Cuồng Thám

Chương 279: Chương 279HÓA RA KẺ MỞ KÉT LÀ ANH?





Triệu Ngọc lén tăng thêm lực khiến tên huấn luyện viên và gã to con kia va vào nhau, cả cái rương rơi mạnh xuống đất, hơn nữa đồ rơi từ bên trong ra cũng không ít!

Điều khiến người khác không ngờ tới được chính là những thứ rơi từ bên trong ra toàn là… túi xách!

Có ví tiền, ví da, ba lô, túi quai đeo và túi xách tay với đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau!

Thực ra Triệu Ngọc cũng là người trong nghề, hắn chỉ liếc một cái đã nhìn ra được những túi xách này chắc chắn không phải những thứ đồ sạch sẽ gì. Bởi vì kiểu dáng ví da không đồng nhất, thậm chí đến cả mức độ cũ mới cũng không giống nhau!

Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này vô cùng có khả năng là tang vật trộm được của đám trộm cắp!

Ồ... Hóa ra nơi đây là ổ thu mua tang vật!

Đột nhiên nhìn thấy những thứ này, hai mắt Triệu Ngọc bỗng chốc sáng lên. Trong lòng hắn thầm nhủ rằng đúng lúc mình đang nghe ngóng tin tình báo của cửa hàng phi pháp, không ngờ lại gặp may thế này!

Giờ không cần nữa rồi, chỉ cần bắt được những kẻ này thì hiển nhiên có thể thông qua bọn chúng điều tra ra tin tức về cửa hàng phi pháp rồi nhỉ?

Gã to con bê rương vừa thấy những món đồ kia rơi ra ngoài, sắc mặt lập tức thay đổi. Gã nhanh chóng quỳ rạp xuống đất thu nhặt lại những túi xách rơi ra cho vào trong, đồng thời còn chửi mắng tên huấn luyện viên thể hình kia mấy câu.

Tên huấn luyện viên kia đương nhiên cũng sốt ruột, anh ta nhiều cơ bắp như vậy, hình thể cũng to lớn, vậy mà lại bị Triệu ngọc đẩy một cái vô cùng chật vật, khó coi. Bảo sao anh ta có thể chịu được?

Anh ta lập tức quay đầu lại muốn lý luận với Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc vốn không rảnh để tán dóc với anh ta mà đưa mắt nhìn gã to con đang nhặt đồ kia, dùng một cước đá trúng huyệt thái dương của gã!

Một tiếng “rầm” vang lên, cái rương lại bị văng ra lần thứ hai, còn gã to con kia bị bay ra ngoài, sau đó ngã sấp xuống, chỉ còn sức lung lay cái đầu.

“Trời! Sao anh... anh làm vậy...” Huấn luyện viên kia sợ tới mức hai mắt trợn tròn. Anh ta vốn còn muốn chất vấn Triệu Ngọc, nhưng khi vừa thấy khí thế hung hăng của hắn thì chẳng dám nói lời nào nữa mà nhanh chóng lui qua một bên.

Triệu Ngọc biết những kẻ này còn có đồng bọn, sau khi đá ngã gã to con kia, hắn lập tức mở điện thoại yêu cầu trợ giúp. Ai ngờ vừa mở điện thoại ra, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một đoạn video.

Đoạn video này là Lương Hoan gửi cho hắn, kèm theo tin nhắn viết rằng đây là thứ mà Lương Hoan lấy được ở chỗ camera giám sát ở ngân hàng. Trước đó không lâu, người trong video đã đến mở két sắt bị bọn trộm động tay động chân!

Triệu Ngọc vừa mở ra xem liền kinh ngạc!

Ái chà!

Bà nó chứ!

Đầu tiên hắn nhìn thật kĩ kẻ mở két trong đoạn video trên điện thoại, sau đó lại quan sát gã to con bị mình đánh! Hai kẻ này vốn chính là một!

Trời ạ!

Điều này... cũng quá trùng hợp rồi?

Nói như vậy thì gã to con ngã chổng vó trước mặt này chính là kẻ mở két, vậy thì đội tiêu hủy tang vật này hóa ra chính là đám người của cửa hàng phi pháp bị cướp két sắt sao?

Chà...

Triệu Ngọc nhanh chóng hiểu ra, điều này nhất định là do hệ thống Kỳ Ngộ sắp xếp! Hắn vốn tưởng rằng đến phòng tập thể hình Hít Thở Sâu là phù hợp với quẻ Đoái, tới kiếm tiền trước, nhưng không ngờ lại tra được manh mối vụ án cướp ngân hàng từ nơi này!

