Cuồng Thám

Chương 289: Chương 289BÀNG MÔN TÀ ĐẠO





“Cái gì!? Không quen? Chưa thấy bao giờ?” Triệu Ngọc túm lấy cổ áo của gã nhuộm tóc xanh, chỉ vào màn hình điện thoại của mình rồi quát lên: “Nhìn kỹ lại đi, nhìn cho cẩn thận đó, thật sự chưa gặp bao giờ?”

Gã kia vẫn lắc đầu như cũ, những người khác cũng lắc đầu như trống bỏi.

Ừm…

Cái trán của Triệu Ngọc càng lúc càng đen. Vốn dĩ hắn rất tự tin, cho rằng mình có thể lấy được tin tức của bọn cướp ngân hàng từ những người này.

Nhớ lại lúc phá được vụ án thảm sát, trùng hợp gặp được Triệu Khánh và những việc như phòng tập thể hình, dũng cảm triệt phá cửa hàng phi pháp… Chuyện nào cũng là do trùng hợp lấy được manh mối. Vì thế, hắn cho rằng lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Thế nhưng, hiện thực lại rất tàn khốc, cho dù Triệu Ngọc cưỡng ép hay dụ dỗ đến thế nào, những người này đều nói không hề quen biết những người trong hình.

Thật ra, bên phòng Điều tra mất tích đã thông báo cho họ tin tức mới nhất, bảo rằng sau khi hăng hái chiến đấu suốt đêm, các chuyên gia đã khôi phục được chân dung thật sự của kẻ bị tình nghi, chỉ là mức độ chính xác không thể được đến 100% mà thôi.

Nói cách khác, hiện giờ Triệu Ngọc đang cho đám người này xem tổng cộng mười bốn bức chân dung của nghi phạm. Từ hình một đến hình bảy là ảnh gốc của nghi phạm mà camera quay lại được, hình tám đến mười bốn là hình ảnh sau khi xóa đi lớp ngụy trang.

Triệu Ngọc cảm thấy, nếu bọn cướp ngân hàng quả thực là người bản địa ở Lăng Vân, như vậy thì có thể năm người này sẽ nhận ra được điều gì đó.

Chính vì vậy, từ lúc bị mấy tên tội phạm ma túy này cản đường, đồng thời lại bị bọn họ giơ một ngón giữa về phía mình, thì trong lòng Triệu Ngọc đã vạch ra một kế hoạch từ đầu đến cuối rồi.

Thật ra trong xe cảnh sát của họ có trang bị còi báo động, chỉ cần mở nó lên là có thể bắt đám người này nhường đường, không cần phải nổ súng, cũng không cần phải bẻ gãy ngón tay của người phụ nữ kia.

Sở dĩ Triệu Ngọc làm vậy, một là muốn hả giận, hai là muốn tạo ra thanh thế cho mình để phá tan phòng tuyến trong lòng của mấy tên tội phạm này. Chỉ có như vậy, bọn họ mới thành thật khai báo ra.

Nhưng đến cuối cùng, những tính toán của hắn là hóa thành công cốc. Tội phạm ma túy và bọn cướp ngân hàng không có liên quan gì với nhau cả, hắn tính sai rồi.

Mãi cho đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhận ra rằng xác suất trúng đích thế này quá nhỏ! Hình ảnh nghi phạm trong tấm ảnh có đúng hay không vẫn chưa biết, ngay cả việc bọn họ có phải là người bản địa ở Lăng Vân hay không cũng chưa rõ!

Lỡ như Lăng Vân chỉ là một trạm trung chuyển của bọn cướp, vậy thì càng không thể trúng đích được!

Chậc chậc…

Nhìn thấy cái trán của Triệu Ngọc như đang đội lên một cái quan tài, Miêu Anh hưng phấn đến mức bắt đầu khởi động làm nóng người. Từ lúc hắn cướp cây súng của cô thì cô đã muốn đánh hắn một trận cho đã tay rồi!

Cái tên khốn tự đại, hung hăng, ngông cuồng này! Tôi phải để anh nếm thử nắm đấm của tiểu thư tôi đây!

