“Tổ trưởng Miêu! Nè...” Triệu Ngọc bóp cò súng nhưng không được, vội vàng hỏi Miêu Anh: “Sao súng này không kêu vậy?”
Tuy Miêu Anh mơ mơ màng màng nhưng cũng cảm nhận được vừa nãy Triệu Ngọc lấy thứ gì trên người mình nên đã mở mắt. Khi nhìn thấy cây súng trong tay hắn, cô khinh thường nói: “Anh bị ngu hả? Chưa mở chốt an toàn kia kìa!”
À...
Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu, chỉ vì kiếp trước hắn chưa từng dùng súng thật nên không biết còn có chốt an toàn. Có điều trong trí nhớ thì Triệu Ngọc tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy nên đương nhiên từng luyện bắn súng.
Bởi vậy, nghe Miêu Anh nhắc nhở, Triệu Ngọc nhanh nhẹn mở chốt an toàn của súng ra rồi lại ngắm ra ngoài xe...
Giờ phút này, người trong chiếc xe đằng trước đã nhìn thấy Triệu Ngọc đang cầm súng lục nhắm về hướng bọn họ. Chỉ một thoáng, người ở trần không dám cười nhạo nữa, cô gái có hình xăm không dám dựng thẳng ngón giữa nữa! Hai chiếc xe không chỉ tăng tốc, mà xe Buick còn vội vàng lách sang bên như là muốn nhường đường cho Triệu Ngọc.
Hừ!
Triệu Ngọc khinh thường hừ lạnh một tiếng. Có những kẻ trời sinh đê tiện, rõ ràng không có năng lực nhưng lại thích làm màu. Nhìn cảnh này, lửa giận của Triệu Ngọc bị đốt cháy hoàn toàn. Cứ để như vậy thì không phải phong cách của hắn, nhất định hắn phải dạy đám thiếu phẩm đức này một bài học mới được.
Vì thế, Triệu Ngọc nhấn mạnh chân ga đuổi theo, đồng thời ngắm họng súng vào lốp xe của đối phương, định nổ súng.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc sắp bóp cò, Miêu Anh lại bỗng nhiên choàng tỉnh. Vừa nãy lúc cô nói chuyện với Triệu Ngọc chỉ là mê sảng nói mớ, bây giờ nhìn thấy Triệu Ngọc chẳng những lấy súng của mình mà còn muốn bắn vào ô tô ở đằng trước, cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng hét lớn một tiếng: “Triệu Ngọc! Anh điên rồi hả!?”
Nói xong, cô vội vươn tay kéo Triệu Ngọc lại nhưng ngón tay hắn đã đặt trên cò súng. Cô vừa kéo một cái, họng súng liền chếch lên trời...
Pằng!
Một tiếng súng giòn giã đột nhiên vang lên, phá vỡ vẻ yên tĩnh của bầu trời đêm.
Két...
Xe Buick đằng trước đang muốn nhường đường cho Triệu Ngọc cũng không ngờ hắn lại đột ngột nổ súng, sợ hãi đến nỗi lạc tay lái. Thế là thân xe bên phải vừa vặn va chạm với đầu xe Magotan phía sau đang chạy tới.
Kết quả, cùng với tiếng “ầm ầm”, xe Buick bị lật ngang, còn xe Magotan thì xoay tròn vài vòng, cuối cùng tông vỡ rào chắn thi công cùng với xe Buick, vọt vào nơi đang thi công.
Vì muốn tránh cú va chạm với hai chiếc xe phía trước nên Triệu Ngọc nhanh chóng đạp phanh lại, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh nên họ cũng vọt vào theo!
“A...” Triệu Ngọc và Miêu Anh đồng thời hét to, Triệu Ngọc ôm chặt tay lái, cố gắng điều khiển xe.