Nếu đã như vậy...

Triệu Ngọc nhìn gã to con trên mặt đất đã có dấu hiệu tỉnh lại, bèn vội vàng lấy còng tay ra muốn còng gã lại.

Không ngờ đồng bọn trong căn phòng bí mật nghe thấy âm thanh khác thường, đã có người đi từ cửa chống trộm ra dò xét! Tên này cũng ôm một cái rương màu đen giống như vậy, gã gắng sức mở cánh cửa chống trộm, đang muốn đi từ bên trong ra.

Triệu Ngọc biết đạo lý ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, thấy vậy liền vội vàng tiến lên trước. Hắn huých vai một cái thật mạnh lên cửa chống trộm, người bên trong liền bị hất ngược trở lại.

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa chống trộm được khóa lại!

Rầm, rầm, rầm... Cả cái rương đen và gã đang bê nó đều bị hất ngã ở bên trong!

“Hả? Đã xảy ra chuyện gì?” Nào ngờ, từ bên trong cửa bỗng nhiên truyền tới giọng nói của một phụ nữ: “Nhanh! Lao ra ngoài! Mấy người các anh nhanh lao ra ngoài đi!”

Triệu Ngọc vừa nghe thấy vậy liền nhanh chóng dùng bả vai giữ vững cửa chống trộm, sau đó gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, yêu cầu viện trợ.

Cạch, cạch, cạch!

Những kẻ bên trong điên cuồng phá cửa khiến cả người Triệu Ngọc run lên.

“A lô! Anh Trương, nhanh lên!” Điện thoại vừa được kết nối, Triệu Ngọc vội vàng hô lên: “Tầng năm cao ốc thương mại Hoa Bắc, phòng tập thể hình “Hít Thở Sâu”! Nhanh chóng phái người tới đây, tôi đã phát hiện ra kẻ bị tình nghi của vụ cướp ngân hàng, nhanh!”

“Hả!?”

Trương Cảnh Phong nghe thấy vậy thì sửng sốt hết cả, đến khi Triệu Ngọc lặp lại lần nữa mới biết sự việc quan trọng. Anh ta nhanh chóng yêu cầu trợ giúp từ Miêu Anh!

.

Cạch, cạch, cạch!

Những kẻ bên trong nghe thấy yêu cầu chi viện của Triệu Ngọc, đương nhiên cũng hiểu ra thân phận của hắn. Họ cuống cuồng hẳn lên, đập phá cửa càng ác hơn! Triệu Ngọc vẫn liều mạng đứng vững.

Kết quả, bọn họ náo loạn đương nhiên cũng khiến những người khác chú ý tới, tên huấn luyện viên thể hình khi nãy lại dẫn theo một đám huấn luyện viên chạy ngược trở về.

“Chính là anh ta! Luyện Thạch Sùng Công gì đó, còn đánh người nữa!” Huấn luyện viên thể hình chống nạnh, chỉ thẳng vào Triệu Ngọc, khí phách quát lên.

“Cút con mẹ nó đi!” Triệu Ngọc hét lớn: “Cảnh sát phá án đây! Cút ra xa vào!”

“À! Được, được!” Huấn luyện viên thể hình cũng là loại người ăn mềm sợ cứng, vừa nghe thấy là cảnh sát phá án thì lập tức cúi đầu lui về sau.

“Hả? Không đúng!” Một nữ huấn luyện viên yoga đứng bên cạnh nói: “Cảnh sát phá án dù sao cũng phải có giấy chứng nhận chứ? Còn cả đồng phục cảnh sát nữa?”

“Đúng vậy...” Tên huấn luyện viên thể hình kia suy xét điều này, lại một lần nữa tiến lên phía trước.

“Còng tay! Anh xem kìa! Còng tay! Tôi nhìn thấy rồi!” Huấn luyện viên thể hình khác chỉ vào còng tay của Triệu Ngọc: “Nhất định là cảnh sát, cảnh sát mặc thường phục đây mà!”

“Ồ...” Huấn luyện viên thể hình kia buồn bực lùi trở lại...

Thùng, thùng, thùng...

Những kẻ bên trong càng ngày càng vội vàng, càng đập càng mạnh, rõ ràng Triệu Ngọc không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng đúng lúc này, ông chủ Trương trẻ tuổi kia cùng với Tàng Ba và mấy người Tóc Vàng đồng thời nghe thấy tiếng động, tất cả đều ra ngoài cửa quan sát.

