4giờ chiều, tại ngân hàng Tần Sơn trên đường Ngọc Hoa.
Bên trong kho két sắt, người phụ nữ bị Triệu Ngọc bắt được tại phòng tập thể hình Hít Thở Sâu đã được cảnh sát đưa tới đây, bắt đầu kiểm kê các mặt hàng của cửa hàng phi pháp của họ.
Trùm của bọn tội phạm này có biệt danh là “Chị đại”, tên là Lý Manh Kỳ, năm nay 52 tuổi, chính là nhân vật vô cùng nổi danh trên giang hồ.
Mặc dù trên danh nghĩa, bà ta không có bất kỳ sản nghiệp gì, nhưng thực tế lại đang điều khiển rất nhiều công ty thương nghiệp. Ngay cả phòng tập Hít Thở Sâu cũng đều do bà ta điều khiển, ông chủ Trương chẳng qua chỉ là tay sai của bà ta mà thôi.
Triệu Ngọc không bắt nhầm người, thân phận thực sự của Lý Manh Kỳ này đúng là người đứng đầu của cửa hàng phi pháp có quy mô lớn nhất Tần Sơn này. Theo lời khai báo của bà ta, tất cả những món đồ chứa trong ba cái két sắt bị bọn cướp cạy mở tại ngân hàng Tần Sơn đều là tang vật do đường dây của bọn họ thu mua.
Bà ta nói, tập đoàn của bọn họ là tập đoàn thu mua đồ trộm cướp. Sau khi thu mua hàng ở các nơi, họ sẽ tiến hành phân loại hàng hóa. Những món bình thường từ mấy nghìn đồng trở xuống, bọn họ không thèm để ý nên sẽ được chuyển ngay đến cho những nhân vật lẻ tẻ thấp cổ bé họng trong đường dây để xử lý.
Trong khi đó, đối với những món đồ đáng giá, bọn họ sẽ tiến hành định giá một cách chuyên nghiệp. Những món hàng có giá trị mười mấy nghìn hay một trăm mấy nghìn đồng, bọn họ sẽ đem giấu ở trong kho hàng bí mật bên trong phòng tập thể hình Hít Thở Sâu!
Có câu “nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn”, những nơi càng náo nhiệt, càng ít có người chú ý đến hoạt động phi pháp của bọn họ. Mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào cao ốc thương mại Hoa Bắc, nhưng lại chẳng có ai chú ý tới những cái hòm được đóng xếp trong phòng tập thể thao.
Tuy nhiên, đối với những đồ có giá trị cao tới hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu đồng, bọn họ không dám chứa bên trong phòng tập.
Bởi vì giá trị của những món hàng này quá cao nên một mình Lý Manh Kỳ không thể quyết định được. Vì thế bà ta đã hợp tác với rất nhiều ông lớn trên giang hồ góp tiền thu mua, khi kiếm được lợi nhuận thì chia một phần hoa hồng cho bọn họ, từ đó hình thành đường dây tài sản ngầm trong giới giang hồ.
Nếu để những món hàng này trong phòng tập, mấy ông lớn đó tất nhiên không thể yên tâm được. Mà Lý Manh Kỳ là con người rất xảo quyệt, bà ta đã nhắm đến kho két sắt trong ngân hàng từ rất lâu.
Bà ta cảm thấy kho két sắt mới là nơi an toàn nhất, cho nên đã chuyển những tài sản vô cùng quý giá này đi, giấu vào trong đó!
Nhưng bà ta không sao ngờ được rằng trên đời này còn có loại tội phạm dám cả gan đi cướp ngân hàng như thế, hơn nữa đối tượng lại là két sắt của họ trong ngân hàng!
Sau khi nghe được tin tức, Lý Manh Kỳ như bị sét đánh ngang tai. Đối với cửa hàng phi pháp bọn họ, những món hàng vô giá ở trong đó quan trọng hệt như mạch máu trong cơ thể người.
Nếu không lấy lại được, Lý Manh Kỳ chẳng những khó giữ được địa vị mà còn có nguy cơ gặp họa sát thân! Mấy ông lớn trên giang hồ đã bỏ tiền vào vụ làm ăn này sẽ chịu tha cho bà ta sao?
Thế nhưng những món đồ trong két sắt toàn là hàng phi pháp, nếu bà ta dám đến nhận lại thì chắc chắn sẽ bị cảnh sát nghi ngờ. Đây là tội thu mua hàng trộm cướp giá trị hàng trăm nghìn, một khi bị tra thẩm và phán án, bà ta còn thoát được hay sao! Đương nhiên Lý Manh Kỳ không dám mạo hiểm.
Rơi vào đường cùng, bà ta đành phải vội bán tháo những sản nghiệp nằm trong tay, định thừa cơ mấy ông lớn trong giang hồ còn chưa biết chuyện, ôm tiền bỏ trốn trước!
