Cuồng Thám

Chương 280: Chương 280HUẤN LUYỆN VIÊN NÀY THẬT TUYỆT VỜI!





Ba gã đàn ông cao lớn, thân thể cường tráng thấy hành động phạm pháp của mình đã bị bại lộ thì đương nhiên sẽ nảy ra ý nghĩ độc ác, muốn thủ tiêu Triệu Ngọc. Bọn chúng muốn giải quyết tên này nhanh nhanh một chút, sau đó tranh thủ thời gian mang theo tang vật chạy trốn.

Có điều, Triệu Ngọc lại là một chuyên gia trong lĩnh vực đánh nhau. Mặc dù phải một mình đối chọi với ba người nhưng hắn không hề hoảng loạn, lúc đánh cũng chẳng thèm kiêng kị chút nào.

Nhưng người ta có câu “hai đấm khó địch nổi bốn tay”, trong lúc vật lộn, Triệu Ngọc bị trúng không ít cú đấm cú đá. Nhưng điểm mạnh của hắn là ra tay rất tàn nhẫn, mỗi một chiêu của hắn đều hướng tới điểm yếu của đối phương, không những đấm thẳng vào mũi của một tên khiến chiếc mũi bị lệch sang một bên, mà còn đá thẳng vào chỗ dưới đũng quần của một tên khác khiến hắn phải kêu lên nghẹn ngào!

Nhìn thấy đồng bọn bị thương nặng, tên còn lại tức giận nhào đến chỗ Triệu Ngọc, muốn ôm ngang người hắn để ngăn chặn đòn tấn công của hắn.

Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo của tên đó rồi thực hiện một cú xoay người hết sức đẹp mắt, sau đó lợi dụng lực quán tính ném gã ra ngoài. Ở xa xa có vài chiếc tạ được xếp thành hàng, gã bị Triệu Ngọc quẳng đi, đập trúng vào những thanh tạ! Chúng bật ra khỏi hàng, bắt đầu lăn xuống đất, còn tên kia vì bị đụng đầu vào tạ nên đang chảy máu ròng ròng!

Hả!?

Chị đại kia lúc trước còn rất hung hăng, giờ thấy Triệu Ngọc mạnh mẽ như vậy thì bỗng hốt hoảng. Bà ta lùi về phía sau liên tục, có ý định chạy trốn.

Triệu Ngọc thấy kẻ đã bị đánh lệch mũi kia lại xông về phía mình thì tung ra một cú đấm thật mạnh, khiến gã lại bật ngược trở về!

Ai ngờ đúng vào lúc này, một luồng gió mạnh mẽ bỗng sượt qua. Triệu Ngọc cảm thấy không ổn liền vội vàng thu tay về, dùng hai tay bảo vệ mặt.

Kết quả, cú đá xoáy gây ra luồng gió mạnh mẽ đó vừa vặn đánh thẳng vào tay Triệu Ngọc.

Vì đỡ đòn đánh đó mà hắn bị trượt về sau tận mấy mét. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn mới giật mình nhận ra người xuất chiêu vừa rồi chính là ông chủ Trương gầy yếu kia!

Cao thủ!

Triệu Ngọc cảm nhận được sự đau rát trên cánh tay, trong lòng hơi run lên. Thật không ngờ tên thư sinh trắng nõn nà kia lại là người luyện võ!

“Chị đại!” Ông chủ Trương vừa bày ra tư thế tiến công vừa nói với người phụ nữ đứng sau lưng mình: “Mọi người tranh thủ mang đồ đi đi. Em sẽ chặn ở đằng sau!”

“Được!” Người phụ nữ kia cũng có ý định ấy, bèn vội vàng xông đến chỗ mấy gã đàn ông kia, quát: “Mau lên! Cầm đồ! Chúng ta đi!”

Lúc này, gã đàn ông bị Triệu Ngọc đạp ngất đầu tiên đã tỉnh lại, cộng thêm cả ba gã đàn ông kia nữa là bốn. Bọn họ vội vã bê rương lên, định vác chúng trốn chạy!

Triệu Ngọc sốt ruột! Hắn rất muốn chạy đến đó ngăn cản nhưng ông chủ Trương lại bỗng hét lên một tiếng hệt như Lý Tiểu Long rồi lao vụt lên.

Tên này cực kỳ nhanh nhẹn, ra đòn lại hung ác. Hắn ta bay lên trên không trung đá đấm vài cái, chân phải nhắm thẳng mặt Triệu Ngọc đạp tới. Triệu Ngọc đã biết sự lợi hại của hắn ta nên vội vàng lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát được đòn tấn công vừa rồi!

