Cuồng Thám

Chương 288: Chương 288ANH EM THẦN TIÊN TRỞ VỀ





“Chậc chậc, hậu bối thì vẫn là hậu bối!” Triệu Ngọc nhìn bộ dạng lúng túng của Miêu Anh, nghiêm túc nói: “Có phải vì nghĩ rằng những kẻ này toàn là đám lưu manh tàn bạo, giết người không chớp mắt, nên luống cuống đúng không? Không sao, ai dám phản kháng, chúng ta có thể nổ súng! Cô đã quên mệnh lệnh của cấp trên rồi à, trong đó có nói là trong lúc bất đắc dĩ có thể giết chết đấy?”

Lúc này, trong lòng Miêu Anh đang thăm hỏi tổ tiên mười tám đời nhà Triệu Ngọc. Cô thật sự không hiểu, đã đến nước này rồi mà tại sao Triệu Ngọc lại vẫn vô lo như vậy?

Làm cảnh sát, điều kiêng kị nhất chính là tùy tiện nổ súng. Triệu Ngọc lại bắn hai phát không lý do, một khi bị đám người này khởi tố thì hai người bọn họ đừng hòng làm cảnh sát nữa.

“Cảnh... Đồng chí cảnh sát.” Hình như tên cởi trần là thủ lĩnh của đám người này, hiện giờ chỉ có gã là còn dám ngẩng đầu lên biện minh với Triệu Ngọc: “Thực... thực sự chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng tôi đều là công dân ngay thẳng, không phải tội phạm gì. Ngài đừng vu oan cho người tốt!”

“Người tốt? Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc nhoẻn miệng cười rồi vung tay tát gã chảy cả máu miệng.

Tiếng “bốp” giòn giã vang vọng trong đêm khiến mấy người khác run lên bần bật, chỉ muốn chui rúc xuống dưới gầm xe cho yên thân.

“Muốn đua đòi làm tên cướp đường hả? Chắn đường không cho ông đây qua phải không?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng lộ ra bản tính lưu manh của mình, hắn vừa nói vừa tiếp tục tát bôm bốp vào hai má của người kia: “Sao mày không chịu mở to mắt ra mà nhìn xem là đang chặn đường ai? Đường quốc lộ này do nhà mày mở đấy hả?”

“Đại... Đại ca!” Mặt tên cởi trần tái mét, gã run sợ cầu xin: “Em... em sai rồi! Em không dám nữa! Cầu xin anh, buông tha cho chúng em đi! Nếu không được, em xin đền tiền! Chúng em sẽ đền tiền!”

“Đền tiền!? Hừ!” Triệu Ngọc tức giận mắng: “Mấy tên cặn bã chỉ biết ăn mềm tránh cứng này, bọn mày còn có đạo đức không hả? Còn có ý thức lái xe không? Nếu như người ở đằng sau thực sự có việc gấp thì sao hả?”

Mỗi lần Triệu Ngọc hỏi một câu là lại đánh một cái vào mặt gã, chỉ trong chốc lát mặt gã đã bị đánh cho sưng vù!

Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại cầm súng đi đến trước mặt người phụ nữ kia, dùng họng súng nâng cằm cô ta lên, quát: “Còn dám giơ ngón giữa hả!? Cô được lắm?”

“Tôi... Tôi...” Cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, chỉ còn biết lắc đầu lia lịa.

“Tôi nói cho cô biết, những kẻ dám giơ ngón giữa trước mặt tôi không có ai mà còn đủ ngón đâu!” Triệu Ngọc giơ ngón tay giữa của mình lên để trả thù cô ta một chút, sau đó nói với vẻ hờ hững: “Thế nào, muốn tôi chặt ngón tay cô, hay là cô tự chặt đây?”

Cái gì!?

Mọi người vừa nghe xong đều hoảng sợ hết cả, còn người phụ nữ kia thì đã sợ đến nỗi gục ngay xuống đất.

“Triệu...” Miêu Anh vốn định gọi tên của Triệu Ngọc, nhưng lại cảm thấy không được thích hợp lắm. Bấy giờ cô mới sửa lại nói: “Sếp à, làm như vậy... không tốt lắm đâu?”

