“Bến xe khách đường dài ư?” Miêu Anh cảm thấy thật quá khó tin: “Tại sao lại là bến xe khách đường dài? Chuyện này... không thể nào như thế được?”
“Không biết nữa!” Trương Diệu Huy nói: “Nghe bảo có người thấy được tên nghi phạm cải trang thành ông già kia. Bây giờ cảnh sát nhân dân đang kiểm tra camera giám sát, chúng ta nên nhanh chóng qua đó xem thôi...”
“Được!” Miêu Anh gật đầu xong liền quay sang nói với Cục phó Loan một cách rất lễ phép: “Cục phó Loan, chúng tôi xin phép qua đó điều tra trước!”
“Được! Vất vả rồi!” Cục phó Loan gật đầu nói: “Nếu như cần có sự phối hợp điều tra của bộ phận giao thông hay những bộ phận khác thì gọi điện ngay cho tôi!”
“Rõ!” Miêu Anh thu dọn đồ đạc xong, thấy Triệu Ngọc vẫn đang đứng lặng người thì vội vàng kêu hắn: “Này, Triệu Ngọc, anh đi cùng với tôi! Mấy ngày nay chỉ có anh ngủ đủ giấc thôi, anh lái xe!”
“Ừm... Tôi...” Ngay trong lúc này, Triệu Ngọc còn đang bận quan sát phần thưởng ở trong đầu mình. Lần này, hắn được nhận thêm một cái áo chống đạn tàng hình quý giá nữa. Tác dụng của món đồ này đúng là rất lớn, vào những lúc quan trọng có thể cứu mạng.
“Tôi cái gì mà tôi? Đi thôi?” Miêu Anh thấy Triệu Ngọc vẫn không động đậy liền vội vàng vẫy tay thúc giục.
“Được... Được!”
Bấy giờ Triệu Ngọc mới chuyển mắt qua rồi theo đám người Miêu Anh lên xe, chạy tới bến xe khách đường dài.
Có điều, thấy Triệu Ngọc không có ý muốn lái xe, Trương Diệu Huy biết rõ bản tính của hắn nên liền ngồi vào ghế lái.
Bên này, Triệu Ngọc vẫn đang suy tư về hệ thống và nhớ lại kỳ ngộ của ngày hôm nay. Vốn dĩ hắn cho rằng độ hoàn thành của quẻ “Cấn Đoái” không hề tốt chút nào. Vừa không phát tài, vừa không bắt được nghi phạm vụ cướp ngân hàng, nhưng mà tại sao mức độ hoàn thành hôm nay lại cao như thế nhỉ?
A...
Suy nghĩ một hồi hắn mới hiểu ra lý do, có vẻ như xét đến cùng thì hôm nay hắn vẫn làm được một việc rất tốt!
Hôm nay hắn đã phá được đường dây buôn bán hàng phi pháp, đây đương nhiên là một việc tốt giúp giữ gìn pháp luật kỷ cương. Chắc là vì thế nên hắn mới đạt được mức độ hoàn thành cao như vậy đúng không!?
Làm được việc tốt liền có mức độ hoàn thành cao, liền có công cụ tốt. Xem ra, hệ thống này đang bắt mình phải làm một anh hùng chính nghĩa đây?
“Tổ trưởng Miêu.” Tiểu Lưu ngồi trên xe lắc đầu nói: “Bọn cướp này đã xông vào cướp ngân hàng luôn rồi, vậy mà hắn ta vẫn dám công khai ngồi xe khách nữa à? Hơn nữa, hắn ta không biết bỏ đồ hóa trang ra trước sao? Vẫn cứ mang khuôn mặt giả đó ngồi lên xe? Điều này... Điều này chẳng hợp lý chút nào cả?”
“Đúng thế!” Trương Diệu Huy vừa lái xe vừa nói: “Những thủ đoạn lúc trước đều chuyên nghiệp như thế, bọn chúng có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy à?”
Miêu Anh không nói gì, vẫn cau mày suy nghĩ.