Kết quả, thừa dịp này, người phụ nữ kia ra lệnh cho mấy gã đàn ông bê mấy cái rương chạy trốn!

“Đứng lại! Định chạy đi đâu!?”

Vào thời khắc mấu chốt, đám người tên Tóc Vàng là Chu Dương, Khỉ Khô và Đầu Trọc đã đứng dậy. Bọn họ chặn trước mặt người phụ nữ và mấy gã to con đang định chạy trốn kia.

Mấy gã đàn ông này đánh với Triệu Ngọc còn hơi sợ hãi nhưng khi nhìn thấy đám người đang đứng chắn trước mặt mình chỉ là một bọn yếu đuối thì chẳng hề do dự chút nào, lập tức đặt đồ trên tay xuống, lao vào đánh nhau.

Lần này, phòng tập thể hình trở nên rất lộn xộn. Giữa Triệu Ngọc và ông chủ Trương là trận đấu so chiêu phân cao thấp đỉnh cao, trong khi mấy người tên Tóc Vàng thì đúng là một cuộc hỗn chiến. Vài huấn luyện viên thể hình và người đi tập trợn mắt há hốc mồm không hiểu chuyện gì đang xảy ra nơi đây.

Hình như ông chủ Trương đã từng luyện khinh công, thân pháp cực kỳ nhạy bén, nhảy lên nhảy xuống tránh né nhanh như một con sóc chuột! Triệu Ngọc đã đấu vài hiệp với hắn ta mà không đánh trúng được cú nào, ngược lại còn bị hắn ta đá mấy cái.

Còn bên phía đám người tên Tóc Vàng, mặc dù bọn họ có cả một bầu trời nhiệt huyết nhưng thân thể lại không cho phép. Chỉ vừa mới bắt đầu chiến đấu, đám nhóc này đã bị mấy gã cao to kia đánh cho bầm dập, lăn lóc khắp nơi!

“Được rồi! Đừng chậm trễ nữa!” Người phụ nữ cầm đầu thấy chướng ngại vật đã được loại bỏ, vội vàng nhắc nhở mấy gã đàn ông kia đừng dây dưa quá lâu, phải tranh thủ thời gian chạy trốn.

Ê này này!

Triệu Ngọc nhìn thấy người của mình bị đánh, lửa giận trong lòng liền bùng lên, lại xông về phía mấy gã đàn ông kia. Nhưng ông chủ Trương đâu có dễ dãi như vậy, hắn ta nhanh chóng đuổi theo rồi bay lên một lần nữa, đạp trúng lưng Triệu Ngọc.

Ngay sau đó, hắn ta thực hiện một cú xoay người đẹp mắt ngay trên không, dùng chân quét thành một đường hình vòng cung khiến Triệu Ngọc ngã lăn trên mặt đất.

Mặt của Triệu Ngọc đâm thẳng xuống đất, lửa giận trong lòng càng dữ dội hơn. Vốn dĩ hắn có thể dùng áo tàng hình để đánh lừa kẻ thù, nhưng do tâm lý hiếu chiến, Triệu Ngọc không muốn sử dụng chiêu hèn kế bẩn mà muốn thắng một cách vinh quang. Vì thế, hắn lại bò dậy từ mặt đất, xông đến chỗ ông chủ Trương lần nữa.

Lần này, Triệu Ngọc gập người cúi đầu, sử dụng toàn lực húc thẳng về phía trước tựa như một con trâu điên.

Ông chủ Trương cười lạnh một tiếng, thân hình đột ngột di chuyển. Hắn ta nhẹ nhàng vòng qua người Triệu Ngọc, đồng thời đá một cú thật mạnh vào lưng hắn!

Tuy nhiên, sau cú đá ấy, ông chủ Trương lại giật hết cả mình. Thật không ngờ Triệu Ngọc cũng không định dây dưa với hắn ta nữa, mà ngược lại xông thẳng tới người mà hắn ta gọi là “Chị đại”!

Giờ phút này, chị đại kia đang mải chỉ huy đàn em bê mấy chiếc hòm chạy trốn nên không để ý thấy Triệu Ngọc đang đuổi theo mình.

Ông chủ Trương thầm kêu không tốt, vội vã chạy lên. Đến khi khoảng cách giữa hai người đã đủ gần, hắn ta dùng toàn lực đá ra một cú đá, muốn ngăn cản hành động đánh lén của Triệu Ngọc.

Lần này lại đến lượt Triệu Ngọc cười lạnh. Hắn đang đợi thời cơ này đây! Thật ra, hắn không định hướng về phía người phụ nữ kia mà chỉ muốn làm phân tâm tên họ Trương này rồi trả lại cho hắn ta một đạp!