“Không tốt là thế nào?” Triệu Ngọc bày ra dáng vẻ hung ác, gương mặt dữ tợn vô cùng. Thừa dịp Miêu Anh phản ứng không kịp, hắn túm lấy bàn tay của người phụ nữ kia. Không ngờ hắn lại dám ra tay thật, cùng với một tiếng “crắc” vang lên, ngón tay cô ta bị bẻ gãy!!!

“A...”

Cô ta đau đớn kêu lên thảm thiết, đau đến nỗi không muốn sống nữa!

“Triệu Ngọc! Anh điên rồi!” Trong lúc kinh hãi, Miêu Anh không nghĩ được gì nữa. Cô vội vàng sải bước tiến lên, kéo Triệu Ngọc lại, muốn cướp khẩu súng trong tay hắn.

“Đừng lộn xộn!” Triệu Ngọc hung hăng hất tay đẩy Miêu Anh ra, cao giọng quát người phụ nữ kia: “Đây chính là kết cục của kẻ dám chĩa ngón giữa vào tôi!”

Nói xong, Triệu Ngọc đấm ra một cú, giáng thẳng vào mặt của tên cởi trần. Gã ta hét lên rồi ngã gục, đầu đập vào cửa kính xe.

Mặc dù cửa kính chưa vỡ nhưng đã nứt toác ra rồi!

“Anh! Anh đúng là bị điên rồi!” Miêu Anh tức giận đến nỗi quát to, cũng không dám đứng trước mặt Triệu Ngọc nữa.

Bên kia, Triệu Ngọc cúi đầu nhìn người phụ nữ nọ, lạnh lùng nói: “Cô gái, nói cho cô biết, hôm nay tôi bẻ gãy ngón tay của cô, không phải là muốn cho cô một bài học, mà là đang cứu cái mạng của cô đấy! Về sau phải nhớ kỹ, đừng có tùy tiện giơ ngón tay giữa vào mặt người khác, hiểu không? Ha ha...”.

Triệu Ngọc điên cuồng cười thật to, khiến mọi người sợ tới mức lạnh run người.

Sau đó hắn mở cửa xe Magotan ra, lục soát một lúc liền phát hiện một đống ma túy ở trên đó.

“Ơ!?”

Miêu Anh đã hoàn toàn bị choáng váng, cô thật không hiểu nổi sao Triệu Ngọc lại biết trong xe bọn họ có ma túy?

“Thế nào, tổ trưởng Miêu?” Triệu Ngọc cầm thuốc trên tay, nói: “Bây giờ có thể báo cảnh sát được chưa?”

“Anh...” Miêu Anh vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lấy điện thoại ra.

Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc phát hiện ra đống ma túy, cả năm người kia đều chán nản cúi đầu xuống, hiển nhiên bọn họ đã mất hết hi vọng rồi.

Thì ra, từ khi nhìn thấy tên cởi trần và người phụ nữ xăm hình, Triệu Ngọc đã biết chắc rằng bọn họ đang cắn thuốc.

Trước khi xuyên không, Triệu Ngọc đã tiếp xúc với loại người này rất nhiều. Hắn có thể phân biệt đám người sử dụng ma túy một cách chuẩn xác.

Ngoài ra, hắn biết rằng nếu trên xe của những người này thật sự giấu ma túy thì sẽ giấu ở chỗ nào, cho nên mới có thể nhanh chóng tìm ra chỗ cất giấu ma túy của bọn họ.

Hơn nữa, cho dù không tìm thấy được ma túy, thì cũng có thể kiểm tra thông qua máu của bọn họ.

Bởi vậy, cho dù có nổ súng hay không, Triệu Ngọc cũng chẳng phải lo lắng gì cả.

Miêu Anh đã có được lý do cho vụ nổ súng vừa rồi, đương nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng... cô vẫn không thể chấp nhận nổi những hành động vừa rồi của Triệu Ngọc. Không chỉ kiêu ngạo ngang tàng, mà thủ đoạn còn rất cực đoan. Cho dù người đàn bà kia thật sự có tội, nhưng những gì hắn làm vẫn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Trên xe hai người cũng mang theo khá nhiều còng tay, lúc này mới mang ra để còng tay năm người này lại.

