Lúc đập cửa, Triệu Ngọc hận không thể sử dụng chìa khóa vạn năng duy nhất để mở cửa phòng Miêu Anh ra.
Nhưng mà, cho dù có mở ra được thì sao chứ?
Kết cục không phải vẫn sẽ bị Miêu Nhân Phụng đá văng ra ngoài sao?
Haizz!
Thật sự là thông minh sẽ bị thông minh hại, thì ra dáng vẻ không mở mắt nổi của Miêu Anh khi nãy chỉ để lừa hắn mà thôi, người ta đã sớm phát hiện ra mánh khóe của hắn rồi!
Hừ!
Miêu Nhân Phụng, cô được đấy!
Triệu Ngọc đứng ở cửa tức giận rủa xả. Cô chờ đấy cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng có cơ hội xử cô! Miêu Nhân Phụng, chúng ta chờ xem!
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải quay lại sảnh đón khách, thuê một phòng khác. Cô lễ tân còn tưởng rằng ước nguyện của Triệu Ngọc đã được thực hiện, cất lời khen hắn: “Thưa ngài, bạn gái của ngài thật là xinh đẹp!”
Nghe lời khen của cô ta, Triệu Ngọc càng lúng túng hơn, vội vàng cầm thẻ phòng chạy đi.
Buổi tối lái xe lâu như vậy, Triệu Ngọc cũng cảm thấy khá mệt rồi. Sau khi vào phòng, việc đầu tiên hắn làm là tắm nước nóng thư giãn.
Ai ngờ, vừa mới tắm xong, tinh thần của hắn lại lên cao. Chuyện thân thiết với Miêu Anh có thể tạm thời gác sang một bên, nhưng còn vụ án thì phải nhanh chóng điều tra tiếp.
Vì thế, hắn lấy máy tính bảng từ trong ba lô ra, bắt đầu xem đi xem lại đoạn video quay kẻ tình nghi hóa trang thành ông già. Lần này, Triệu Ngọc xem vô cùng cẩn thận, mỗi cảnh đều quan sát rất kỹ.
Ai ngờ, sau khi xem được một lúc, hắn lại thật sự nhìn ra chỗ có vấn đề. Hắn cảm thấy biểu cảm của ông lão này không chỉ đơn thuần là bình thản, mà trong vẻ bình thản ấy hình như còn xen lẫn với dáng vẻ như được giải thoát, tựa như ông ta đã hoàn thành được tâm nguyện nào đó.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc càng xem càng thấy lạ, càng xem càng muốn biết liệu ông lão này có liên quan gì với vụ cướp ngân hàng hay không?
Lúc hắn xem video, trong ba lô lại vang lên tiếng kêu inh ỏi. Thì ra điện thoại di động của năm tên tội phạm này đều ở trong đó! Đây là những hồi âm trả lời cho lệnh truy nã giang hồ mà Miêu Anh phát ra lúc nãy.
Triệu Ngọc còn đang cá cược với Miêu Anh đấy! Nếu như trong những tin hồi âm này không có manh mối, hắn phải chịu một quả đấm! Mà cú đấm của Miêu Anh cũng chẳng phải chuyện đùa, tất nhiên là hắn không muốn bị đấm rồi.
Vì vậy, hắn mở ba lô ra, lấy từng cái di động ra xem, nhìn xem có tin báo nào quan trọng không?
Kết quả là, hắn kiểm tra từ đầu tới cuối, trên đó ngoại trừ những từ ngữ bậy bạ thì không có gì khác nữa. Tất cả đều là những lời lẽ hùng hổ vô dụng, không có ai thật sự để ý tới ảnh của người bị tình nghi này!
Khốn khiếp…
Triệu Ngọc thầm mắng, mấy tên này là cái loại người gì vậy? Tại sao không có nổi một kẻ đứng đắn chứ?
Không thu được kết quả nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành đi ngủ. Hiện giờ, hi vọng duy nhất của bọn họ là cảnh sát Lăng Vân có thể tra ra thân phận của người cải trang thành ông lão. Có lẽ nếu biết người này là ai, tình tiết vụ án mới có khả năng tiến triển thêm được!
