Miêu Anh dựa trên những gì Triệu Ngọc nói, phát tán lệnh truy nã giang hồ phiên bản internet cho mấy anh em của những tên tội phạm này. Bên cạnh đó, giữa những câu ra lệnh, cô còn chêm vào những từ ngữ hung dữ độc ác, đẩy tính chất của việc này lên mức nghiêm trọng nhất, muốn bọn họ biết được bất kỳ tin tức gì thì phải báo lại ngay lập tức.
Thật không ngờ đã hơn nửa đêm rồi mà vẫn có không ít người chưa ngủ, Miêu Anh vừa gửi tin nhắn đi hết một lượt thì đã có người hồi âm lại ngay.
Người này hỏi, này cậu em, cậu muốn tìm những người này làm gì? Có phải họ đã gây sự không?
Người kia hỏi, họ vay mà không chịu trả nợ à?
Thậm chí còn có kẻ hỏi rằng, anh Xuân ca, hay là mấy tên này cắm sừng lên đầu anh vậy?
Tóm lại, Miêu Anh nhận về những câu trả lời linh tinh đủ kiểu, vậy mà lại không ai nói nhận ra người trong bức ảnh.
Thấy Miêu Anh lại xoa nắm đấm nhìn mình, Triệu Ngọc vội vàng khuyên nhủ, bảo là chuyện này không thể gấp được, cần kiên nhẫn chờ đợi, dù gì cô cũng phải cho tôi một chút thời gian chứ!
Cứ như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng tới thành phố Lăng Vân.
Lúc bọn họ đến nơi, cảnh sát ở đây đã nhận được lệnh phối hợp điều tra, đang đứng tại phòng giám sát camera để lấy băng ghi hình. Bên cạnh đó, tài xế lái chuyến xe chở kẻ tình nghi cũng đã được gọi đến đây, chờ bọn họ tới thẩm vấn.
Băng ghi hình của những chuyến xe đường dài rất dễ tìm, vừa mở video lên là đã nhìn thấy tất cả những hành khách trên xe. Mấy người Triệu Ngọc đều có thể thấy rõ ông già giả dạng kia ngay trong số đó.
Ông ta ngồi ở một chỗ giữa xe, người trên xe không nhiều lắm mà từ đầu đến cuối ông ta chỉ ngồi một mình, bên cạnh không có bất kỳ ai.
Lạ thật...
Khi đã thấy rõ gương mặt của nghi phạm, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy hơi lo lắng.
Giống như những gì Miêu Anh nói, ông già này rất bình thản, không chỉ không lo lắng hay sợ hãi gì mà ngược lại, đôi lúc ông ta còn mỉm cười, dáng vẻ ôn hòa dễ gần, hoàn toàn không giống một tên cướp ngân hàng!
Không lẽ... bọn họ điều tra sai hướng thật rồi sao?
Đây chỉ là một ông già bình thường thôi?
Nhưng hôm nay mình đã mở được quẻ “Cấn Khảm”, quẻ Cấn đại biểu cho việc vụ án đang có sự tiến triển, nếu thế sao có thể có chuyện nhầm lẫn?
Tài xế cho biết, từ lúc lên cho đến lúc xuống, ông lão này không hề nói một câu nào, mà cũng không yêu cầu xuống chỗ nào ven đường cả. Mãi đến lúc xe vào tới bến xe của thành phố Lăng Vân, ông ta mới đi theo những hành khách khác xuống xe.
Thành phố Lăng Vân đã phái đến hai nam cảnh sát trẻ tuổi để giúp đỡ, họ cho rằng từ trong đoạn băng này có thể thấy, ông già này không cầm theo bất kỳ hành lý gì. Vì vậy, khả năng người này đang sống ở thành phố Lăng Vân là rất lớn.