“Hả? Đại ca... Anh đang...” Tên Tóc Vàng sửng sốt.

“Hả!?” Ông chủ Trương thấy vậy, sắc mặt thay đổi rõ ràng. Hắn ta vội vàng xông tới, bay lên đá Triệu Ngọc một cú.

Triệu Ngọc hoàn toàn không ngờ tới ông chủ Trương nhìn có vẻ gầy gò tiều tụy là thế, lại còn mặc áo sơ mi trắng đeo caravat mà thân thủ lại hung ác nhanh nhẹn đến vậy.

Triệu Ngọc bất đắc dĩ chỉ đành phải cúi đầu né tránh.

Đã mất đi lực cản, cánh cửa chống trộm màu trắng cũng mở ra. Ba gã cao to thình lình lao ra từ bên trong, cộng thêm một phụ nữ trung niên mặc bộ âu phục màu đen.

Người phụ nữ này có bộ dạng khoảng gần 50 tuổi, mái tóc ngắn già dặn. Mặc dù có vẻ hơi hốt hoảng, nhưng ánh mắt lại thể hiện vẻ ác độc ngập tràn sát khí!

“Chị đại!” Ông chủ Trương vừa nhìn thấy người phụ nữ này lập tức trở nên cung kính lạ thường.

Triệu Ngọc nhìn thấy vậy liền hiểu ra. Xem ra người phụ nữ này mới chính là kẻ đứng sau phòng tập thể hình!

“Tôi, chúng tôi đều tới đây để làm ăn buôn bán, sao lại náo loạn thành thế này vậy?” Tàng Ba đột nhiên gãi đầu đứng giữa, rõ ràng vẫn còn đang nói tới chuyện giao dịch.

“Mang đồ đi, ai ngăn cản đánh kẻ đó!”

Người phụ nữ được gọi là chị đại kia hung ác ra lệnh một câu, những kẻ khác lập tức xông về phía Triệu Ngọc như hổ đói vồ mồi.

“Cảnh sát đây! Tất cả không được cử động!” Thấy kẻ địch vọt tới, Triệu Ngọc lập tức ra vẻ như đang móc súng ra.

“Hả?” Ba gã to con sợ hãi, thậm chí có kẻ còn muốn chạy trốn.

“Không phải sợ, không phải sợ!” Người phụ nữ kia quả thật khôn khéo, bà ta đã sớm nhận ra Triệu Ngọc không mang theo súng liền vội vàng quát lên: “Không giải quyết hắn ta thì không thể mang mấy thứ này đi được! Mấy anh em, liều mạng đi!”

Nghe vậy, ba gã to con lúc này mới không do dự nữa, lại nhanh chóng xông về phía Triệu Ngọc.

Ông chủ Trương thấy thế liền giơ tay lên hô với đám quần chúng vây xem: “Tất cả mọi người tản hết ra, không có chuyện của các người! Đều đi hết đi!”

“Nhưng mà...” Tên huấn luyện viên thể hình kia nói: “Quản lý Trương, người này là cảnh sát đấy! Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

“Chu Dương!” Triệu Ngọc vừa đối phó với những gã to con kia, vừa hô lên với đám Chu Dương: “Bắt hết tất cả bọn họ lại! Những kẻ này đều là tội phạm quan trọng bị cảnh sát truy nã, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy thoát!”

“Hả?!” Đám người Tóc Vàng kinh ngạc sững sờ. Nhưng mấy anh chàng này cũng rất nghĩa khí, nghe thấy lời kêu gọi của Triệu Ngọc lập tức xông lên, muốn giải vây giúp hắn.

“Này, này, này, Đầu Trọc, Khỉ Khô, Chu Dương!” Tàng Ba vẫn còn ngốc nghếch đứng tại chỗ, ngăn cản khuyên giải đám người Tóc Vàng: “Ở đây... có phải có hiểu lầm rồi không? Phòng tập thể hình thôi mà, sao có tội phạm ở đây được? Còn nữa, ai là cảnh sát vậy?”

“Cút ngay! Nếu không tao đánh cả mày đấy!” Chu Dương quay sang muốn đẩy Tàng Ba ra.

Không ngờ rằng ông chủ Trương thân thủ mạnh mẽ kia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bước nhanh về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, hắn ta tung ra vô số cú đá, quét chân đạp cả đám Tóc Vàng và Tàng Ba bay ra ngoài...