Đêm đó, Triệu Ngọc cũng không quay về nhà ngủ mà ở lại văn phòng, điều tra vụ án cùng các đồng nghiệp.
Miêu Anh biết đa số các đồng nghiệp đã hăng hái làm việc suốt mấy đêm liền, nên bèn chọn một vài người ra để họ về nhà nghỉ ngơi. Về phần Triệu Ngọc, vì hắn chưa thức trắng một đêm nào, nên hiển nhiên hắn là người có tinh thần nhất ở đây.
Lúc này, hắn đi tới trước tấm bảng trắng, bắt đầu phân tích tình tiết vụ án theo lối suy nghĩ quen thuộc của mình.
Hôm nay, sau khi tìm ra được ông già có vấn đề trong video clip, các chuyên gia lại lần lượt phát hiện ra một số người khác bị nghi là đã thay đổi diện mạo.
Bởi vậy, Miêu Anh quyết định, phải điều tra tất cả bảy người bị tình nghi trong video, không bỏ qua bất cứ ai cả. Thế là cô điều thêm vài chuyên gia về lĩnh vực khôi phục gương mặt ở phòng Điều tra mất tích tới, yêu cầu bọn họ loại bỏ lớp ngụy trang của kẻ bắt cóc và tìm ra khuôn mặt thật sự của chúng.
Các chuyên gia răm rắp làm việc theo sự phân công của Miêu Anh, nhưng bọn họ nói là chuyện này cần một khoảng thời gian mới có kết quả. Hơn nữa, bởi vì chất lượng video không tốt lắm nên rất khó bảo đảm độ chính xác của việc mô phỏng khuôn mặt. Bọn họ chỉ có thể cố gắng làm hết sức mà thôi.
Nhìn mớ tư liệu ngày một nhiều hơn trên bảng trắng, Triệu Ngọc càng lúc càng tò mò về nhóm cướp ngân hàng này. Bọn chúng thật sự là quá giỏi, biết cướp ngân hàng, biết cạy két sắt, lại còn biết cả thuật thay đổi khuôn mặt!
Rốt cuộc... họ có lai lịch thế nào?
Chẳng lẽ… còn có lớp chuyên huấn luyện cướp ngân hàng hay sao?
Mới thoáng cái mà đã hơn 12 giờ, tuy rằng các cảnh sát điều tra ở đây đều đã kiệt sức nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi, nếu không ráng căng mắt ra xem đoạn băng ghi hình trong máy tính thì cũng sắp xếp lại đống tư liệu vụ án đang rối tinh rối mù kia.
Miêu Anh vừa uống cà phê vừa tập trung suy nghĩ gì đó, hình như vẫn đang cố gắng tìm được một cánh cửa dẫn đến sự đột phá mới.
Triệu Ngọc có thể cảm nhận được rằng sự xuất hiện của tổ điều tra đặc biệt đã gây ra áp lực vô cùng lớn cho các đồng nghiệp, tất cả mọi người đều sợ bọn họ sẽ phá được vụ án trước.
Nghe đâu tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt này là một đội phó của đội cảnh sát hình sự thuộc Cục thành phố, tên là Vương Thánh Nghiêu.
Tuy hắn ta còn khá trẻ nhưng lại rất có năng lực, được lãnh đạo thành phố khen ngợi rất nhiều. Từ lúc vào nghề tới nay, hắn ta đã phá được rất nhiều vụ án lớn quan trọng.
Lần này, Vương Thánh Nghiêu cũng muốn dốc hết sức mình để lập công lớp, tăng thêm danh tiếng của mình! Nếu có thể phá được vụ án thi thể trong ngân hàng kinh khủng này trước Đội Trọng án Dung Dương, tất nhiên sẽ rất có lợi đối với con đường sự nghiệp sau này của hắn ta.
Chính vì thế, mấy ngày nay hắn ta đã chỉ huy những tinh anh được điều đến từ các phân cục khác, khua chiêng gióng trống đi điều tra. Chẳng hạn như hôm nay, bọn họ đã tra xét gần hết toàn bộ ngân hàng có dịch vụ két sắt ở Tần Sơn một lượt, đến tận bây giờ mà vẫn chưa xong.
Theo như phân tích của Vương Thánh Nghiêu thì nạn nhân Cung Tú Trân của ba năm trước chưa chắc đã là người cuối cùng. Nếu hung thủ là một kẻ giết người hàng loạt có tâm lý biến thái, thì hai năm trước hay thậm chí là bây giờ, hắn ta vẫn có khả năng ra tay lần nữa.
