Cuồng Thám

Chương 286: Chương 286CHƠI VỚI LỬA CÓ NGÀY CHÁY TAY





“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ… Khụ…”

Nhìn thấy Triệu Ngọc vừa lái xe vừa ho sặc sụa, lông mày Miêu Anh nhướng lên thật cao: “Triệu Ngọc, anh không biết hút thuốc thì đừng hút chứ? Có bị bệnh không? Anh đang lái xe đấy! Trên cao tốc đấy!”

“Khụ khụ…” Triệu Ngọc lại ho thêm hai tiếng rồi mới giúi thuốc lá vào trong gạt tàn để dập tắt.

“Hừ!” Miêu Anh tặc lưỡi liên tục: “Không thể hiểu nổi cái tên tâm thần nhà anh!”

“Thoải mái quá...” Triệu Ngọc nhe răng cười, đúng lúc đó có một làn khói trắng phả ra từ trong miệng hắn, trông rất buồn nôn.

Sở dĩ Triệu Ngọc nhe răng bảo dễ chịu là bởi vì khi nãy lúc hắn ho khan, thế mà lại mở được một quẻ “Cấn Khảm”! Đột nhiên có được một quẻ như vậy, đương nhiên hắn vui sướng vô cùng!

Thứ nhất, quẻ Cấn xuất hiện liên tục như vậy, nói không chừng hôm nay vụ án cướp ngân hàng có thể có đột phá lớn. Thứ hai, hôm nay hắn còn có cơ hội đi công tác xa cùng Miêu Anh, có khi nào… Ha ha ha...

Nhìn thấy Triệu Ngọc phát ra điệu cười như giết heo, Miêu Anh cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô lắc đầu ai oán nói: “Chẹp! Triệu chứng mắc bệnh ung thư khốn nạn giai đoạn cuối càng ngày càng rõ!”

Trong lúc hưng phấn tột độ, Triệu Ngọc đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức lao vút trên đường cao tốc hệt như mũi tên.

Bởi vì xuất phát hơi gấp nên bọn họ sử dụng chiếc xe con Jetta mà đội cảnh sát điều tra hay dùng, chứ không sử dụng chiếc Pheaton của Miêu Anh.

Trên xe, Miêu Anh xem đi xem lại đoạn video quay nghi phạm tại bến xe, lông mày của cô không giãn ra lấy một lần.

“Có chuyện gì vậy, tổ trưởng Miêu? Cô đang lo lắng gì sao?” Triệu Ngọc vừa lái xe vừa hỏi.

“Phù!” Miêu Anh thở dài một hơi rồi mới đáp lại bằng giọng buồn rầu: “Đúng vậy, tôi đang lo lắng liệu chúng ta có đi nhầm hướng lần nữa hay không?”

“Đi nhầm hướng?” Triệu Ngọc nhìn ra bên ngoài: “Từ Tần Sơn đến Lăng Vân chỉ có một con đường duy nhất, làm sao mà nhầm được?”

“Không phải đường, mà là… vụ án!” Miêu Anh vuốt ve điện thoại: “Triệu Ngọc, nhỡ đâu, người cải trang thành ông già này không phải là bọn cướp… Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Cái gì? Không phải?”

“Nếu như ông lão này chỉ là một người dân bình thường, ông ta trang điểm và đội tóc giả chỉ vì muốn bản thân nhìn trẻ hơn một chút, đi về Lăng Vân cũng chỉ đơn giản là đi về nhà, vậy thì sao đây?” Miêu Anh nói với vẻ không chắc chắn.

“Cô… Vì sao cô lại nói vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Bởi vì trong video này, vẻ mặt người đó hoàn toàn thoải mái, chẳng có chút gì là khẩn trưởng vội vã cả. Nhìn ông ta hoàn toàn không giống một người vừa đi cướp ngân hàng về!” Miêu Anh nói ra suy luận của mình: “Ngoài ra, băng cướp này có trình độ cao như vậy, sao có thể phạm phải một sai lầm nhỏ xíu này? Nếu như hắn ta gỡ lớp hóa trang ra rồi lên xe khách, như vậy chúng ta chẳng thể nào tìm ra đầu mối được, không phải sao? Cho nên, tôi lo rằng chúng ta đang điều tra sai phương hướng!”

“Cái này cũng chưa chắc!” Triệu Ngọc khuyên: “Để tôi phân tích cho cô. Nếu là một người bình thường muốn về nhà, tại sao không mang túi xách hay vali gì cả? Mặc dù chỉ có ba tiếng đi xe nhưng đây cũng là đi xa mà? Cô nhìn mấy hành khách kia xem, có ai đi tay không đâu!”