Hơn nữa, nếu bọn họ rà soát các camera giám sát khác từ sau khi ông ta xuống xe thì có thể tìm ra nơi ông ta đang muốn đến. Chỉ là bởi vì cần phải xem rà soát rất nhiều camera nên tất nhiên sẽ phải đợi khá lâu.
Hai anh chàng cảnh sát ấy cũng nhân cơ hội này nói với Miêu Anh và Triệu Ngọc, bảo rằng hai người đã đi suốt cả đêm, nên về nghỉ ngơi đi thôi. Chuyện điều tra thân phận và tung tích của nghi phạm cứ giao cho chúng tôi! Hai người cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, nếu vụ án có tiến triển gì thì chúng tôi sẽ báo cho hai người biết đầu tiên!
Tất nhiên Miêu Anh và Triệu Ngọc đồng ý, theo tình hình hiện tại, dù bọn họ có lo lắng cũng chẳng làm được gì, chi bằng nghỉ ngơi một lúc trong thời gian chờ tin tức.
Vì vậy, bốn người bọn họ trao đổi thông tin liên lạc với nhau rồi lấy một bản video giám sát, sau đó Triệu Ngọc và Miêu Anh mới rời bến xe.
Miêu Anh đã mệt mỏi lắm rồi, cô chỉ mong nhanh chóng tới khách sạn để tắm nước nóng cho thật thoải mái rồi nghỉ ngơi.
Nhưng Triệu Ngọc thì lại khác, hắn vừa nghe nói hai người họ sẽ tìm khách sạn nghỉ ngơi thì bỗng cảm thấy rất phấn khích, gần như vô thức nghĩ tới một chuyện khác.
He he he...
Hắn cười thầm trong lòng, có khi nào hôm nay quẻ Khảm sẽ phát huy tác dụng không nhỉ? Xem ra cuối cùng mình cũng tu thành chính quả rồi!
Miêu Nhân Phụng? Tiểu thư Miêu? He he he...
Miêu Anh không muốn chạy bôn ba khắp nơi thêm nữa, chỉ mong có thể nhanh chóng tới khách sạn nghỉ ngơi. Triệu Ngọc nhìn thấy ngay bên cạnh bến xe có một cái nên lập tức rẽ xe tới nơi đó.
Triệu Ngọc có vô số chiêu trò, kỹ thuật sử dụng nhuần nhuyễn. Xe vừa dừng lại thì hắn liền giao chìa khóa cho Miêu Anh, giả vờ dặn: “Tổ trưởng Miêu, tôi đi đặt phòng, cô đậu xe đi! Phải rồi... cô nhớ cầm theo mấy cái di động kia đấy!”
Căn dặn xong, hắn cũng không chờ Miêu Anh trả lời mà lập tức mở cửa xe, hớn hở chạy về phía khách sạn.
Hộc hộc...
Triệu Ngọc thở hổn hển chạy tới trước quầy lễ tân khách sạn, đặt hai trăm đồng lên quầy rồi vội dặn cô phục vụ trực ở đó:
“Cô à, đây là tiền boa! Lát nữa, khi bạn của tôi đi vào, cô nhất định phải nói với cô ấy là khách sạn các cô chỉ còn một phòng! Một phòng đôi, hiểu không?”
“À… Thưa ngài, chuyện này...” Cô phục vụ không dám nhận tiền, đáp lại với vẻ khó xử: “Nếu ông chủ biết nhất định sẽ mắng tôi!”
“Cô cầm lấy đi!” Triệu Ngọc nhét tiền vào tay cô ta, vội nói: “Thế này đi, sau khi xong chuyện tôi lại mướn thêm một phòng trống khác, được không? Nhưng lúc bạn của tôi hỏi, cô phải nói là chỉ còn có một phòng, nhé?”
“Vậy...” Cô lễ tân suy nghĩ một lúc, cảm thấy đề nghị của Triệu Ngọc rất hấp dẫn, bấy giờ mới dám nhận tiền của hắn.