“Chúc mừng, chúc mừng, tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc vừa trả súng lại cho Miêu Anh vừa tươi cười nịnh nọt: “Không ngờ cô chỉ ngồi nói mớ thôi mà cũng bắt được một nhóm buôn bán ma túy! Năng lực quả thực siêu phàm! Tại hạ khâm phục, khâm phục!”

“Triệu Ngọc, anh đừng có ở đó mà châm chọc nữa!” Miêu Anh vẫn không chịu buông tha: “Nếu tôi khai báo tình hình thực tế, anh không thoát được đâu! Lại còn dám cướp súng của tôi! Anh...”

“Được thôi, tôi không có ý kiến!” Triệu Ngọc lại bướng bỉnh: “Cô kể lại đúng sự thật, tôi cũng sẽ làm vậy. Tôi sẽ nói rằng chính cô là người bảo tôi nổ súng! Chính là cô hạ lệnh! Thế nào hả?”

“Anh! Đồ đểu! Đồ đểu!!” Miêu Anh thật sự muốn đánh Triệu Ngọc một trận ra trò, nhưng mà năm tên tội phạm ngay bên cạnh, cô không thể ra tay.



“Đừng nói tôi đểu nữa!” Triệu Ngọc đảo mắt, bỗng nhiên nói: “Tổ trưởng Miêu, cô có tin là niềm vui lớn hơn vẫn đang chờ chúng ta không?”

Mặc dù Miêu Anh không để ý đến hắn, nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng bản thân cô rồi.

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười nham hiểm, nói: “Có còn nhớ mấy anh em thần tiên mà tôi nói với cô không?”

“Triệu Ngọc!” Miêu Anh sắp không giữ được bình tĩnh rồi, bàn tay nắm lại chặt đến nỗi phát ra tiếng răng rắc.

“Cô đừng nghi ngờ!” Triệu Ngọc tiếp tục giả thần giả quỷ: “Tôi nói cho cô biết, các anh em thần tiên vừa rồi đã nói với tôi là chúng ta có thể tìm ra manh mối vụ cướp ngân hàng từ trên người bọn buôn thuốc phiện này đấy! Không biết cô có tin hay không?”

“Anh! Tôi… Tôi thật sự là hết chỗ nói rồi!” Miêu Anh lắc đầu, nói: “Có phải dây thần kinh của anh đã bị chập rồi không? Nãy giờ toàn nói hươu nói vượn cái gì đấy?”

“Tôi nói hươu nói vượn đấy, làm gì được tôi?” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Không phục hả, đánh cược nhá?”

“Được! Được!” Miêu Anh cũng tức đến nỗi loạn trí rồi, đầu tiên cô chỉ vào nắm đấm của mình, sau đó lại chỉ vào miệng mình mà nói: “Triệu Ngọc, nếu thật sự có thể tìm được manh mối vụ cướp ngân hàng trên người bọn họ, tôi sẽ dùng môi mình hôn lên mặt anh! Ngược lại, nếu tìm không thấy, thứ “hôn” anh sẽ là nắm đấm này đấy! Sao, anh thấy được không?”

“Được! Một lời đã định! Cầu còn không được!” Triệu Ngọc vỗ vỗ lên mặt mình, nói: “Tổ trưởng Miêu, cô hãy đợi đấy! Nụ hôn này, ông đây lấy được là cái chắc!”

Sở dĩ Triệu Ngọc có ý nghĩ như vậy là nhờ những suy đoán dựa trên hệ thống Kỳ Ngộ của mình.

Theo như những kinh nghiệm trước đây, hắn cảm thấy hôm nay mình bỗng đụng phải bọn tội phạm buôn ma túy trái phép chắc hẳn đều có nguyên nhân. Có khi đây là do hệ thống Kỳ Ngộ đã sắp xếp từ trước!

Nói không chừng, từ trên người những người này, thật sự có thể tra ra được manh mối vụ cướp ngân hàng!

Bởi vậy, Triệu Ngọc mới dám đánh cược với Miêu Anh.

Sau khi cược xong, hắn lập tức mở bảy tấm ảnh của những người bị tình nghi trên di động của mình ra, sau đó đưa tới trước mặt những người này, cho bọn họ xem qua một lúc.

Miêu Anh ở bên cạnh chống tay nhìn, trong lòng hoàn toàn không tin rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế...