“Anh cảnh sát à!” Lý Manh Kỳ ủ rũ nói, vẻ mặt tiều tụy suy sụp: “Tôi đã thế này rồi, sao còn dám đùa giỡn với mọi người chứ? Cho dù không xin làm nhân chứng được, tôi cũng không có lý do gì để ăn nói lung tung cả! Tôi đã đối chiếu hết thảy ba lần, những thứ quý giá nhất như là bảng chữ mẫu của triều Thanh và sợi dây chuyền trân châu thời Dân Quốc đều không bị mất, chỉ thiếu một quyển sưu tập tem mà thôi!”
Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn thoáng qua nhau, hiển nhiên đáp án này nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Quyển sưu tập tem?” Triệu Ngọc không hiểu gì về lĩnh vực sưu tầm tem này cả, hắn vội vàng bảo mấy cảnh sát điều tra đứng đằng sau mình cấp tốc gọi Lương Hoan lại đây.
“Đúng vậy, một bộ sưu tập tem, không sai được!” Lý Manh Kỳ chỉ vào danh sách của mình rồi nói: “Đây là thứ tôi tự mua, tuyệt đối không sai! Anh cảnh sát, tôi thừa nhận là trong đây chủ yếu đều là hàng trộm cướp, nhưng chỉ có cuốn sổ tem này không phải! Đây là thứ mà tôi mua bằng con đường hợp pháp!”
“Hừ!” Triệu Ngọc xách một cái ghế đến, ngồi xuống trước mặt Lý Manh Kỳ: “Trong cửa hàng phi pháp thì có thứ gì là hợp pháp chứ? Cho dù thứ này đã qua tay mấy người, nhưng hàng trộm cướp thì mãi mãi là hàng trộm cướp mà thôi! Bà đã làm nghề này nhiều năm như vậy rồi, không thể nào không biết đạo lý này, đúng không?”
“Anh?” Lý Manh Kỳ nghiêm túc nhìn hắn. Trong mắt bà ta, cảnh sát không thể nào biết được nhiều bí mật trong nghề buôn bán bất hợp pháp này đến thế.
“Mau khai ra đi!” Miêu Anh nói: “Nếu bà khai ra cho chúng tôi biết sớm chừng nào thì chúng tôi có thể tóm được bọn cướp sớm chừng ấy! Mà việc này rất có lợi đối với bà đấy!”
Lời của Miêu Anh và Triệu Ngọc cũng gần giống nhau, khiến Lý Manh Kỳ cảm thấy rất ngạc nhiên. Bà ta lấy lại bình tĩnh, lúc này mới khai rõ hết về nguồn gốc của cuốn sổ tem này.
Thì ra, cuốn sổ tem đó lại đến từ một nhà sưu tập nghiệp dư. Nhà sưu tập này chuyên môn góp nhặt những con tem quý giá rồi bỏ vào trong một quyển sổ, mỗi một cái túi nhựa trong đó đều được làm theo kích thước riêng biệt của mỗi con tem, tỉ mỉ vô cùng.
Thế nhưng, quả thật là gia đình bất hạnh, sau khi nhà sưu tập mất, con trai của người nọ lại rơi vào con đường nghiện cờ bạc. Vì muốn trả một món nợ lớn, cậu ta đã lấy cuốn sổ tem này ra để gán nợ.
Đám người đòi nợ không biết giá trị của cuốn sổ tem này, bởi vậy mới bảo băng nhóm của Lý Manh Kỳ qua xem giúp.
Lý Manh Kỳ nói, căn cứ theo sự định giá của chuyên gia, lúc đó giá thị trường của cuốn sổ tem này là khoảng một triệu. Thế nhưng, trong đó lại có mấy bộ tem có tiềm lực tăng giá rất cao, nếu tích trữ thì chắc chắn có thể tăng gấp đôi giá trị trong tương lai.
Bởi vậy, Lý Manh Kỳ đã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, dùng cái giá năm trăm ngàn để mua lại quyển sưu tập tem này. Kể từ đó, nó luôn được gửi trong két sắt của ngân hàng Tần Sơn.
Bây giờ đã qua năm năm, giá trị của cuốn sổ tem này quả thực đã tăng gấp mấy lần. Nói thế nào thì bây giờ nó cũng phải bán được ba bốn triệu!
Ba bốn triệu!?
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Miêu Anh lần hai, mà cô cũng nhướng mày lên thật cao. Tuy ba bốn triệu không phải là con số nhỏ, thế nhưng dưới cái nhìn của bọn họ, chỉ vì ba bốn triệu này, thực sự không đáng để cướp ngân hàng!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?
Năm tên cướp ngân hàng mạo hiểm cả mạng sống của mình chỉ để cướp một cuốn sổ sưu tập tem? Là do Lý Manh Kỳ đã lầm, hay là có nguyên nhân gì khác?
