Triệu Ngọc mở máy dò xét tàng hình bản nâng cấp kia ra. Nhờ nó mà về cơ bản hắn biết được vị trí của camera giám sát ở gần đó và vài thiết bị điện tử có tác dụng vừa quay phim vừa ghi âm.
Điều thú vị là máy dò xét tàng hình còn có thể tìm ra cả những người mang điện thoại di động bên người. Nếu ai đang mở chức năng ghi âm hoặc quay video thì máy sẽ hiện lên màu đỏ báo động, hơn nữa còn tìm được chính xác vị trí đang được báo động.
Nhưng mà bây giờ Triệu Ngọc nhận ra còi báo động có gì đó không đúng. Hắn đang đứng tại cửa của một căn phòng ngay kế bên phòng làm việc của ông chủ. Căn phòng ấy chỉ có một cái cửa chống trộm màu trắng, bên trên lại không có thiết bị nhập mật khẩu gì cả.
Triệu Ngọc nhận ra còi báo động phát ra từ bên trong phòng này. Hắn nhìn chăm chú vào hình ảnh hiển thị trong đầu, ngoài một số camera ẩn thì chỉ có một thiết bị báo động hồng ngoại khá tiên tiến.
Trời...
Triệu Ngọc không nhịn được nhíu mày, suy nghĩ một lúc. Chỉ là một phòng tập thể hình, cần gì phải có thiết bị báo động hồng ngoại? Chẳng lẽ nơi này chính là phòng tài chính của phòng tập này? Bên trong có giấu két sắt hay gì đó?
Trời ơi!
Nghĩ kỹ lại, Triệu Ngọc cảm thấy suy đoán này không đúng lắm, bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Người vào phòng tập thể hình có ai cầm tiền mặt đi trả nữa đâu? Bây giờ chỉ cần thẻ tín dụng hoặc dùng di động quét trả tiền là được, thế thì cần gì phải có két sắt?
Hơn nữa...
Hắn lùi ra sau hai bước thì nhanh chóng phát hiện trong phòng này có rất nhiều điều kỳ lạ. Bởi vì hình như ở giữa phòng làm việc của ông chủ và căn phòng này còn có một không gian khác rất rộng.
Nhưng vừa rồi Triệu Ngọc đã thấy rõ ràng, phòng làm việc chật hẹp như vậy... Ồ... Hắn suy nghĩ một lúc thì hơi hiểu ra, đằng sau căn phòng này có thể có một không gian bí mật khác!
Thú vị rồi đây...
Triệu Ngọc ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra. Một người muốn nhanh chóng sang nhượng phòng tập thể hình có gắn thiết bị báo động hồng ngoại tiên tiến, còn có cả một không gian khác ở phía sau. Nếu không có gì mờ ám trong này thì ông đây không mang họ Triệu nữa!
Nhưng rốt cuộc bọn họ giấu giếm thứ gì?
Triệu Ngọc đảo mắt, trong lòng có một ý tưởng. Bây giờ mình vẫn còn ba đạo cụ tàng hình có thể nhìn xuyên thấu! Ban đầu hắn định tiết kiệm phòng sau này cần dùng tới, chẳng bằng bây giờ dùng luôn, xem thử không gian phía sau căn phòng này có cái gì.
Nghĩ xong, hắn lập tức chọn dụng cụ nhìn xuyên thấu tàng hình.
Kính nhìn xuyên thấu và áo tàng hình có thời gian sử dụng giống nhau, chỉ có một phút ngắn ngủi mà thôi, nên hắn không thể làm lỡ mất một giây nào. Sau khi dùng, quả nhiên hắn có thể nhìn xuyên thấu một số thứ, nhưng có vẻ việc nhìn xuyên qua không quá tốt, vì khi hắn sử dụng, những hình ảnh không nhìn xuyên được lập tức chồng chất lên nhau, hơn nữa còn bị sai lệch màu sắc một cách nghiêm trọng.
Không ngờ rằng vừa mở đạo cụ nhìn xuyên thấu thì có một cô gái tập thể hình có bộ ngực khủng đi tới trước mặt hắn. Triệu Ngọc không nhịn được liếc nhìn ngực cô ta, lại kinh ngạc phát hiện ra rằng tuy đạo cụ nhìn xuyên thấu có thể nhìn xuyên qua quần áo, nhưng thứ bên dưới lớp quần áo thì lại hiện ra từng khúc từng khúc, giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật Mosaic* vậy!
* Mosaic là một hình thức nghệ thuật trang trí, hình ảnh được tạo ra từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ nhiều màu sắc bằng đá, kính...
Trời ạ!
Triệu Ngọc không nhịn được thầm than, thật không ngờ đạo cụ của hệ thống cũng chỉ là hình ảnh ghép lại với nhau! May mắn hắn chưa sử dụng chúng trên người Miêu Anh, nếu không lãng phí quá rồi!
Thôi quên đi, Triệu Ngọc vội quay người, nhìn ra đằng sau cửa chống trộm. Dù hình ảnh chồng chất lên nhau nhưng Triệu Ngọc vẫn thấy được tình hình bên trong.
Phía sau cánh cửa là một căn phòng hình vuông, có thể thấy giữa phòng đặt một chiếc ghế dài và hẹp, bốn bức tường đều có những chiếc tủ kê sát vào, thoạt nhìn có vẻ giống một phòng thay đồ cho những hội viên đến tập.
Ồ?
Chẳng lẽ là phòng thay đồ?
Không đúng?