Tới bốn giờ rưỡi sáng, Triệu Ngọc vẫn đang mơ màng ngủ. Trong giấc mơ, hắn lại thấy bản thân mình lặng lẽ sử dụng chìa khóa vạn năng lẻn vào phòng của Miêu Anh, hơn nữa còn chui vào chăn của cô…
Nhưng mà, một giây sau, hắn đột nhiên nhìn thấy trong chăn của Miêu Anh có một thi thể trong bịch hút chân không…
Không biết mấy giờ, tiếng chuông di động vang lên đánh thức hắn. Triệu Ngọc mở mắt thấy mới bảy giờ sáng mà thôi, hắn chưa nghỉ được bao lâu.
Thứ vừa phát ra tiếng động là một trong năm cái điện thoại, Triệu Ngọc nhớ đây là điện thoại của người phụ nữ bị hắn bẻ gãy ngón tay. Đây là một con Oppo, bên ngoài còn khảm trang sức lấp lánh.
Lúc này, di động vang lên không ngừng, hẳn là có ai đó đang gọi điện cho cô ta. Triệu Ngọc cầm di động lên, thấy trên màn hình báo người gọi điện tới là một cô gái trang điểm vô cùng lòe loẹt.
Tất nhiên là hắn không nghe, chỉ có thể tắt máy.
Oáp…
Triệu Ngọc ngáp một cái thật sâu, lại mở điện thoại của người phụ nữ kia ra lần nữa, phát hiện trong phần tin nhắn wechat đã có mấy chục tin nhắn tới.
Xem ra, cô gái này quan hệ rất rộng, bạn tốt đúng thật là không ít. Hôm qua dù sao cũng đã là buổi đêm, bây giờ trời sáng rồi, cho nên người trả lời lại cũng nhiều hơn.
Triệu Ngọc lại lần lượt mở xem từng cái một, lúc này rốt cuộc cũng có người bắt đầu xem kĩ bức ảnh nghi phạm này. Tuy nhiên, đại đa số mọi người không phải là chưa gặp thì cũng là không biết, kết quả là vẫn không có manh mối gì.
Oáp…
Triệu Ngọc lại ngáp một cái nữa, trong lòng cảm thấy rất thất vọng. Xem ra mình nhất định phải ăn đấm của Miêu Anh rồi.
Ai ngờ, vừa ngáp xong, điện thoại của cô gái đó lại nhận được một tin nhắn wechat, hơn nữa còn là một tin nhắn thoại:
“Em họ à, sao em không nhận điện thoại của chị thế? Đang ở đâu vậy?” Trong wechat truyền tới một giọng nữ khàn khàn: “Chị hỏi em, em gửi cho chị mấy bức ảnh đó rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại nhiều người như vậy chứ? Em tìm những người này làm gì? Chị nói cho em, hình như là chị đã gặp người số mười hai rồi nhưng vẫn không chắc chắn lắm!”
Hả!?
Nghe được giọng nói này, trong lòng Triệu Ngọc bỗng run lên. Hắn vội vàng gửi cho người này một tin nhắn, hỏi cô ta rốt cuộc đã gặp người đó ở đâu? Trong tình huống như thế nào?
Vài giây trôi qua, giọng nói đó lại truyền tới lần nữa: “Mẹ kiếp, em còn sống hả? Tại sao lại không nhận điện thoại? Người trong tấm ảnh số mười hai mà em gửi, chị hơi có ấn tượng một chút. Trước kia chị làm trong một quán canh dê ở quảng trường trung tâm nghệ thuật, hình như đã gặp người này rồi! Người này còn thường xuyên đến ăn canh dê nữa, chắc là vì anh ta làm việc ở gần đấy? Nhưng mà tấm ảnh số mười hai của em có vẻ trẻ hơn một chút, chị cũng không dám khẳng định! Dù sao thì người giống nhau nhiều lắm!”
Số mười hai?
Triệu Ngọc nhanh chóng tìm kiếm ảnh chụp, phát hiện ra kẻ tình nghi trên bức ảnh số mười hai chính là tấm ảnh các chuyên gia dựa vào video để mô phỏng lại, nên tất nhiên sẽ hơi chênh lệch so với thực tế.