“Sao hả, Triệu Ngọc?” Miêu Anh vặn người rồi đi đến trước mặt hắn, đắc ý nói: “Các anh em thần tiên của anh đâu rồi? Đi đâu hết rồi?”

“Ừm…” Mặt Triệu Ngọc xám xịt.

“Ha ha, có điều, nói thật nhé…” Miêu Anh giơ nắm đấm lên, cười nói: “Muốn thắng anh một lần quả nhiên không dễ chút nào!”

“…”

Nhìn thấy Miêu Anh giơ nắm đấm lên muốn đánh, Triệu Ngọc vội vàng lùi về sau.

“Ơ kìa?” Miêu Anh chu cái miệng nhỏ của mình lên: “Sao vậy? Đã dám cược thì phải dám chịu, đây chính là lời anh đã nói, anh muốn quỵt nợ sao?”

“Hừ!” Nghe được câu nói đầy chế nhạo của tiểu thư Miêu, lúc này Triệu Ngọc mới đứng lại trước mặt cô, nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Được rồi! Đại trượng phu nói một lời nặng tựa ngàn cân, nếu không thể lấy được nụ hôn của tổ trưởng Miêu mà được một cái nắm đấm thì có sao chứ?”

“Ha ha, được lắm!” Miêu Anh giơ nắm đấm lên, định ra tay với Triệu Ngọc, nào ngờ tiếng còi cảnh sát lại đột nhiên truyền đến từ xa. Không cần phải hỏi, chắc chắn là cảnh sát ở Lăng Vân đã nhận được cuộc gọi báo cáo.

Thấy vậy, Miêu Anh không thể ra tay được nữa, chỉ đành tức tối nói: “Triệu Ngọc, đừng vội, cú đấm này tôi đã nhớ kỹ giùm anh rồi, sớm muộn gì nó cũng là của anh thôi! Tôi biết mà, người luôn dùng những chiêu bàng môn tà đạo, nói dối liên tục như anh sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt!”

Trong lúc họ nói chuyện, tiếng còi cảnh sát càng lúc càng lớn, cảnh sát Lăng Vân đã sắp chạy đến trước mặt bọn họ.

Ai ngờ, lời của Miêu Anh lại chợt nhắc nhở Triệu Ngọc.

Cái gì!?

Bàng môn tà đạo!?

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của mình, bức ảnh của nghi phạm vẫn còn hiện trên đó. Mà một cái tay khác của hắn thì đang cầm điện thoại cướp được từ tên tóc xanh.

Điện thoại di động của tên tóc xanh là hiệu Apple với giá khá cao, lúc nãy gã cố gắng mở chế độ quay phim để quay Triệu Ngọc nhưng lại bị cái máy dò xét của hắn phát hiện.

Hắn nhìn cái di động Apple này, lại nghe được câu “bàng môn tà đạo” của Miêu Anh, những điều này ngược lại đã nhắc nhở Triệu Ngọc, làm hắn nghĩ ra được một biện pháp bàng môn tà đạo thật!

Đúng rồi!?

Tại sao mình… không thử một lần chứ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng soát người của đám tội phạm ma túy kia, lấy hết di động của họ ra rồi cất hết vào túi áo của mình.

“Triệu Ngọc… anh đang làm gì vậy? Những thứ này…” Miêu Anh còn tưởng là hắn đang mượn gió bẻ măng, định mở miệng ngăn cản nhưng xe cảnh sát Lăng Vân đã đến ngay trước mặt rồi nên cô chỉ đành im lặng.

Bởi vì đã nói rõ ràng từ sớm, cảnh sát Lăng Vân không chỉ biết những tên tội phạm này đã phạm tội tàng trữ ma túy, hơn nữa còn biết được thân phận của hai người Triệu Ngọc, Miêu Anh và nhiệm vụ khẩn cấp của họ.

Vì vậy, cảnh sát Lăng Vân đâu dám làm mất thời gian của hai người họ, chỉ để cho bọn họ ghi lời khai một cách đơn giản lập tức thả họ rời khỏi hiện trường.