Vì vậy, họ nhất định phải tra rõ tất cả các ngân hàng có dịch vụ két sắt xem có tìm được cái xác mới nào nữa không. Nếu có thì quả thực rất có ích đối với việc phá án!
Dựa theo ước định trước đó, Đội Trọng án Dung Dương chỉ có thể điều tra vụ cướp ngân hàng trước. Chỉ khi phá được vụ án này, họ mới có thể bắt đầu cuộc đua phá vụ án xác chết chân không với tổ đặc biệt kia.
Mặt khác, nếu bên phía người ta đã phá được vụ án xác chết chân không rồi mà bên này vẫn chưa bắt được kẻ cướp ngân hàng, chẳng phải họ sẽ bị người ta cười rụng răng sao?
Chính vì lý do này mà các đồng nghiệp mới khẩn trương như thế.
“Anh Ngọc, anh Ngọc!”
Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng nhiên Lan Bác đi tới trước mặt hắn, nói nhỏ: “Anh Ngọc, em thám thính được một tin từ chỗ cha em.” Lan Bác nói với vẻ thần thần bí bí: “Anh có biết Vương Thánh Nghiêu này là ai không?”
“Là ai? Sao mà tôi biết được?” Triệu Ngọc vẫn đang suy xét tình tiết vụ án, không để ý lời cậu ta cho lắm.
“Hì hì! Anh ta là em họ của tổ trưởng Mao của tổ các anh đấy!” Lan Bác nói.
“Cái gì? Em họ?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Đúng!” Lan Bác nghiêm túc nói: “Theo như cha em nói, Vương Thánh Nghiêu này chẳng những là em họ của Mao Vĩ, mà quan hệ của hai người còn rất thân thiết nữa. Cho nên… anh và tổ trưởng Miêu phải cẩn thận một chút! Không chừng, tên này sẽ tìm đến hai người, vịn vào việc công để trả thù riêng đó!”
“Cậu nhắc tổ trưởng Miêu là được rồi, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi có thù oán gì với Mao Vĩ đâu? Ngay cả tiền thưởng vụ án Miên Lĩnh tôi cũng chia cho anh ta rồi!”
“Không đơn giản như vậy đâu!” Lan Bác sợ người khác nghe thấy, vội vàng ghé sát vào tai Triệu Ngọc thì thầm: “Em nghe nói, ông Mao này có tiếng là hổ thích cười, thù dai vô cùng! Anh Ngọc, anh biết không? Bây giờ Cục phó Loan đang muốn để anh lên thay chức của Mao Vĩ đấy! Em cảm thấy, anh mới là người mà Mao Vĩ hận nhất, cho nên anh vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!”
“Ồ? Thật sao?” Nghe đến đây, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng quay đầu lại, cười nói với cậu ta: “Thế thì cậu truyền lời ra ngoài giúp tôi, phải làm sao để chắc chắn Mao Vĩ biết được đấy! Cậu hãy nói rằng chức vị tổ trưởng tổ A này, Triệu Ngọc ông đây đã nắm chắc rồi! Nếu ai dám chắn đường ông, ông sẽ khiến người đấy sống không bằng chết!”
“A… anh dữ dội thật! Quá dữ luôn!” Lan Bác nuốt nước bọt, rõ ràng là đã quen với việc Triệu Ngọc kiêu ngạo như thế rồi. Thậm chí cậu ta còn giơ ngón tay cái lên với hắn.
Lúc này, thư ký của Cục trưởng là Tống Siêu và chủ nhiệm Lâm cùng với vài người khác đi vào, trên tay họ còn cầm theo rất nhiều bịch nylon lớn. Bịch nylon này vừa được đưa vào, mọi người đã lập tức ngửi thấy hương thơm nức mũi của đồ ăn.
Ngay sau đó, Cục phó Loan Tiêu Tiêu cũng mang theo một bịch lớn đựng nước uống, bước từ bên ngoài vào. Bà ta nói với mọi người: “Các đồng chí, mau đến đây ăn khuya đi!” Cục phó Loan mỉm cười nói: “Mọi người thật sự đã rất vất vả rồi, tôi mua cho mọi người chút đồ ăn đây. Không nhiều lắm đâu, mọi người mau đến ăn đi!”
Thấy Cục phó Loan tự mình đi mua đồ ăn cho mọi người, nhóm cảnh sát điều tra rất cảm động, vội vàng mở miệng nói cảm ơn.