Kết quả, ngay giờ phút quan trọng ấy, bà ta tình cờ đụng phải Triệu Ngọc trong phòng tập thể hình, hơn nữa còn bị còng tay bắt về, mà tang vật cũng bị hắn hốt được!
Thực ra, ngoại trừ việc tìm ra manh mối trong vụ án cướp ngân hàng, công lao của Triệu Ngọc lần này thật sự không nhỏ! Có thể phá được đường dây buôn bán hàng trái phép ngấm ngầm tồn tại ở Tần Sơn bao năm nay, đây hoàn toàn là một công rất lớn!
Thông qua đường dây buôn bán này, cảnh sát có thể tra ra rất nhiều hoạt động phi pháp khác. Chỉ khi nào loại trừ được toàn bộ những băng nhóm làm trái pháp luật này mới giữ gìn được an ninh trật tự của xã hội!
Chính vì vậy, Triệu Ngọc mới vô cùng thận trọng, đứng trong kho két sắt bảo làm cái này cái kia. Hắn còn vỗ vai Lý Manh Kỳ, tâm sự cùng bà ta: “Tôi nói này chị đại! Mau mau kiểm kê lại những món hàng của mấy người đi, xem xem rốt cuộc thiếu cái gì?” Triệu Ngọc nói đầy ẩn ý: “Tôi biết bà nuốt không trôi cục tức này! Bà đấy! Sắp tiêu rồi! Nhưng nếu bà muốn báo thù, tôi thật sự có thể giúp bà! Bà thử ngẫm lại cho kĩ xem rốt cuộc mình đã chọc phải người nào mà khiến họ phải đối xử với bà như vậy? Nếu bà có thể nói ra người này, tôi sẽ giúp bà bắt bọn họ, báo thù cho bà!”
Giờ đây Lý Manh Kỳ đã là tù nhân, vô cùng chán chường thất vọng. Bà ta vẫn còn chưa gượng dậy nổi sau cú sốc này, nhưng khi nghe được lời nói của Triệu Ngọc, bà ta lại lắc đầu, nói: “Không thể nào như thế được? Những người trên con đường này không một ai có thể thâu tóm được mối làm ăn của tôi! Chúng tôi làm việc luôn luôn giữ chữ tín, chưa từng đắc tội với ai cả?” Lý Manh Kỳ nhíu chặt mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhất là... cách cướp ngân hàng này! Thật sự tôi không nghĩ ra được người nào mà có thực lực đến vậy!”
“Vậy thì là nội gián rồi!” Triệu Ngọc từ từ dẫn dụ: “Ngoài nội gián ra, còn ai biết mấy người có két sắt ở ngân hàng? Bà đã đắc tội với ai rồi?”
“Không... Không thể nào đâu?” Sắc mặt Lý Manh Kỳ vô cùng khó coi. Bà ta vắt óc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Những người biết về két sắt đều làm việc trong phòng tập thể hình hết, mà không phải bọn họ đều bị các người bắt rồi sao? Nếu muốn hại tôi, tại sao trước đó không trốn chạy luôn cho rồi?”
“Ồ?” Lần này, Triệu Ngọc cũng cảm thấy kỳ lạ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần bắt được cửa hàng phi pháp là có thể tìm thêm thông tin về vụ án cướp ngân hàng. Thế nhưng giờ đây, vụ án này vẫn còn rất mơ hồ.
“Thôi được rồi!” Triệu Ngọc chỉ chỉ mấy món hàng bày la liệt trên bàn, nói: “Mau đối chiếu một chút đi! Nhìn xem rốt cuộc thiếu bao nhiêu đồ? Tôi nói với bà thế này nhé! Nếu bà hợp tác tốt với cảnh sát, giúp chúng tôi bắt được bọn tội phạm cướp ngân hàng, như vậy sẽ rất có lợi với bà. Bà có hiểu không?”
“Hiểu! Tôi hiểu!” Lý Manh Kỳ gật đầu nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ hợp tác, nhất định hợp tác! Anh cảnh sát à, tôi đồng ý làm nhân chứng chỉ điểm. Tất cả những người tham gia mua bán, tôi đều nắm rõ hết. Chỉ cần có thể giảm bớt tội danh của tôi, cái gì tôi cũng đồng ý cả!”
“Tốt!” Mặc dù Triệu Ngọc gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy bà ta thật trơ trẽn.
Người giang hồ đều trọng danh dự, lẽ ra bà ta có thể gây dựng một đường dây buôn bán phi pháp lớn như vậy thì phải có nguyên tắc của riêng mình mới phải. Thế nhưng, lúc phải lựa chọn giữa nguyên tắc và lợi ích cá nhân, bà ta lại không chút do dự từ bỏ nguyên tắc đó!
Chính vì vậy, rốt cuộc Triệu Ngọc đã hiểu được một đạo lý. Dù gì Lý Manh Kỳ cũng chỉ là một người kinh doanh bất hợp pháp, bà ta không cần phải tôn trọng nguyên tắc với nghĩa khí gì cả!