“Triệu Ngọc, anh cũng quá tham lam rồi đó?” Trên đường chạy đến bến xe khách đường dài, Miêu Anh tức giận nói với Triệu Ngọc: “Anh lấy di động của mấy người kia để làm gì hả? Thiếu tiền hay sao? Anh có biết, nếu như những người kia có liên quan đến chuyện buôn bán ma túy, thì mấy cái di động này cũng là vật chứng đó? Anh lấy vật chứng là trái với nguyên tắc!”

“Được rồi, được rồi! Đừng nói nhảm nữa!” Triệu Ngọc vừa lái xe vừa lấy mấy cái di động đó ra rồi quăng cho Miêu Anh, đồng thời còn dùng giọng ra lệnh nói: “Nhanh lên, gửi tin nhắn cho bạn của những người này ở trên wechat đi, gửi hết những bức ảnh của nghi phạm, xem coi có ai biết hay không?”

“Hả? Cái gì?” Miêu Anh sững sờ.

“Không hiểu sao?” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Nói cho cô biết, vụ cá cược của chúng ta, tôi vẫn chưa thua đâu! Bây giờ cô hãy lấy thân phận tội phạm ma túy để gửi tin nhắn cho bạn của bọn họ! Tôi không tin nhiều người như vậy mà vẫn không tìm được manh mối!”

“Triệu Ngọc…” Miêu Anh vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực nói: “Anh muốn lợi dụng wechat để tìm ra manh mối?”

“Đừng đánh giá thấp sức mạnh của wechat.” Triệu Ngọc nói: “Mấy người lúc nãy đều lăn lộn trong giới giang hồ, hiển nhiên số bạn bè sẽ rất nhiều. Thứ này chỉ cần một truyền mười thì mười sẽ truyền trăm, lợi hại lắm! Hơn nữa, chắc chắn bọn cướp ngân hàng không phải là người tốt lành gì, tìm kiếm thông qua bạn bè của những người này, cơ hội sẽ tăng lên nhiều!”

“Nhưng mà…” Miêu Anh lo lắng nói: “Lỡ như… bọn cướp cũng nhìn thấy thì sao? Có khi nào sẽ rút dây động rừng không?”

“Tổ trưởng Miêu, từ lúc nào mà cô đã sợ đầu sợ đuôi như vậy?” Triệu Ngọc không nghĩ ngợi gì mà nói: “Vụ án cướp ngân hàng lớn như vậy, lệnh truy nã của Tần Sơn chúng ta đã phát ra hết một trăm lần, còn nói gì đến rút dây động rừng nữa chứ? Chỉ cần có thể tìm ra thân phận của đối phương, chuyện còn lại đâu có khó gì?”

“Ừm…” Miêu Anh suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy lời của Triệu Ngọc rất có lý.

“Nhớ kĩ.” Triệu Ngọc dặn dò: “Nhất định phải giả mạo, dùng thân phận của những tên tội phạm ma túy kia để gửi tin nhắn. Phải nói bằng giọng cứng rắn, tàn nhẫn, để bạn bè của họ nhanh chóng tìm kiếm giúp, không thể chậm trễ được, hiểu không?”

“Được! Tôi biết phải làm như thế nào rồi!” Trong lúc gật đầu, ánh mắt của Miêu Anh lại ngây ngẩn dán chặt vào người Triệu Ngọc.

“Cái này gọi là lệnh truy nã của giang hồ! Còn là phiên bản internet nữa! Công nghệ cao đó, ha ha ha…” Triệu Ngọc nhếch miệng cười ha ha. Chợt thấy ánh mắt chăm chú của Miêu Anh, hắn vội vàng nói ra một câu đầy vô sỉ: “Sao vậy, tổ trưởng Miêu, có phải là cô đang suy nghĩ xem lát nữa nên hôn tôi ở đâu không? Tôi chọn giúp cô nhé, hôn ngay miệng tôi được không? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, lần này, tôi bảo đảm mình sẽ không le lưỡi lung tung…”