Cuồng Thám

Chương 283: Chương 283THAY ĐỔI HÌNH DÁNG





“Cái gì?” Lương Hoan và vị chuyên gia kia cũng rất kinh ngạc, vội hỏi: “Bản lỗi gì cơ? Sao tôi không biết?”

Triệu Ngọc cũng duỗi cổ ra thật dài, cảm thấy rất khó hiểu.

“Tập thể dục theo đài là những con tem phổ thông bình thường.” Vị chuyên gia lớn tuổi nói: “Kế hoạch ban đầu là sẽ cho phát hành vào năm 51. Nhưng sau khi Cục Bưu chính phát hành được hơn mười ngàn bộ thì mới phát hiện nội dung trên đó bị sai, cho nên số tem này đã bị dừng ngay lập tức, hơn nữa còn bị thu hồi và đem đi tiêu hủy rồi! Sau khi điều chỉnh lại, tới năm 52 họ mới cho in và phát hành lại bộ khác! Có điều, dù năm đó bọn họ thu hồi lại rất nhanh, nhưng nghe nói là vẫn còn một vài bộ hiếm hoi bị truyền ra ngoài. Thậm chí cả cách nó truyền ra cũng không ai biết, thầy của tôi biết chuyện này cũng chỉ nghe người kể lại chứ chính ông cũng chưa thấy bao giờ!”

“Oa, tuyệt như vậy sao?” Lương Hoan nhìn màn hình, nói: “Lão Giả, nếu chưa ai từng thấy thì sao ông lại biết được? Rốt cuộc là in nhầm chỗ nào thế?”

Vị chuyên gia lớn tuổi không trả lời ngay mà cầm lấy di động tìm tài liệu một lúc, sau đó đưa cho hai người Lương Hoan xem rồi mới nói: “Này! Có thấy được chỗ nào vô lý không?”

“À...” Một vị chuyên gia khác rất tinh tường, lập tức nói: “Cô gái tập thể dục theo đài vào năm 51 gợi cảm hơn và ăn mặc cũng thiếu vải hơn nhiều! Hơn nữa, màu sắc trong tem cũng không giống!”

“Đúng vậy!” Vị chuyên gia già cũng nói: “Thật ra bản tem năm đó cũng không bị sai, mà do lãnh đạo của Cục Bưu chính cảm thấy nó không đúng với thuần phong mỹ tục nên mới vội vàng thu hồi lại!”

“Bản hiếm, bản lỗi? Ồ!” Lương Hoan trợn tròn mắt: “Lão Giả, vậy không phải số tem này cực kỳ có giá trị rồi sao? Ông thấy chúng đáng giá bao nhiêu?”

“Ồ ồ...” Lão Giả cười đáp: “Không phải tôi nói quá đâu nhé. Tuy là tem mới, nhưng dù sao cũng là tem phổ thông, hơn nữa còn là loại tem được yêu thích nhất! Vì vậy, tôi nghĩ, theo giá thị trường hiện nay thì chắc cũng phải khoảng bốn triệu! Nhưng chuyện này cũng rất khó nói, bởi nếu gặp người thích nó thì cũng có thể mua với giá mười triệu luôn ấy chứ!”

Bốn triệu?

Triệu ngọc suy nghĩ một lúc. Trước đây hắn từng nghe nói về một loại tem bị lỗi rất quý giá, được xem như là bảo vật quốc gia, giá trị cũng mấy triệu thôi! Nếu những con tem nho nhỏ này mà có thể đạt đến giá đó thì quả thật cũng quá lợi hại rồi?

Nhưng mà...

Bốn triệu, cái giá này đáng giá để năm người mạo hiểm mạng mình tới ngân hàng để cướp đi sao?

Sau đó, Lương Hoan và hai vị chuyên gia giám định nốt những trang sau của bộ sưu tập tem. Tuy bọn họ cũng chỉ ra không ít những con tem có giá trị, nhưng không có cái nào so được với bộ tem “Tập thể dục theo đài”.

