như Miêu Anh đã đi đến một chỗ yên tĩnh hơn, cô hỏi: “Triệu Ngọc, Lương Hoan, tình hình thế nào? Có thu hoạch được gì không?”

Nghe thấy Miêu Anh hỏi vậy, Triệu Ngọc đành phải nói ra phát hiện của mình và Lương Hoan. Cô nghe xong thì rất coi trọng, vội vàng bảo bọn họ tiếp tục ở lại ngân hàng để tìm kiếm manh mối, nhất định phải tìm ra được nhóm người thu mua tang vật này!

Triệu Ngọc còn muốn nói chuyện với Miêu Anh thêm lúc nữa, thế nhưng hình như cô đang rất sốt ruột nên vừa nói xong liền cúp điện thoại.

“Chậc chậc.” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày nói: “Không biết có phải bên Cục Cảnh sát đã điều tra được thứ gì mới không mà ồn ào thế nhỉ?”

“Có khi nào là tổ trưởng Miêu lại đánh nhau với ai không? Lúc nãy tôi còn nghe được tiếng của Cục phó Loan nữa đấy!” Lương Hoan nói: “Tiểu Triệu, nếu đã vậy, chúng ta điều tra tiếp thôi! Chúng ta lấy nhật ký giám sát xem thử gần đây có những ai đã động tới ba cái két sắt kia?”

“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu nhưng trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc thì bên phía Miêu Anh đã xảy ra chuyện gì?

“Đúng rồi!” Lương Hoan chợt nhớ lúc nãy mình đã mở nhật ký xuất quỹ trên điện thoại rồi nên lại vội vàng bật nó lên. Anh ta chỉ vào một bức ảnh rồi nói: “Đây là nhật ký xuất quỹ của ba cái két sắt đó! Ô! Cậu xem, mấy cái này đã được mở rất nhiều lần! Chỉ mấy tháng gần đây đã tới hơn mười lần đấy!”

“Đương nhiên rồi!” Triệu Ngọc nói: “Một cửa hàng phi pháp lớn như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều vụ buôn bán!” Hắn chỉ vào đống tài sản trên bàn rồi nói: “Cái nghề này kiếm được rất nhiều tiền! Giá cuối cùng mà bọn họ bán thường cao hơn giá thu mua gấp mười lần! Thậm chí có lúc họ còn tổ chức một buổi đấu giá ngầm nữa! Độ cạnh tranh chẳng thua kém gì một buổi đấu giá chính quy đâu!”

“Wow, ghê thật đấy!” Lương Hoan nói với vẻ cảm thán từ tận đáy lòng: “Tiểu Triệu à, tôi làm nghề sưu tầm này đã nhiều năm, vậy mà chẳng hề biết có vụ đấu giá ngầm này! Cậu giỏi thật, sao cậu biết nhiều vậy?”

Triệu Ngọc nghĩ thầm, hồi trước ông đây đã từng tham dự khá nhiều hoạt động tẩu táng tang vật. Chỉ có điều, lần nào cũng xuất hiện dưới thân phận tay sai, làm nhiệm vụ duy trì trật tự mà thôi.

“À, hình như tôi đã hiểu ra được đôi chút rồi!” Lương Hoan nói tiếp: “Chắc chắn là mấy tên côn đồ cướp ngân hàng có thù với cửa hàng phi pháp! Chúng cướp ngân hàng nhằm làm bại lộ hành tung của bọn người kia rồi để chúng ta xử lý!”

“Ha ha.” Triệu Ngọc lắc đầu nở nụ cười, vỗ vai Lương Hoan nói: “Anh Lương à, không ngờ một cảnh sát điều tra của Đội Trọng án như anh mà lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy đấy! Anh đáng yêu thật!”

“Cậu có ý gì? Không đúng à?” Lương Hoan bất ngờ.

“Ở trên giang hồ, chuyện này gọi là thay cũ đổi mới!” Triệu Ngọc giải thích: “Anh hãy chờ xem! Nhất định là có một nhóm người muốn thành lập cửa hàng phi pháp ở Tần Sơn, nhận lấy mối làm ăn một vốn bốn lời này! Bọn họ không ngại ra tay với ngân hàng là để vặn ngã cửa hàng phi pháp ban đầu, sau đó, bọn họ sẽ có thể thâu tóm được thị trường lớn hơn rất nhiều!”

“Ôi! Những người này cũng độc ác quá đấy!” Lương Hoan cảm thán: “Như vậy, nếu chúng ta có thể tìm được đối thủ cạnh tranh của cửa hàng phi pháp, cũng tức là đám người muốn chiếm chỗ làm ăn, là có thể phá được vụ án cướp ngân hàng đúng không?”

“Trên lý thuyết là vậy! Có điều những người này đã làm ăn khá lâu rồi, rất khó để điều tra ra được!” Triệu Ngọc khoanh tay, nói.

“Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi thôi!” Lương Hoan hưng phấn cất lời: “Lần mở tủ gần nhất là vào một tuần trước, chắc chắn ở bộ phận giám sát sẽ ghi chép lại. Chúng ta đi xem thử là ai đã mở cái két này đi!”

Triệu Ngọc gật đầu rồi mới đi cùng với Lương Hoan ra khỏi kho két sắt tối tăm.