“Hừ!” Lan Bác lại nói: “Có gì đâu mà không hợp lý? Có khi là vì bọn bắt cóc kia quá xem thường chúng ta! Đang cố ý chế nhạo cảnh sát chúng ta đấy à?”
“Đệt! Nếu là thế thật thì nhất định phải bắt được hắn ta!” Tiểu Lưu không phục: “Đánh một trận cho thật đã rồi muốn nói gì thì nói!”
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có xe, mấy người Miêu Anh nhanh chóng tới được bến xe khách đường dài. Lúc này, những cảnh sát nhân dân cùng hợp tác điều tra đã gỡ hết mấy cái camera giám sát có liên quan xuống, tất cả những người phụ trách tại bến xe khách đường dài cũng nhanh chóng đến hiện trường.
Hóa ra, tối hôm nay, lúc cảnh sát nhân dân cầm ảnh của bảy tên nghi phạm đó tới đây điều tra, có một nữ nhân viên soát vé sắp tan ca bỗng nhiên nhận ra một kẻ. Cô ta nói rằng vào buổi chiều hôm xảy ra vụ cướp ngân hàng, cô ta đã soát vé cho một người trong số những người trong ảnh. Sau khi đối chiếu, các cảnh sát lập tức biết được đó chính là kẻ nghi phạm hóa trang thành ông già!
Nhắc đến chuyện này mới thấy cũng khá trùng hợp. Thứ nhất, trí nhớ của nữ nhân viên soát vé kia vốn rất tốt, hai là cô ấy lại thấy ông già này nhìn hơi quen mắt, rất giống một diễn viên truyền hình nào đó, cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy.
Nhóm người Miêu Anh vừa đến nơi thì lập tức đi xem camera giám sát. Thông qua hình ảnh trên đoạn băng, bọn họ đã có thể chắc chắn rằng người kia chính là tên nghi phạm mà cảnh sát đang hoài nghi!
Đúng là tưởng cùng đường ai ngờ có hi vọng, tư duy của mấy tên cướp này thật là làm cho người ta không hiểu nổi! Nếu như chúng đã cướp thành công rồi, vậy tại sao lại không gỡ lớp hóa trang ra, mà còn trắng trợn chạy đến bến xe ngồi lên xe khách chứ?
Lẽ nào... bọn chúng không biết rằng đây là điều tối kỵ đối với một tội phạm đang phải chạy trốn sao?
Hơn nữa, bọn chúng có thể làm ra một vụ cướp lớn như thế, lẽ nào đến một cái xe ô tô riêng cũng không có?
Không lâu sau, nhân viên bán vé cho tên nghi phạm hôm đó đã đến! Nhờ trí nhớ siêu phàm và đoạn băng trong camera theo dõi, họ đã xác định được tên nghi phạm ấy lên một xe khách đi thẳng đến thành phố Lăng Vân.
Thành phố Lăng Vân ở ngay cạnh Tần Sơn, chỉ đi khoảng ba giờ là đến. Vì đây là chuyến đi thẳng, cho nên ven đường không có điểm dừng xe nào khác, tên nghi phạm chỉ có thể xuống xe ở thành phố Lăng Vân.
Nhân viên bán vé này còn nói, lúc mua vé, ông già đó bảo là làm mất chứng minh thư rồi, nên ông ta không dùng chứng minh thư để mua vé mà chỉ tùy tiện nói một cái tên ra thôi. Thấy ông ta cũng đã cao tuổi nên cuối cùng nữ nhân viên cũng bán vé cho ông ta.
Bởi vì cô ta đã làm sai quy định cho nên ngay lập tức bị người phụ trách mắng cho một trận ra hồn. Nhưng bây giờ mắng cô ấy cũng vô dụng, cứ cho là không bán vé cho tên nghi phạm kia đi, nhưng hắn ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác thôi!
Lăng Vân!?
Sau khi nghe thấy cái tên này, Triệu Ngọc chợt nhớ tới câu nói tên Tóc Vàng Chu Dương lúc say rượu, gã đã bảo rằng có khả năng là bọn cướp đến từ nơi khác!
Lẽ nào... Chu Dương nói đúng thật à?