Cuối cùng, vị chuyên gia tên lão Giả kia ước chừng giá trị của cả bộ sưu tập tem này khoảng trên dưới sáu triệu. Ngoài bộ tem tập thể dục theo đài kia thì những bộ khác cũng chỉ khoảng hai triệu mà thôi.

Nếu vậy thì mọi chuyện càng kỳ lạ hơn rồi!

Rốt cuộc bọn cướp đó muốn làm gì?

So với những đồ vật đắt tiền khác, tuy bộ sưu tập tem này có kích thước nhỏ hơn nhưng lại không phải thứ có giá trị nhất!

Chẳng lẽ mấy tên đó xông vào cướp ngân hàng chỉ vì muốn có số tem này?

Chẳng lẽ trong những con tem này còn ẩn giấu bí mật khủng khiếp nào đó?

Chẳng bao lâu sau, Miêu Anh cũng được biết về kết quả giám định. Sau khi nghe tin, cảm giác của cô cũng y hệt như Triệu Ngọc, chỉ có hai chữ là “khó hiểu”. Hai người họ vội vàng gọi cho Lý Manh Kỳ, hỏi xem bà ta có biết chuyện bộ tem bị lỗi không?

Không ngờ bản thân Lý Manh Kỳ cũng không biết chuyện này. Bà ta nói là lúc mình tìm chuyên gia giám định thì vị chuyên gia kia cũng không phát hiện ra bộ tem tập thể dục theo đài này chính là bản bị lỗi.

Lý Manh Kỳ còn nói, mấy năm trước đúng là có người muốn mua bộ tem này, nhưng lúc đó họ ra giá không cao nên bà ta cũng không muốn bán! Thật ra bà cũng chẳng thiếu gì tiền, nên muốn lưu trữ nó thêm vài năm rồi mới rao bán.

Miêu Anh vội hỏi rằng bà ta có còn nhớ ai muốn mua số tem này không? Lý Manh Kỳ nói những người xem bộ tem này cũng không phải chỉ có một hai người, hơn nữa đa số toàn là trung gian nên bà ta cũng không biết người mua là ai.

Miêu Anh bèn bảo bà ta ráng nhớ lại cho thật kỹ, nhất định phải tìm ra người muốn mua số tem này, bởi có lẽ vụ cướp ngân hàng liên quan tới người ấy.

Đương nhiên Lý Manh Kỳ không dám phản đối, vội vàng đồng ý với cô. Nhưng rất hiển nhiên, bà ta không thể đưa ra câu trả lời ngay được.

Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ ra mình còn có một máy kiểm định tàng hình. Nếu có thể dùng nó để giám định số tem này, có khi sẽ tìm ra được thông tin gì đó.

Nhưng bây giờ bọn họ không có bộ sưu tập này thật sự mà chỉ có vài tấm ảnh thôi, máy kiểm định tàng hình cũng không thể làm được gì.

Haiz, giờ thì hay rồi! Bọn họ vốn nghĩ rằng chỉ cần xác định được trong két sắt bị mất thứ gì là có thể tìm ra hướng điều tra, nhưng theo tình hình bây giờ thì xem ra vô vọng rồi.

Lúc này đây, chỉ còn những kẻ bị tình nghi bị ghi hình lại trong camera giám sát là còn điều tra tiếp được thôi!

Vì lúc đó cảnh sát dùng cảnh khuyển để tìm tội phạm, nên có thể xác định rằng mấy tên cướp ngân hàng nằm trong số những người ấy. Nhưng bởi vì những tên bắt cóc này đều đã cải trang nên tới giờ quá trình điều tra vẫn chưa có tiến triển gì.

Sau khi tìm hiểu và loại trừ dần thì trong số mười sáu nghi phạm trong đoạn băng ghi hình, chỉ còn lại chín người vẫn không thoát khỏi diện tình nghi. Cho nên rất có thể những tên cướp ngân hàng đang ẩn nấp trong số chín người này!

Miêu Anh biết rằng đây là những manh mối quan trọng duy nhất mà bọn họ có lúc này, cho nên phải điều tra càng cẩn thận hơn. Vì vậy cô đã chuyển rất nhiều chuyên gia từ nhiều bộ phận khác nhau tới quan sát những băng ghi hình này rất nhiều lần, hi vọng tìm thêm được manh mối nào đó.