“Bà…” Miêu Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi Lý Manh Kỳ: “Bà còn bản sao của cuốn sổ tem đó không, hoặc là hình ảnh của những con tem bên trong đó?”
“Có! Chắc chắn là có!” Lý Manh Kỳ nói: “Tôi biết ở đâu! Thế nhưng, đồng chí cảnh sát, tôi vẫn hi vọng có thể trở thành nhân chứng. Tôi đồng ý phối hợp với hành động của cảnh sát, tìm bắt tội phạm!”
“Chuyện này không thành vấn đề!” Miêu Anh đồng ý: “Nói nhanh đi! Đừng kéo dài chuyện này nữa, từ bây giờ trở đi, chúng tôi sẽ ghi chép biểu hiện của bà vào hồ sơ. Trong lúc xét xử, những thứ này sẽ giúp bà rất nhiều!”
“Vâng vâng vâng!” Lý Manh Kỳ cảm ơn liên tục, sau đó không hề giấu giếm gì mà nói ra vị trí cất giấu hình ảnh một cách tỉ mỉ.
Sau đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại thẩm vấn Lý Manh Kỳ ở ngay đó thêm một lúc, hỏi rằng bọn họ có còn giấu hàng ở két sắt nào nữa không và liệu có biết chuyện trong két có thi thể hay không.
Kết quả, Lý Manh Kỳ tuyên bố rằng bà ta không còn két sắt nào khác cả. Hơn nữa, trước giờ bà ta cũng chưa từng nghe nói đến thi thể hút chân không trong két sắt.
Để không làm mất bất kỳ manh mối nào, Miêu Anh còn đưa những bức ảnh của những nạn nhân như Cung Tú Trân cho Lý Manh Kỳ nhìn, nhưng bà ta cũng không biết những người này.
Qua chuyện này, Triệu Ngọc nhận ra, hình như sự việc lại trở về điểm xuất phát. Hai vụ án cướp ngân hàng và két sắt chứa thi thể có vẻ không liên quan gì với nhau, chỉ là lúc bọn cướp cạy két sắt ra thì vô tình mở trúng cái két chứa thi thể thôi.
Có điều, khi chưa có chứng cứ xác thực thì tất cả chỉ là lời nói suông. Nhất định phải tìm ra được những kẻ đã đột nhập cướp két sắt, lúc đó mới có thể xác nhận chuyện này được.
Mà nói đến chuyện bắt cướp thì sự việc càng lúc càng ly kỳ.
Bọn cướp thật sự đến ngân hàng chỉ vì con tem ư? Bọn họ đều là người cuồng sưu tập tem? Vì tem mà thậm chí ngay cả ngân hàng cũng dám cướp? Vậy... Vậy đám người này điên hết rồi à?
Lý Manh Kỳ nói cái bảng chữ mẫu triều Thanh kia ít nhất cũng phải hơn tám triệu, nếu cướp thứ đồ đó thì mọi việc còn dễ giải thích hơn một chút mà? Sau này chúng bán nó đi rồi, muốn mua tem gì mà chẳng được?
Rốt cuộc là cái quái gì thế?
Ôm cảm giác tò mò mãnh liệt, Triệu Ngọc và Miêu Anh trở lại Cục Cảnh sát, chờ đợi kết quả tìm kiếm hình ảnh của bên kia. Tuy cửa hàng phi pháp của Lý Manh Kỳ không thuộc sự quản lý của Dung Dương, thế nhưng chuyện này lại liên quan đến vụ án cướp ngân hàng, vì vậy cấp trên đã ra mệnh lệnh, vụ án này cũng sẽ do phân cục Dung Dương xử lý.
Rất hiển nhiên, sự việc này đã gia tăng thêm một lượng công việc đáng kể cho phân cục Dung Dương. Nhưng cũng may là tội thu mua hàng hóa bất hợp pháp thuộc về bên kinh tế, cho nên đám người Lý Manh Kỳ tạm thời được giao cho tổ điều tra kinh tế xử lý, nhờ đó mà giảm nhẹ bớt áp lực cho Đội Trọng án.
Chỉ có điều, các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án đều biết, một khi tổ điều tra kinh tế tra ra được băng nhóm hoặc đường dây trộm cướp lớn nào đó, thì sớm muộn gì vụ án cũng lại chuyển về bộ phận bọn họ lần nữa thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới chớp mắt một cái đã đến 8 giờ tối. Những bức ảnh về các món hàng thu mua được giấu trong máy vi tính ở nhà Lý Manh Kỳ đã được các cảnh sát điều tra thuận lợi lấy về.
Để có thể thăm dò ý đồ của bọn cướp tốt hơn, Lương Hoan còn lấy thân phận cá nhân của riêng mình ra để mời hai vị chuyên gia trong Hiệp hội Bưu chính đến để giúp đỡ.