May mà bên kia hàng rào chắn chỉ đang sửa đường thôi chứ không đào hầm. Sau khi xe Buick lao vào thì xoay một vòng rồi dừng lại, còn xe Magotan thì tông vào một cây cọc ngang, phát ra một tiếng “rầm” giòn vang!
Két...
Sau một trận rung lắc dữ đội, cuối cùng Triệu Ngọc lại điều khiển được chiếc Jetta của mình, ngừng ngay sau hai chiếc xe kia.
“Triệu Ngọc!!!” Trong xe lập tức vang lên tiếng hét vang trời của Miêu Anh: “Anh! Anh điên à!? Chút chuyện nhỏ ấy cần nổ súng không? Tôi... chúng ta là cảnh sát đó!”
“Tổ trưởng Miêu, có gì đâu!” Mặt Triệu Ngọc không đổi sắc, tim cũng không đập mạnh: “Chuyện này không phải cô hạ lệnh cho tôi hả? Cô bảo tôi nổ súng với họ mà!”
“Cái gì!? Anh!” Miêu Anh giận đến mức mặt đỏ bừng, chỉ vào chiếc ô tô xảy ra tai nạn phía trước: “Anh nói bậy! Tôi bảo nổ súng hồi nào? Anh... quậy đến chết người mất thôi! Sao anh lại làm vậy?”
Trong lúc Miêu Anh gào lên với Triệu Ngọc, hai chiếc xe bị tai nạn kia đã mở cửa ra, mấy người trong xe chật vật chạy ra ngoài. Bọn họ có năm người, ngoại trừ gã ở trần và cô gái xăm mình thì còn có ba tên nhóc nhuộm màu tóc khác nhau.
Những người này căn bản không biết lai lịch của Triệu Ngọc là gì, họ vừa xuống xe thì gấp gáp chạy bán sống bán chết. Cả một đám đầu trần chân đất dồn hết sức chạy, trong miệng kêu cha gọi mẹ, trông thê thảm cực kỳ.
“Nè! Đứng lại cho tôi!” Triệu Ngọc thấy bọn họ muốn chạy, vội vàng mở cửa xe, cầm súng lục bước xuống.
Lúc này Miêu Anh đã thật sự hoảng sợ rồi. Cô cũng vội vàng xuống xe rồi phóng qua đầu xe, kéo cánh tay Triệu Ngọc lại: “Triệu Ngọc! Đưa súng cho tôi! Anh điên đủ chưa?” Miêu Anh vừa kéo vừa thất thanh kêu to: “Đạn chỉ có vài viên, sao có thể bắn loạn? Chúng ta gặp phiền phức to rồi, anh có biết không?”
Pằng...
Ai ngờ, trong lúc bị Miêu Anh lôi kéo, Triệu Ngọc lại bắn lên trời thêm một lần nữa.
Nghe thấy tiếng súng nổ, năm người kia sợ tới mức không dám chạy loạn nữa!
Thật ra, bọn họ muốn chạy cũng không dễ, bởi vì đây là đoạn đường đang sửa chữa, phía trước có rào chắn bảo vệ thi công ngăn lại. Mặt khác, đa số bọn họ không mang giày, mặt đường nơi đây lại vừa bị xới tung lên, chạy bằng chân trần thật sự rất đau!
“Anh...” Miêu Anh cũng bị Triệu Ngọc dọa cho phát hoảng. Nhìn thấy ánh mắt hung hăng xen lẫn cáu giận của Triệu Ngọc, dù xưa nay cô luôn tự cao cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng hừ nhẹ rồi nói với cô: “Tổ trưởng Miêu, làm màu thì phải làm cho đủ bộ! Bây giờ hai ta là châu chấu cột trên cùng một sợi dây, nếu cô muốn giải thích được với cấp trên, vậy phải giả bộ với tôi!”
“Triệu Ngọc... anh... rốt cuộc anh muốn làm gì?” Nghe thấy lời này, trái tim Miêu Anh lạnh hẳn đi. Cô bỗng thấy người trước mặt mình đây tựa như chỉ mới quen biết lần đầu.