Vì chiêu thức vừa rồi rất vội vàng nên ngay khi Triệu Ngọc xoay người lại, ông chủ Trương đã bị hắn tóm lấy cổ chân một cách nhanh chóng!

Hả!?

Ông chủ Trương giật mình, thân thể mất đi trọng tâm rơi xuống mặt đất. Trong khi đó, Triệu Ngọc vẫn túm chặt lấy chân của hắn ta giống như đang cầm đuôi con cá sấu, cố gắng quật qua quật lại.

Tuy nhiên, ông chủ Trương quả thật không hề tầm thường. Mặc dù đã bị Triệu Ngọc giữ một chân nhưng hắn ta vẫn có thể dùng chân kia đá vào cánh tay và bả vai Triệu Ngọc.

Có điều, đến thời điểm này, Triệu Ngọc cũng chẳng còn để ý gì khác. Mặc dù cánh tay bị đá trúng rất đau nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông tay.

Hừ!

Cho mi đá đấy!

Cứ đá thoải mái đi!

Mặc dù Triệu Ngọc kêu đau oai oái nhưng vẫn cố chấp kéo theo ông chủ Trương chạy lung tung khắp nơi, hơn nữa còn cố tình quật cơ thể hắn ta va vào mấy dụng cụ tập thể hình!

Hiển nhiên, ông chủ Trương đâu thể chịu nổi tình trạng bị va đập lung tung như thế. Hắn ta cảm thấy trời đất quay cuồng, thậm chí khóe miệng còn rỉ máu, chẳng còn khả năng đánh trả. Triệu Ngọc chỉ chờ đợi giờ phút này, hai tay dùng lực thật mạnh tựa như đang ném một chiếc đĩa sắt, quẳng hắn ta về phía bình hoa lớn ở cửa ra vào!

A!

Ông chủ Trương phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả thân thể đập vào bình hoa! Bình hoa đổ ầm xuống đất vỡ nát, còn hắn ta thì cả người đầy máu, ngất lịm đi...

Hừ!

Triệu Ngọc phủi phủi tay. Bà mẹ nó chứ! Lần này xem mày còn nhảy loi choi được nữa không!

Ơ!?

Giải quyết xong ông chủ Trương, Triệu Ngọc chạy vọt về phía người phụ nữ kia. Giờ phút này, sắc mặt bà ta đã sợ đến tím tái, vẻ hung ác lúc trước đã biến mất sạch!

“Nhanh… Quay lại cứu tôi!”

Nghe thấy tiếng kêu, bốn gã đàn ông phía trước vội vàng buông chiếc hòm xuống, quay về trợ giúp.

Ha ha ha ha...

Triệu Ngọc cười vang xông về phía người phụ nữ đó rồi bất ngờ chúi đầu xuống, kẹp đầu mình vào giữa hai đùi của bà ta.

Hả!?

Bà ta bị doạ sợ đến nỗi nhảy bật lên nhưng Triệu Ngọc lại dùng một tay nắm lấy cánh tay của bà ta, một tay nắm lấy đùi. Sau đó hắn đứng thắng dậy, khiêng bà ta lên theo chiều ngang.

A a a a...

Người phụ nữ nghẹn ngào kêu to, Triệu Ngọc dùng sức ném ngang bà ta ra phía trước. Mà ngay lúc này, bốn gã đàn ông kia lại vừa chạy đến, thế là đụng phải thân thể nặng nề của người phụ nữ. Bọn họ chẳng khác gì mấy chai ky trong bowling, kẻ bị đụng ngã về phía đông, kẻ bị đụng ngã về phía tây!

Triệu Ngọc lập tức xông lên, giơ nắm đấm chào hỏi mấy gã đàn ông. Sau vài tiếng “bốp bốp” vang dội, bốn tên đó đã bị đánh cho máu me đầy mặt, cả sức lực để van xin cũng không có, tàn nhẫn cực kỳ!

Trong lúc Triệu Ngọc đang hung hăng đánh đấm, thì ở đằng sau có một cô gái xinh đẹp đang tập thể dục lại thể hiện ra bộ dáng mê trai! Ánh mắt cô ta dán chặt vào Triệu Ngọc, miệng lẩm bẩm nói: “Wow! Vị huấn luyện viên này thật đẹp trai! Thật cường tráng!” Nói xong, cô ta còn đẩy người huấn luyện viên lúc trước có tranh chấp với Triệu Ngọc, thẹn thùng kêu lên: “Huấn … Huấn luyện viên, tôi… tôi cũng muốn học Thạch Sùng Công, có được hay không?”