Hình ảnh con tem đã được phóng to với chất lượng cao trên màn hình điện tử, Lương Hoan và hai vị chuyên gia cùng giám định cuốn sổ tem bị mất kia một cách hết sức tỉ mỉ.
Tuy Triệu Ngọc không hiểu gì về việc sưu tập tem, thế nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, thế nên hắn cũng ở lại hiện trường để quan sát.
“Tấm này là Tào Quốc Cữu!” Khi mở ra tờ thứ nhất trong cuốn sổ tem, một chuyên gia lập tức nhận ra ngay. Ông lập tức chỉ vào một con tem trong đó rồi nói: “Vào năm 85 lúc phát sóng phim truyền hình ‘Bát Tiên quá hải’, Cục Bưu chính đã từng phát hành một bộ tem Bát Tiên. Thế nhưng, vào lúc phát hành, bởi vì vấn đề thiết kế kéo dài nên không thể tung ra nguyên cả bộ cùng một lúc mà chỉ phát hành từng con tem một. Cuối cùng việc này kéo dài đến tận mấy năm. Bởi vì không phát hành trọn bộ nên có rất ít người có thể tập hợp đủ bộ! Con tem Tào Quốc Cữu này hẳn là phát hành vào kỳ đầu tiên!”
“Tôi cũng nhớ ra rồi!” Một chuyên gia lớn tuổi khác nói: “Năm đó tôi cũng từng sưu tầm! Hà Tiên Cô phát hành ít nhất, chỉ có mua được Hà Tiên Cô thì mới có thể tập hợp đủ Bát Tiên!”
“Vậy… Con tem này trị giá bao nhiêu tiền?” Lương Hoan cân nhắc rồi hỏi một câu.
“Năm sáu chục ngàn! Chất lượng không tệ, được giữ gìn rất tốt!” Vị chuyên gia lớn tuổi cười nói: “Thế nhưng, nếu có thể tập hợp đủ Bát Tiên, vậy thì ghê gớm rồi! Giá khởi đầu thế nào cũng phải từ hai triệu trở lên!”
Ồ?
Nghe đến đó, Triệu Ngọc không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Lẽ nào bọn cướp lấy cuốn sưu tập tem này đi thật sự là có mục đích gì?
Chẳng hạn như Tào Quốc Cữu này, bọn cướp đã có được bảy tiên khác, bây giờ lấy được thêm Tào Quốc Cữu thì có thể tập hợp đủ Bát Tiên?
Nhưng như vậy cũng chỉ được hai triệu mà thôi, vẫn còn hơi ít đó?
Trong lúc nói chuyện, các chuyên gia đã lật đến tờ thứ hai của cuốn sổ tem. Trên hình ảnh xuất hiện mấy con tem đủ loại màu sắc, trong đó bốn con tem làm thành một nhóm, tổng cộng có mười nhóm cả thảy. Trên mỗi con tem đều có hình một người đang tập thể dục.
.
Bộ tem này thoạt nhìn có vẻ rất cũ kĩ, hẳn là đã lâu lắm rồi.
“Wow! Lợi hại!” Vị chuyên gia lớn tuổi kia than thở: “Đủ hết, đây là bộ tem Tập thể dục theo đài* năm 52!”
* Tập thể dục theo đài: tập thể dục theo nhạc, là phong trào tập thể dục thể thao của Trung Quốc, bắt đầu từ những năm 1950.
“Khụ!” Lương Hoan lắc đầu, nói: “Tôi còn tưởng là bảo bối gì lợi hại lắm chứ! Bộ tem Tập thể dục theo đài có bán đầy trên Taobao**, mười ngàn đồng một bộ! Năm đó quốc gia đã phát hành tổng cộng một triệu hai trăm năm mươi ngàn bộ, cái này quá kém rồi!”
**Taobao: trang web mua sắm trực tuyến ở Trung Quốc.
“Ồ, Tiểu Lương Tử lợi hại quá nha?” Một vị chuyên gia khác khen: “Biết rất nhiều! Ha ha…”
Ai ngờ, vị chuyên gia này vẫn chưa cười xong, khuôn mặt của vị chuyên gia lớn tuổi kia chợt cứng lại! Hình như ông ta đã bị con tem nào đó làm cho hoảng sợ, mấy giây sau, ông ta mới run rẩy giơ tay lên, chỉ vào màn hình nói:
“Cái... Cái này… không phải năm 52! Là năm 51, là… Trời ạ!” Ngay cả lông mày của vị chuyên gia lớn tuổi cũng run run: “Đây là bản lỗi của năm 51! Là bản… bản hiếm đó! Ông trời, ông trời ơi, tại sao nó lại ở đây được?”