Lời nói của Triệu Ngọc khiến lông mày của Miêu Anh càng nhíu chặt. Mấy ngày vừa qua cô đã phát huy hết công suất làm việc nên cả tinh thần và thể xác đều mỏi mệt, chẳng thể nghĩ thông được điều gì.

“Vẫn chưa rõ lắm…” Cô vuốt vuốt trán: “Chẳng lẽ... trong đám cướp ấy có người bị ép buộc? Cho nên mới để lại đầu mối cho chúng ta, muốn chúng ta giải cứu?”

“Cô đấy!” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã quá mệt mỏi, lại khuyên nhủ lần nữa: “Cô vẫn nên nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì thì đến Lăng Vân tính tiếp!”

“Ừ...” Mặc dù ngoài miệng đáp ứng nhưng lông mày Miêu Anh vẫn cứ nhíu lại...

Khoảng hai tiếng rưỡi sau, xe sắp rời khỏi cao tốc. Miêu Anh nằm gục bên ghế ngồi cạnh tài xế, đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Mấy ngày nay công việc nặng nề liên tiếp đổ xuống khiến cho một người mạnh mẽ như Miêu Anh cũng tràn đầy mỏi mệt. Giờ phút này, mái tóc vốn luôn sạch sẽ gọn gàng của cô cũng hơi rũ rượi, làn da mịn màng chuyển sang màu hơi xám chứ không tỏa sáng như ngày xưa.

Nhưng mà dưới con mắt của Triệu Ngọc, Miêu Anh như vậy càng thêm chân thực, càng dễ khiến hắn mê đắm. Trên thế giới này có rất nhiều kiểu xinh đẹp, theo quan điểm của Triệu Ngọc, giờ phút này, Miêu Anh đã nỗ lực hết sức để phá án, dáng vẻ tiều tuỵ đầy lo nghĩ này của cô chính là đẹp nhất!

Một cô gái đang ở độ tuổi xuân thì đẹp nhất của đời người, thế mà lại dâng hiến thanh xuân của mình để đi tiêu diệt cái ác. Đây mới chính là người phụ nữ đáng được tôn kính nhất, là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng hắn!

Bởi vì mái tóc hơi rối nên tai của Miêu Anh cũng lộ ra, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ vành tai đầy đặn của cô.

Khi thấy trên đó không đeo bất kỳ một món trang sức nào, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến thời điểm lúc gặp cô, trên tai cô có đeo một chiếc khuyên! Đáng tiếc, trong trận đại chiến loang hổ ở trường huấn luyện cảnh sát, hắn đã đánh bay chiếc khuyên tai đó đi! Khi ấy, cú đánh đó mạnh đến nỗi khiến tai của Miêu Anh chảy máu…

Ôi!

Nhớ lại những kỷ niệm ngày trước khiến Triệu Ngọc bỗng thấy bùi ngùi, thậm chí trong lòng còn hơi áy náy. Lúc ấy hắn không nên đánh Miêu Anh mạnh như vậy!

Nhưng mà hắn cũng biết, nếu lúc đó hắn không mạnh tay thì nhất định sẽ bị cô đánh cho tàn phế!

Ừ…

Nhìn vành tai của Miêu Anh, đột nhiên Triệu Ngọc dâng lên một niềm xúc động. Hắn nghĩ, nếu mình mua tặng cô một đôi bông tai, liệu cô có nhận không nhỉ?

Trong lúc Triệu Ngọc đang mải nghĩ đến chuyện của hắn và Miêu Anh thì xe cũng đã đến trạm thu phí. Bởi vì xe đã được lắp đặt ETC* nên hắn lái xe qua làn dành riêng cho xe chuyên dụng trên đường cao tốc.

* ETC là từ viết tắt của Electronic Toll Collection (hệ thống thu phí tự động).

Địa điểm mà bọn họ cần tới là bến xe khách đường đài của thành phố Lăng Vân, họ phải đến đó để lấy đoạn băng ghi hình trên chiếc xe mà nghi phạm đã đi.

Thật không ngờ, hiện tại đường vành đai bọc ngoài thành phố Lăng Vân đang được sửa chữa. Vốn là một con đường hai chiều rộng rãi gồm bốn làn xe, nay giảm xuống còn hai làn. Hai bên đường đều là hàng rào thi công màu lam.