Ban nãy lúc Triệu Ngọc vào cửa, ông chủ Trương đã dẫn hắn đi tham quan xung quanh một vòng, giới thiệu mọi thứ trong phòng tập thể hình. Nơi đây chẳng những có phòng thay đồ riêng, mà còn có cả phòng tắm và phòng xông hơi nữa!
Nếu thế, trong này cần gì thêm một phòng thay đồ?
Hơn nữa, nếu là phòng thay đồ thì sao phải đặt camera ẩn, lại còn phải có thiết bị báo động hồng ngoại nữa chứ? Chẳng lẽ ai tới nhìn trộm thì một phát bắn chết người ta sao?
Triệu Ngọc tò mò quan sát thiết bị báo động. Hắn nhanh chóng nhìn thấy có một không gian khác giữa phòng làm việc của ông chủ và căn phòng này.
Hơn nữa, hình như bức tường chỗ đó được xây rất dày. Khi dùng máy xuyên thấu nhìn sang, hình ảnh càng mờ hơn so với những chỗ khác.
Ồ?
Đúng thật là có bí mật!?
Triệu Ngọc vội đi tới trước bức vách, nhìn chăm chú vào bên trong. Hắn chỉ thấy đó là một căn phòng hình chữ nhật, hình như trong phòng có rất nhiều kệ để đồ, trên mặt đất còn rất nhiều rương hòm chất thành đống.
Mà điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ hơn cả, là trong phòng còn có người! Có bốn, năm người đang bận rộn làm gì đó.
Bởi đạo cụ nhìn xuyên thấu không nhìn rõ được nên Triệu Ngọc chỉ có thể gắng gượng trông thấy hình dáng của họ, giống như đang xem một vở kịch rối qua màn. Nhưng mà, theo như hành động của bọn họ, hắn có thể thấy được họ đang lấy đồ trên kệ xuống rồi đặt những thứ đó vào trong hòm trên mặt đất.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc cau mày, động tác của mấy người này như đang đóng gói thứ gì đó... Nhưng... Bọn họ đóng gói thứ gì vậy chứ?
Đừng nói là... phòng tập thể hình này là một ổ ma túy nhé?
Không phải chứ?
Đây chính là cao ốc thương mại Hoa Bắc đấy, mỗi ngày đều có người đến kẻ đi, thế mà bọn họ lại dám làm chuyện này?
Vì muốn thấy rõ bọn họ đang đóng gói cái gì, Triệu Ngọc bèn áp sát mặt vào tường. Không ngờ thứ hiện lên lại là một huấn luyện viên thể hình cơ bắp cuồn cuộn.
Huấn luyện viên vỗ lên lưng Triệu Ngọc, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Anh gì ơi, anh đang làm gì vậy?”
“Biến!” Triệu Ngọc không để ý đến anh ta, cáu giận đáp lại một câu: “Chưa từng thấy ai tập luyện Thạch Sùng Công sao?”
Gì cơ?
Huấn luyện viên ngẩn ra, Thạch Sùng Công? Khóa học mới của phòng tập thể hình sao?
Không ngờ trong lúc huấn luyện viên còn đang ngơ ngác thì trong căn phòng lại có sự thay đổi. Triệu Ngọc thấy một người bê một cái rương đã đóng gói xong xuôi đi ra ngoài.
Lúc người này băng qua căn phòng bí mật ở giữa thì kệ tủ được kề sát vào tường bỗng nhiên bật mở ra. Thì ra những chiếc tủ đó đều là cửa thông vào gian phòng bí mật! Khi cửa tủ mở ra thì thiết bị báo động hồng ngoại cũng được tắt.
Người này lập tức bê rương đi về phía cửa chống trộm màu trắng, có vẻ muốn đi ra từ đây.
Ngay khi ấy, đạo cụ nhìn xuyên thấu của Triệu Ngọc cũng hết hiệu lực.
“Ừm... Anh... có thể nói cho tôi biết, ai là huấn luyện viên của anh không?” Không ngờ vị huấn luyện viên thể hình này vẫn muốn hỏi cho ra ngô ra khoai.
Đúng lúc này, cửa chống trộm được mở ra. Triệu Ngọc thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm đi từ bên trong ra, hai tay đang bê một cái rương rất lớn.
Cái rương này màu đen, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt. Dù Triệu Ngọc không biết đám người trong gian phòng kia đóng gói thứ gì, nhưng chắc chắn đều là những món đồ cực kỳ bí mật!
Không được!
Triệu Ngọc biết, nếu những món đồ trong rương không thể để công khai ra ngoài, vậy thì những người đang nóng lòng muốn chuyển chúng đi hiển nhiên là muốn phi tang vật chứng. Nếu hắn bỏ mặc không quan tâm thì đâu còn cơ hội nào nữa!
Trong lúc quan trọng nhất thì cái khó ló cái khôn, Triệu Ngọc kéo vị huấn luyện viên thể hình kia tới trước mặt, trợn mắt quát: “Làm chi vậy? Luyện Thạch Sùng Công thì phạm pháp hả? Lại còn hỏi ai là huấn luyện viên nữa, tôi khinh! Nói cho anh biết, ông đây tự học thành tài đấy!!!”
Dứt lời, hắn cũng không chờ vị huấn luyện viên phản ứng lại mà hùng hổ đẩy anh ta vào người đang bê hòm.
Một tiếng “Rầm” vang lên, cả cái hòm rơi xuống đất, mọi thứ trong hòm lập tức bị đổ ra bên ngoài...