Triệu Ngọc không để ý tới cô nữa mà đi thẳng đến chỗ năm người kia, quát to với họ: “Cảnh cáo các người, ai dám chạy thì cũng đừng trách ông không khách sáo! Qua đây, qua đây hết cho ông!”
Thật ra, mấy người đó chưa chạy được bao xa, giờ đây nghe thấy Triệu Ngọc uy hiếp thì cúi đầu ủ rũ quay về. Giờ phút này, bọn họ hoàn toàn không còn vẻ hung hãn ngạo mạn như vừa nãy, ai nấy đều sợ tới nỗi lông tơ dựng thẳng, run rẩy không ngừng.
“Qua đây, qua đây!” Triệu Ngọc chỉ chỉ chiếc ô tô Magotan: “Qua đây hết đi, ngồi xổm ở đó, ngồi xổm xuống! Người kia... Người kia kìa...” Nói xong, Triệu Ngọc nâng nâng cằm với Miêu Anh, nói: “Nhanh còng tay họ lại đi!” .
“Cái... Cái gì?” Miêu Anh nuốt nước miếng, bị những lời của hắn xoay mòng mòng.
“Còn đứng đơ ra đó làm gì?” Triệu Ngọc giả vờ trách mắng: “Những tên này đều bị tình nghi tham gia vào vụ cướp đó! Quên nhiệm vụ của chúng ta rồi hả? Mau lên!”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy còng tay của mình ra trước. Nhưng ngay khi hắn định còng tên ở trần lại, máy dò xét tàng hình trong đầu hắn bỗng nhiên lại đỏ đèn lên cảnh báo.
“Mẹ nó chứ!” Triệu Ngọc trợn tròn mắt, giơ chân đá tên nhuộm tóc xanh dương.
Cú đá này của hắn rất tàn nhẫn, lập tức khiến gã ta đụng vào thân xe, sau đó rơi xuống đất, di động cũng trượt khỏi tay.
“A... Ui da...”
Nhìn thấy tên đó nằm vật trên mặt đất khóc rống, bốn người còn lại rùng mình.
“Bà nó chứ!” Triệu Ngọc khạc một cái, nhặt di động của tên mới bị đá lên: “Sao hả? Muốn quay lại à? Hay muốn báo cảnh sát? Nói cho các người biết, ông là cảnh sát đây! Bọn tôi đang truy bắt tội phạm, các người lại chắn xe trước xe chúng tôi, chắc chắn các người là đồng bọn của mấy tên bắt cóc kia!”
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Triệu Ngọc xài màn xiếc này nhưng trong mắt Miêu Anh, việc này vẫn rất mới lạ.
“Cảnh... cảnh sát... Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Chúng tôi không phải tội phạm gì đâu!” Tên ở trần vội vàng giải thích. Lúc gã nói chuyện, mùi rượu khó ngửi phả ra, hiển nhiên gã ta đã uống không ít rượu.
“Hừ! Hiểu lầm!?” Triệu Ngọc lại xách lên bị đá kia lên, sau đó ấn mạnh đầu gã lên cửa xe rồi tóm hai tay gã, bắt chéo ra sau lưng. Cuối cùng, hắn lấy còng ra còng tay gã lại.
“Tôi nói cho các người hay!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tội phạm trên lệnh truy nã là một nhóm có bốn nam một nữ, vẻ ngoài rất phù hợp với các người. Có chuyện gì thì theo chúng tôi về Cục Cảnh sát rồi nói! Cái cô kia...”.
Nói xong, Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Miêu Anh lần nữa, làm màu: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh báo cho tổng bộ đi chứ? Nói băng cướp đã bị chúng ta bắt được!”
“Hả? Cái... cái gì... được được...” Miêu Anh bối rối đứng nghệt ra đó, không còn biết phải làm gì nữa.