Chẳng ngờ khi bọn họ vừa mới trở lại sảnh của ngân hàng, tiếng chuông điện thoại của Triệu Ngọc liền vang lên, là do Lý Bối Ni gọi đến. Hắn vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của cô: “Đàn anh à, em nói cho anh biết một tin mới này, bây giờ trong Cục Cảnh sát đã loạn hết cả lên rồi!”

“Cái gì?” Tuy lúc nãy đã nhận thấy được sự khác thường từ cuộc điện thoại của Miêu Anh nhưng hắn không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy. Hắn vội hỏi: “Sao vậy Bối Ni? Nói nhanh lên!”

“Việc lộn xộn trong Cục Cảnh sát là do mấy nguyên nhân này, anh chờ lát để em sắp xếp lại nhé.” Lý Bối Ni im lặng hai giây rồi nói tiếp: “Đầu tiên, Cục trưởng Đường Triệu Long lại nộp đơn từ chức. Lần này ông ta đã hạ quyết tâm không làm nữa! Ông ta nói năng lực của mình có hạn, không thể giải quyết được nhiệm vụ khó như vậy. Ông ta bằng lòng về huyện Đồng Dương làm việc tại tuyến hai!”

“Có người nói, lúc đầu các lãnh đạo lớn trong thành phố không đồng ý, thế nhưng Đường Triệu Long đã hạ quyết tâm rồi, ông ta không để ý đến việc gì nữa! Cuối cùng, em nghe được tin tức bên trên truyền xuống là giao hết mọi chuyện lớn nhỏ trong phân cục Dung Dương của chúng ta cho Cục phó Loan quyết định!”

“Đây là tin tức tốt mà?” Triệu Ngọc cười nói: “Cục phó Loan xuất thân từ cảnh sát hình sự, có kinh nghiệm lâu năm trong ngành, hiểu biết phong phú, danh tiếng lại cao. Để bà ấy quản lý thì quá tốt rồi còn gì?”

“Tuy nói như vậy nhưng mà một phân cục lớn như chúng ta cứ thay đổi vị trí Cục trưởng liên tiếp như thế rất dễ khiến mọi người hoang mang!” Lý Bối Ni than khẽ rồi vội vàng nói: “À, đúng rồi! Nói đến chuyện thứ hai đi. Chuyện này không thể xem như là chuyện xấu nhưng cũng chẳng phải là chuyện tốt! Haizz, cấp trên đã ra lệnh điều chuyển Lưu Trường Hổ ra khỏi phân cục Dung Dương!”

“Ồ? Lưu Trường Hổ đi rồi à?” Triệu Ngọc thầm nghĩ, Lưu Trường Hổ đi thì có phải Miêu Anh sẽ được thăng chức không? Mà bản thân hắn cũng sẽ có hi vọng được lên làm tổ trưởng?

“Không phải điều đi, mà là thăng chức!” Lý Bối Ni nói: “Lưu Trường Hổ được chuyển đến Cục thành phố làm đội trưởng đội điều tra kinh tế!”

“Mẹ kiếp, ghê gớm thật!” Triệu Ngọc oán: “Đội điều tra kinh tế là một nơi tốt, có vẻ tên này cũng có chỗ dựa lớn đấy? Nhưng mà, dù ông ta có làm quan to hơn nữa, thì cũng chỉ phụ trách mảng điều tra kinh tế thôi, không liên quan đến mảng điều tra hình sự của chúng ta!”

“Nói thì nói vậy nhưng dù sao ông ta cũng là quan lớn, hi vọng sau này ông ta đừng có nhớ đến anh nữa, chậc chậc.”

“Nhớ anh làm gì?” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Người làm ông ta u đầu mẻ trán không phải là anh, em nên bảo tổ trưởng Miêu cẩn thận thì đúng hơn đấy!”

“À, đúng rồi, nhắc đến chị Miêu Anh, còn có một chuyện lớn muốn cho anh biết đây!” Lý Bối Ni nhanh nhẹn nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, Cục thành phố đột ngột phái đến một nhóm người, trưởng nhóm là đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố, nói là đến giúp chúng ta điều tra vụ án ngân hàng chứa xác chết!”



“Ồ?” Triệu Ngọc nghe thế trong lòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.

“Những người này rất ngang ngược.” Lý Bối Ni nói: “Vừa đến đã đòi tổ trưởng Miêu nhường lại văn phòng của tổ B, đồng thời phải đưa hết tất cả tư liệu và dụng cụ phá án cho bọn họ dùng chung. Anh nghĩ xem, người của chúng ta sẽ làm thế nào? Vì vậy hai bên mới xảy ra xung đột nhỏ!”

Ồ... Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu tại sao cuộc gọi với Miêu Anh lúc nãy lại ồn ào đến vậy.

“Nhưng mà những người này là do Cục trưởng Hồng của Cục thành phố bổ nhiệm.” Lý Bối Ni nói tiếp: “Ngay cả Cục phó Loan cũng không thể ngăn họ được! Ôi! Nhìn vậy có ai mà không hiểu nữa chứ? Tuy ngoài mặt là cấp trên phái những người này xuống giúp chúng ta phá án nhưng thực tế là do lãnh đạo không vừa ý với sự tiến triển chậm chạp của vụ án này, nên muốn tạo áp lực cho chúng ta!”

“Đàn anh à, nếu chúng ta có thể phá được vụ án này thì tốt!” Lý Bối Ni hơi lo lắng: “Nhưng lỡ như bị người khác phá trước, vậy thì Đội Trọng án Dung Dương của chúng ta sẽ mất mặt lắm đó!”