Như vậy… người thích ăn canh dê này là tên cướp ngân hàng hay sao?
Trung tâm nghệ thuật?
Triệu Ngọc xem xét bản đồ thành phố Lăng Vân, chẳng mấy chốc đã tìm ra được vị trí của trung tâm nghệ thuật.
Đúng lúc này, trong wechat lại truyền ra giọng nói của cô gái kia:
“Đúng rồi! Chị nhớ là ông chủ quán canh dê rất hay nói chuyện với người kia, cho nên, em đi tới đó tìm ông chủ hỏi thăm, hẳn là có thể xác định được! Đậu… chết thật… đừng nói là em lại đi chơi bời với người đàn ông đó đấy…”
Có hi vọng!
Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên. Không sai, tìm ông chủ quán hỏi một chút là xong rồi, không phải sao?
Hắn cho rằng, cho dù là nhận sai người thì cũng vẫn hơn là ngồi đây chờ tin tức chứ? Hơn nữa, canh dê rất ngon, vừa hay giải quyết được vấn đề bữa sáng.
.
Nghĩ đến đó, Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho Miêu Anh, đồng thời chuyển tin nhắn của cô gái kia cho cô nghe.
Miêu Anh vốn đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên nhận được tin như vậy thì lập tức tỉnh táo lại. Cô lập tức bảo Triệu Ngọc nhanh chóng đi trả phòng, lái xe đi tới trung tâm nghệ thuật!
Cứ như vậy, hai người thậm chí còn không kịp rửa mặt mà đã đi thẳng tới trung tâm nghệ thuật thành phố Lăng Vân. Nhân lúc còn sớm ít người, bọn họ chỉ cần lái xe hai mươi phút là tới nơi.
Quán canh thịt dê này đã mở được hơn mười năm, hai người hỏi thăm xung quanh một chút là tìm ra được nơi đó.
Quán này đông đúc vô cùng, thậm chí rất nhiều người còn không có ghế, chỉ có thể đứng ăn canh.
Vì muốn nhanh chóng biết đáp án, Triệu Ngọc lập tức cầm điện thoại đi thẳng đến chỗ ông chủ. Ông chủ là một người đàn ông trung niên, đang bận bịu đến nỗi đầu tắt mặt tối.
“Ông chủ, tôi hỏi ông chuyện này, ông gặp người này bao giờ chưa?” Nói xong, Triệu Ngọc đưa bức ảnh nghi phạm số mười hai tới trước mặt ông ta.
“Ừm…” Ông chủ không nhìn điện thoại mà lại liếc nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi: “Các người là ai vậy?”
“Cảnh sát!” Triệu Ngọc đưa thẻ cảnh sát ra rồi thúc giục: “Nhìn cho kỹ đi, ông đã gặp người này bao giờ chưa?”
“Chao ôi, cảnh sát à!” Ông chủ hơi bất ngờ, vội vàng đứng nghiêm lại, chùi chùi hai bàn tay to thô ráp rồi cẩn thận nhìn bức ảnh chụp, nói: “Đây là Trần Công của nhà văn hóa, anh tìm cậu ta làm gì vậy?”
“Hả!?” Triệu Ngọc giật mình, vội hỏi lại: “Ông chủ, ông nhìn kĩ đi, thật đúng là người ông nói phải không? Không sai chứ? Hắn ta… hắn ta là ai, làm gì, ở đâu?”
“Không sai được! Trên ảnh còn hơi trẻ hơn một chút, tên thì tôi không biết.” Ông chủ chỉ ra phía sau mình, nói: “Cậu ta làm công ở nhà văn hóa, quản lý đạo cụ ở đoàn kịch, mọi người đều gọi cậu ta là Trần Công, thường tới nơi này ăn canh dê của tôi! Có khi một lúc nữa lại đến đây ấy chứ!”
Cái gì!?
Đạo cụ? Đoàn kịch?
Chao ôi!
Trong lòng Triệu Ngọc run lên, chẳng lẽ… kẻ cướp ngân hàng thật sự là hắn ta sao!?