Mấy tên cướp này đến từ thành phố Lăng Vân ư? Hoặc là một nơi nào đó xa hơn? Bọn chúng đi từ xa tới đây vì cái gì chứ? Thật sự là vì tem sao?
“Tài xế đâu? Còn cả khách lên xe nữa?” Miêu Anh ra lệnh cho mấy người quản lý bến xe: “Không phải trên xe của các anh đều có camera giám sát sao? Tôi cần băng ghi hình, đồng thời phải hỏi chuyện tài xế lái chiếc xe đó một chút. Còn nữa, mấy người phải đưa cho chúng tôi một bản danh sách hành khách trên xe! Không chừng trên xe còn có nghi phạm khác!”
“Chúng tôi đã liên lạc rồi.” Người phụ trách nói: “Danh sách hành khách thì dễ, tôi sẽ đưa cho các vị ngay đây. Nhưng chiếc xe kia thuộc diện quản lý của bến xe khách đường dài bên Lăng Vân, băng ghi hình gì đều nằm ở bên đó hết! Tôi có thể giúp cô liên lạc với họ, nhưng hi vọng các vị có thể dùng danh nghĩa của cảnh sát để thông báo cho họ một chút!”
“Chuyện này đương nhiên là không thành vấn đề!” Miêu Anh vẫy tay với Trương Diệu Huy, anh ta lập tức gọi điện cho Cục phó Loan.
“Không được...” Miêu Anh nhìn các cảnh sát điều tra một lượt rồi nói: “Sự việc quan trọng, chúng ta phải qua đó một chuyến!”
“Tổ trưởng, đi Lăng Vân sao?” Lan Bác nói: “Vậy để tôi với Tiểu Lưu đi đi!”
“Đã ba ngày nay hai người không được ngủ tử tế rồi!” Miêu Anh lắc đầu, nói: “Để tôi đi cho! Mọi người ở lại đây, tiếp tục điều tra camera giám sát ở bến xe và danh sách hành khách, xem xem bọn bắt cóc có để lộ ra sơ hở gì không!”
“Chị đích thân đi à, chà chà... Như vậy không tốt lắm đâu? Bên này vẫn còn cần chị chỉ huy đấy!” Tiểu Lưu lo lắng nói: “Hơn nữa, chị cũng đã không nghỉ ngơi trong một thời gian dài rồi!”
“Yên tâm!” Miêu Anh nói: “Bây giờ tôi nhanh chóng qua bên đó, điều tra xong sáng mai sẽ lập tức lên xe quay về! Hơn nữa, ở đây không phải vẫn còn một anh chàng dồi dào sinh lực lắm hay sao?”
Nhìn thấy ngón tay ngọc ngà của Miêu Anh chỉ về phía mình, Triệu Ngọc lập tức trợn mắt lên hỏi: “Tổ trưởng Miêu, cô có ý gì? Lẽ nào... cô bảo tôi đi cùng cô? Còn làm tài xế cho cô nữa à?”
“Đúng! Sao thế? Anh có ý kiến gì không?” Miêu Anh hung dữ nói.
“Không... Tôi có thể có ý kiến gì chứ?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Hai người chúng ta cô nam quả nữ, ở chung trong một cái xe, cô không sợ tên lưu manh như tôi có ý đồ gì không an phận với cô sao?”
.
“Không sợ!” Miêu Anh vỗ vỗ vào thắt lưng của mình, một khẩu súng lục chợt hơi lấp lóe hiện ra: “Đạn có thể trị lưu manh tận gốc!”
Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: “Ha ha ha, tổ trưởng Miêu à, thực ra cô vẫn không biết, tôi không có giấy phép lái xe đâu! Tôi mà lái xe thì chính là phạm pháp đấy...”
“Bớt phí lời đi!” Miêu Anh bàn giao công việc xong xuôi liền ngạo mạn ngoắc ngoắc tay với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, tới đi! Tôi chỉ chọn anh thôi!”
Mẹ nó chứ!
Thoáng chốc, Triệu Ngọc bỗng thấy lông tơ khắp người mình dựng đứng cả lên, trong lòng chỉ còn có thể nói được ba chữ: Cô – Độc – Ác!!!