Càng kì lạ hơn là khi Triệu Ngọc lái xe đi đến đó thì phía trước bỗng xuất hiện hai chiếc ô tô. Không những chúng di chuyển với tốc độ rất chậm mà còn đi song song với nhau trên đường!

Vì thế, đường đi của Triệu Ngọc bị hai chiếc ô tô này chặn mất.

“Bà nó chứ!” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu rồi bấm còi inh ỏi và nháy đèn xe liên tục, muốn thúc giục hai chiếc xe phía trước nhường đường.

Ai ngờ, Triệu Ngọc càng bấm còi thì hai chiếc xe càng đi chậm lại, căn bản chẳng có ý định nhường đường cho hắn.

Triệu Ngọc nhìn kỹ hai chiếc xe một chút, thấy một chiếc là Buick, chiếc còn lại là Magotan. Hai chiếc xe này hơi lạng qua lạng lại, có vẻ như người lái xe đã say rượu!

“Đệt!”

Triệu Ngọc lại nhấn còi lần nữa khiến người đang ngủ say bên cạnh bị chọc giận. Tuy nhắm mắt nhưng Miêu Anh vẫn mắng: “Đừng có nhấn còi! Đừng có nhấn còi! Phiền chết đi được! Có thấy tôi đang ngủ không?”

“Ừ...” Triệu Ngọc cũng không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Miêu Anh, vội vàng buông cánh tay đang để trên còi xe xuống, lầm bầm nói: “Khốn kiếp, dám cản đường của ông đây!”

“Hừ!” Đột nhiên Miêu Anh cất tiếng giống như đang nói mê sảng: “Cản đường thì đâm! Đâm chết hắn ta đi!”

“Ừm…”

Nghe được lời nói của Miêu Anh, cả người Triệu Ngọc đổ mồ hôi ròng ròng. Hắn vội vàng quay đầu sang nhìn, lại phát hiện cô đang vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, chắc vẫn còn đang trong mộng đẹp.

Hả… Hoá ra là đang nói mơ!

Triệu Ngọc vuốt vuốt lồng ngực, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là Miêu Nhân Phụng, đến nói mơ thôi mà cũng ác như vậy!

Đâm… Nếu mà thật sự đâm…

Ừ...

Gì!?

Ai ngờ, khi Triệu Ngọc đưa mắt nhìn lên bỗng phát hiện trong khoang sau của xe Buick, có một gã đàn ông cởi trần đang cười nhạo hắn qua gương! Mà đáng giận hơn là từ cửa sổ của chiếc xe Magotan, có một cánh tay phụ nữ đang vươn ra dựng thẳng ngón giữa với hắn!

Người phụ nữ kia ngậm điếu thuốc trong miệng, trên tay xăm hình hoa hồng, vừa nhìn đã biết chẳng phải người đứng đắn gì.

“Khốn kiếp!” Cơn giận của Triệu Ngọc vốn đã nhen nhúm, ngay lập tức bùng lên. Triệu Thiên Bá hắn đã nổi danh trên giang hồ bao nhiêu năm nay, ngoại trừ Miêu Anh ra thì không còn kẻ nào khác dám dựng ngón giữa lên với hắn! Chuyện này… Chuyện này… Không thể nhịn nổi nữa!

“Này, tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc gọi Miêu Anh đang mơ màng ngủ: “Quá khinh người rồi! Hai chiếc xe phía trước không những không chịu nhường đường, mà còn dám dựng ngón giữa lên với tôi nữa! Làm sao bây giờ?”

“Hừ!” Ai ngờ, Miêu Anh vẫn nhắm mắt nhưng lại trả lời rõ ràng: “Nổ súng! Bắn chết bọn họ!!”

Trong lúc nói chuyện, Miêu Anh còn vỗ vỗ khẩu súng ngắn đeo bên hông.

“Ừm…”

Triệu Ngọc hơi sững người ra một chút. Đương nhiên hắn biết Miêu Anh chỉ đang nói mơ, thế nhưng khi tầm mắt của hắn lướt xuống khẩu súng, một ý đồ xấu xa được hình thành.

Hay lắm!

Tổ trưởng Miêu, đây là mệnh lệch của cô đó! Vậy đừng trách cánh tay xấu xa này của Triệu Ngọc tôi! Ha ha…

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh. Triệu Ngọc rút khẩu súng của Miêu Anh ra rồi vươn tay qua cửa sổ, chĩa thẳng về phía chiếc xe ở đằng trước và bóp cò!!!