Trong lúc cô ta đang đăng ký phòng cho Triệu Ngọc thì thấy Miêu Anh mệt mỏi xách theo ba lô chứa đầy di động bước vào.
“Sao lại thế được?” Triệu Ngọc vội diễn kịch, giả vờ tức giận với nhân viên lễ tân: “Thật sự chỉ còn một phòng thôi sao? Không còn cách nào khác sao? Nếu vậy, chúng tôi tới khách sạn khác còn hơn!”
“Đúng vậy... thưa ngài!” Nhân viên lễ tân không ngờ Triệu Ngọc có thể diễn giống thật đến thế, cho nên hơi sợ sệt nói: “Chúng tôi thật sự chỉ còn một phòng!”
“Hừ, đúng là không ra sao cả, quản lý của các người đâu? Gọi quản lý của các người ra đây...” Triệu Ngọc cố ý nói lớn cho Miêu Anh nghe.
Miêu Anh đã rất mệt rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi gì nữa, vội vung tay nói với Triệu Ngọc: “Được rồi, Triệu Ngọc, một phòng thì một phòng! Chịu đựng một đêm, sáng mai chúng ta lập tức rời đi!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nghe được lời này, yết hầu lên xuống, ánh mắt lóe sáng nhưng miệng lại giả vờ nói lời chững chạc: “Chuyện này... thật sự ổn sao?”
“Gì mà ổn hay không ổn?” Miêu Anh phất tay, thờ ơ nói: “Đặt phòng nhanh lên, tôi mệt lắm rồi!”
“Được!” Triệu Ngọc cầu còn không được, vội cầm lấy thẻ phòng, đồng thời trừng mắt cảnh cáo cô lễ tân. Gương mặt cô gái kia đỏ bừng cả lên, đầu cũng cúi xuống rất thấp, trong lòng rất khâm phục độ dày của da mặt Triệu Ngọc.
Đăng ký xong một phòng đôi ở tầng hai, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhanh chóng bước lên phòng.
Triệu Ngọc thật sự cảm thấy rất vui mừng. Không ngờ, không ngờ luôn nha! Thế mà mình và Miêu Nhân Phụng thật sự có thể ở chung một phòng! Ha ha ha... Không biết lát nữa có thể diễn ra chuyện gì không? Ha ha ha...
Triệu Ngọc mở cửa phòng bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng lúc hắn vừa đi vào, ba lô của Miêu Anh lại rơi xuống đất.
“Ôi!” Miêu Anh đã mệt tới mức chẳng muốn mở mắt ra, cô cúi xuống cố gắng nhấc ba lô lên.
Triệu Ngọc thấy thế thì vội chạy tới: “Để tôi, để tôi!”
Nào ngờ, lúc Triệu Ngọc cúi đầu cầm ba lô lên thì Miêu Anh lại vươn tay phải ra, giật lấy thẻ phòng trong tay Triệu Ngọc. Cùng lúc đó, cô ấy nhảy một đường rất đẹp qua đầu Triệu Ngọc giống như con ngựa nhảy qua chướng ngại vật.
Hả?
Triệu Ngọc nhận ra có chuyện không ổn, định xoay người lại nhưng Miêu Anh lại đá vào mông hắn khiến hắn ngã nhào, mặt dính sát lên sàn.
Đến khi Triệu Ngọc lồm cồm bò dậy được thì Miêu Anh đã đóng cửa lại từ lâu, tàn nhẫn nhốt hắn ngay ngoài hành lang!
Hả?
Triệu Ngọc vội gõ cửa ầm ầm, kêu gào: “Này này này, tổ trưởng Miêu, cô làm vậy là sao? Mở cửa! Mở cửa mau!?”
“Ha ha ha...” Trong phòng truyền ra tiếng cười của Miêu Anh: “Triệu Ngọc, chẳng lẽ anh không biết anh diễn rất tệ sao? Nghe lời chị, về tự chơi với mình đi...”