Trong lòng của bọn họ, chỉ có Cục phó Loan hòa ái dễ gần lại có năng lực này mới là lãnh đạo chân chính.
Từ khi bà ta tiếp nhận mớ hỗn loạn mà Đường Triệu Long để lại, phân cục này mới có thể ổn định lại.
Thật không ngờ đã muộn thế này mà bà ta lại nghĩ tới chuyện mua đồ ăn đêm tới cho mọi người. Dù rất có thể đây chỉ là hành động mua chuộc lòng người, nhưng thật sự đã khiến cho bọn họ cảm động và khâm phục.
Sau khi ăn bữa khuya ngon lành và uống đồ uống mát lạnh, đương nhiên tinh thần của các cảnh sát điều tra phấn chấn hơn rất nhiều, lòng nhiệt huyết cũng dâng đến 100%.
Trong khi các cảnh sát ở đây đều đang ăn, Cục phó Loan lại gọi Miêu Anh và Triệu Ngọc vào phòng giải khát, muốn một mình nói chuyện với hai bọn họ.
“Vào đi, hai cô cậu nam thanh nữ tú.” Cục phó Loan đưa hai chai coca vẫn đang tỏa hơi lạnh cho hai người họ rồi nói với Triệu Ngọc trước: “Tiểu Triệu à, biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt! Phá được băng nhóm tội phạm lớn như vậy, công lao này thật sự không thể bỏ qua được! Ngay cả Cục trưởng Hồng của Cục thành phố cũng tự mình gọi điện tới, bày tỏ khen ngợi với cậu! Cậu yên tâm, luận công khen thưởng là quy định của phân cục Dung Dương chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không vùi lấp công lao của cậu đâu!”
“Ừm… Cảm ơn Cục phó Loan!” Triệu Ngọc thấy lãnh đạo vui vẻ, nhanh chóng nhân lúc này đục nước béo cò: “À, có chuyện này tôi muốn nói với chị. Trong việc lùng bắt tội phạm này, vài người bạn tốt của tôi cũng có giúp sức. Bọn họ vì muốn giữ gìn kỷ cương mà đã anh dũng bắt kẻ cướp, tất cả đều bị thương rồi, chị xem…”
“Cái này tôi đã nghĩ rồi!” Cục phó Loan cười nói: “Tiền thuốc men Cục Cảnh sát sẽ chi, phần thưởng tuyên dương công dân gương mẫu cũng sẽ không thiếu!”
“Tiểu Miêu, tiểu Triệu!” Cục phó Loan nói đầy thâm ý: “Cô cậu cũng biết đấy, từ sau khi phá được vụ án Miên Lĩnh, phân cục chúng ta nổi tiếng hơn rất nhiều. Mà cũng chính vì thế nên mới khiến cho người ta đố kỵ! Bởi vậy, hai vụ án cướp ngân hàng và xác chết chân không, tất cả đều phải nhờ vào mọi người rồi! Bất luận thế nào cũng không thể để người ngoài chê cười chúng ta!”
“Không thành vấn đề, chị cứ yên tâm đi!”
Triệu Ngọc lại chắp hai tay lại lần nữa, Miêu Anh cũng liên tục gật đầu.
“ Tuy rằng tiểu Miêu mới tới không lâu nhưng năng lực đã được biểu hiện rõ qua vụ án Miên Lĩnh. Còn tiểu Triệu lại là bảo vật phá án kỳ lạ của phân cục chúng ta. Có hai người song kiếm hợp bích, tôi cũng yên tâm!”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Triệu Ngọc bỗng nảy ra một ý: “À đúng rồi, Cục phó Loan, chị xem, tôi cũng đã liều mạng như vậy rồi, có phải chị nên cho tôi một…”
Hai chữ “danh phận” còn chưa thoát ra khỏi miệng, bỗng nhiên Trương Diệu Huy lại hớt ha hớt hải chạy vào phòng giải khát, nói: “Tổ trưởng Miêu, bến xe khách đường dài vừa mới truyền tới một tin, nói rằng có nhân viên từng trông thấy đối tượng khả nghi trong video clip!”
“Cái gì!?”
Ba người họ đều kinh ngạc. Nhưng trong đó, Triệu Ngọc là kinh ngạc nhất, bởi vì Trương Diệu Huy vừa nói xong thì hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu hắn cũng lên tiếng: “Lần kỳ ngộ này đã hoàn thành, mức độ hoàn thành là 97%. Chúc mừng đã nhận được một đạo cụ tàng hình, mời kiểm tra và thu nhận!”