Rốt cuộc bây giờ Triệu Ngọc cũng hiểu vì sao ngay cả bà thím đi chợ mà những cảnh sát điều tra kia cũng không tha! Năm tên cướp chỉ tới lấy mỗi tập tem thôi, nên rất có thể đa số bọn chúng sẽ rảnh cả hai tay. Nếu bọn chúng giả làm một bà thím đi chợ thì cũng chẳng ai nhận ra.

Hơn nữa, Miêu Anh còn nhắm tới khả năng đám tội phạm này đã lấy tem ra khỏi quyển tập, chỉ mang theo tem chạy trốn thôi. Bỏ một cái tem bé xíu như vậy vào trong túi áo rồi thì còn ai nhận ra cơ chứ?

Bởi vì bây giờ phòng làm việc của tổ B đã bị tổ điều tra đặc biệt của Cục thành phố chiếm mất, thế nên tất cả các cảnh sát điều tra của hai tổ A, B đều chen chúc trong văn phòng của tổ A. Tuy trong phòng bật điều hòa thoáng mát nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khá áp lực.

Lúc này, Trương Cảnh Phong bước vào phòng, nói với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, đã loại thêm được hai nghi phạm!”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tài liệu trên tay mình cho Miêu Anh. Thì ra Trương Cảnh Phong vừa qua bên phòng Điều tra mất tích, cuối cùng tìm ra thông tin của hai trong số chín nghi phạm còn lại. Bây giờ chỉ còn lại bảy người bị tình nghi, mà trùng hợp là tất cả đều là đàn ông.

Tìm ra năm trong bảy, tỉ lệ càng tăng lên, mục tiêu của các chuyên gia phân tích càng chính xác hơn. Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã phát hiện một người trong số đó có vấn đề.

Đó là một người đàn ông trung niên đã ngoài 50, ông ta mặc một bộ quần áo rất bình thường, trông giống một người ông chuẩn bị đi đón cháu mình tan học.

Nhưng mà các chuyên gia cho rằng, nếu ông ta thật sự là một cư dân sống tại đó và đang đi đón cháu mình thì không có lý do gì mà không tìm ra thông tin của ông ta.

Cho nên, người này rất đáng nghi.

Hơn nữa, nhờ chỉnh chậm tốc độ phát video, các chuyên gia còn phát hiện ra một bên má ông ta hơi lấp lóe trông rất lạ kỳ. Có một chuyên gia cảm thấy đó có thể là dấu vết của nhựa cao su, nên chắc hẳn trên má người này đã dán thứ gì đó.

Chỉ một thoáng sau, một chuyên gia khác nhanh chóng phát hiện ra mái tóc khẽ phất phơ trong gió của ông già này cũng rất lạ. Rất có khả năng ông ta đang đội tóc giả!

Vì thế, ông già trong đoạn băng ghi hình này rất đáng ngờ.

Chẳng lẽ... người này là một trong năm tên cướp?

Tuy tìm được thêm manh mối trong đoạn băng, nhưng đối với đám người Miêu Anh mà nói thì mọi chuyện càng khó khăn hơn nhiều.

Bởi nếu bọn cướp này thật sự đội tóc giả hoặc đeo mặt nạ để chỉnh sửa dung mạo, vậy thì cảnh sát rất khó tìm ra thân phận thật của chúng.

Hơn nữa, sau khi ra khỏi phạm vi ghi hình của camera, bọn họ lại thay đổi hình dáng một lần nữa, quay trở về gương mặt vốn có trước kia, vậy thì càng khó điều tra hơn!

Rốt cuộc phải làm thế nào?

“Các đồng chí!” Miêu Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành nói với các cảnh sát điều tra: “Bây giờ chỉ có thể sử dụng phương pháp cổ điển! Nhanh chóng thông báo cho các bộ phận an ninh, phái người đi rà soát tất cả những nơi như nhà ga, xe buýt, sân bay! Dù chỉ có mười phần trăm hi vọng thì chúng ta cũng phải cố gắng hết sức!”