Mặt khác, nói gì thì nói, chắc chắn Lý Manh Kỳ sẽ phải có danh sách đối chiếu ghi chép lại đầy đủ những món hàng trị giá hàng triệu đồng trong két sắt và đương nhiên danh sách ấy ở ngay trên người bà ta. Sau khi lấy nó ra, chỉ cần đối chiếu với đồ vật trên bàn là họ sẽ biết được bọn cướp đã lấy đi những gì.
Triệu Ngọc để ý thấy danh sách của Lý Manh Kỳ được làm cực kỳ cẩn thận, chẳng những liệt kê đầy đủ tên và giá trị của những món đồ, mà thậm chí ngay cả nguồn gốc xuất xứ và đối tượng thu mua cũng đều được ghi hết ra.
Như vậy, chỉ với danh sách này thôi là cảnh sát có thể bắt được ít nhất khoảng hơn một trăm kẻ phạm pháp rồi.
Nhưng mà, từ những chi tiết này cũng có thể thấy được, một hệ thống cửa hàng phi pháp kỹ càng cẩn thận đến thế không thể xây dựng lên chỉ trong ngày một ngày hai. Thậm chí chế độ của nó còn có thể so với một số xí nghiệp chính quy, quả thật làm người khác cảm thấy rất nể phục.
“Triệu Ngọc! Anh qua đây một chút!”
Trong lúc Triệu Ngọc đang đợi Lý Manh Kỳ đối chiếu hàng hóa, tổ trưởng Miêu Anh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, hơn nữa còn vẫy tay với hắn, ý bảo hắn đi ra ngoài nói chuyện.
Sau khi đến một góc vắng vẻ ở ngoài kho két sắt, Miêu Anh mỉm cười với Triệu Ngọc: “Thế nào, Triệu Ngọc, mấy ông bạn thần tiên của anh lại hiển linh rồi đấy hả?”
“Không phải!” Triệu Ngọc đã chuẩn bị sẵn từ trước, lúc này lập tức trả lời: “Lần này là do có bạn trong giang hồ hỗ trợ mà thôi! Tôi nghe được tin tức, cho nên mới quyết định một mình xông vào hang hổ hòng lập được đại công! Tổ trưởng Miêu, thế nào, nhiêu đó đủ để làm cô hả giận chưa?”
Ý Triệu Ngọc là do nhóm điều tra trên Cục thành phố vừa đến khiêu khích họ, nên hắn mới một mình đánh bại cửa hàng phi pháp. Như vậy hiển nhiên sẽ làm cho phân cục Dung Dương nở mày nở mặt!
“Ha ha...” Miêu Anh bật cười rồi bất chợt vỗ bộp lên vai của Triệu Ngọc, nói: “Anh yên tâm, con người của tôi rất công bằng, cho dù anh có lưu manh bỉ ổi đến cỡ nào, nhưng khi anh đã lập được công lao thì chị đây chắc chắn sẽ không bạc đãi!”
“Hớ... Hớ hớ...” Ngửi thấy mùi thơm thanh mát thoang thoảng trên người cô, Triệu Ngọc như người đang say rượu: “Tổ trưởng Miêu, bây giờ cô đang bắt chước lưu manh trêu chọc tôi đấy phải không?”
“Đừng hẹp hòi thế!” Miêu Anh bỗng nhiên dồn sức vào tay, kéo hắn đến gần trước mặt mình: “Triệu Ngọc, lát nữa anh hãy hỏi người phụ nữ kia xem liệu họ có còn két sắt giấu hàng phi pháp nào khác không? Biết đâu bọn họ vẫn còn giữ lại đường lùi thì sao? Còn nữa, nhất định phải thẩm vấn bà ta kỹ càng, xem bọn họ có biết chuyện về két sắt giấu thi thể kia không?”
“Không thành vấn đề.” Triệu Ngọc vừa hưởng thụ mùi hương thơm ngát vờn trong khoang mũi vừa cười háo sắc: “Yên tâm đi, tổ trưởng Miêu! Có Triệu Ngọc tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho nhóm điều tra bé xíu kia cưỡi lên đầu lên cổ của chúng ta đâu!”
“Hừ!” Bấy giờ Miêu Anh mới buông Triệu Ngọc ra, khẽ cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói chuyện mà lại thấy sảng khoái như thế đấy!”
“Khà khà khà…”
Nụ cười của Triệu Ngọc trông càng đáng khinh hơn. Hắn vốn định nói thêm vài câu khiêu khích với cô tổ trưởng xinh đẹp này, nhưng bỗng nhiên có một cậu cảnh sát vội vã chạy từ trong kho két sắt ra, thông báo với hắn: “Triệu... cảnh sát Triệu, người phụ nữ đó đối chiếu xong rồi! Quả... quả thật đã thiếu một món đồ! Một quyển sưu tập tem bị mất rồi!”