Cuồng Thám

Chương 292: Chương 292AI LÀ CẢNH SÁT?





Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Ngọc gọi hai bát canh dê thập cẩm rồi cùng với Miêu Anh chọn đại một nơi, vừa ăn vừa thương lượng.

“Quản lý đạo cụ trong đoàn kịch!” Triệu Ngọc nói nhỏ: “Tổ trưởng Miêu, cô còn nhớ loại súng mà bọn cướp ngân hàng sử dụng không? Không phải là súng thật, cũng không phải là súng mô phỏng, sao lại có thể giống thật như thế!? Có khi nào đó chính là đạo cụ của bọn chúng không?”

“Còn nữa,” Miêu Anh gật đầu phụ họa: “tố chất tâm lý của bọn cướp này cực kỳ tốt, mà tố chất này của mấy diễn viên cũng không tồi đâu nhỉ?”.

“Đúng vậy, khả năng này rất lớn đấy!” Triệu Ngọc càng nói càng kích động: “Gan dạ sáng suốt, có mưu trí, biết tính toán, thật sự rất giống diễn kịch! Lẽ nào bọn cướp đó đều là diễn viên sao!?”

“Triệu Ngọc.” Mắt Miêu Anh sáng lên, vội vàng nói với hắn: “Anh mau đi hỏi lại ông chủ một chút, xem xem ông ấy có nhận ra nghi phạm khác không!”

“Đúng!” Triệu Ngọc vội vàng gật đầu đứng dậy, đi đến chỗ ông chủ lần nữa.

Ông ta vẫn đang bận đến nỗi không ngóc đầu lên nổi, hai tay liên tục chặt đống thịt dê ở trên thớt.

Nào ngờ, ngay khi Triệu Ngọc mở miệng định hỏi thăm thì có một người đàn ông trung niên đầu hói bước nhanh từ cửa vào, mở miệng hỏi ông chủ: “Ông chủ này, phần của tôi đã làm xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi!” Ông chủ vội vàng chùi chùi hai tay rồi bê một bát canh dê nóng hổi ở bên cạnh đưa cho người nọ.

“Được rồi!” Người đàn ông đó dùng hai tay đỡ lấy bát canh, quay người đi tìm chỗ ngồi.

Đúng lúc đó, ông chủ nhìn thấy Triệu Ngọc đang đi đến chỗ mình thì sực nhớ ra gì đó. Ông ta vội gọi người đàn ông hói đầu kia lại, nói: “Này này, ông Đinh!” Ông chủ chỉ vào Triệu Ngọc, nói: “Ở đây có cậu cảnh sát muốn tìm Trần Công, tôi nhớ là ông và Trần Công đều làm cùng một bộ phận. Ông có biết cậu ta ở đâu không?”

“Cái gì!?”

Nào ngờ, người được gọi là ông Đinh vừa nghe thấy ông chủ nhắc đến hai chữ “cảnh sát” xong thì bỗng giật bắn người. Mà lúc đó hai tay gã ta đang bê bát canh dê nóng, thế là canh dê tràn ra làm bỏng tay gã.

“Ái ôi!” Người này run lên cầm cập, cả bát canh rơi hết xuống đất, vỡ loảng xoảng.

Ồ!?

Thấy người đàn ông hói đầu hốt hoảng đến thế, Triệu Ngọc cũng sửng sốt không hiểu vì sao.

Sao thế nhỉ?

Có chuyện gì thế?

Lẽ nào gã có tật giật mình?

Ông Đinh không ngó ngàng gì đến bát canh dê mà vội vàng quay lại liếc nhìn Triệu Ngọc một cái. Khi thấy ánh mắt của hắn đang dán chặt vào mình, gã bỗng vội vàng chạy thẳng ra cửa!

“Này! Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

Triệu Ngọc quát lên ra lệnh nhưng không ngờ người đàn ông đầu hói kia lại sợ hãi chạy đi như bay.

“Mẹ nó chứ!”

Triệu Ngọc chửi một tiếng, lập tức đuổi theo. Nhưng bên kia, người đàn ông đầu hói vừa mới chạy ra đến cửa thì bất thình lình có một bóng người lao qua đó nhanh như tia chớp.

Một giây sau, cú đá lốc xoáy của Miêu Anh đã giáng thẳng lên lưng người đàn ông hói đầu. Bởi vì ở cửa có bậc thang nên sau khi bị cô đá trúng, người nọ bay vèo một cái từ cửa ra ngoài rồi ngã bịch xuống khoảnh đất trước cửa!

“A!”

Cú ngã này rất nặng, có lẽ gã ta còn cắn cả vào lưỡi, trong miệng liên tục ộc ra máu tươi.

Miêu Anh sải bước đến trước mặt gã, bắt chéo hai tay gã ra đằng sau rồi còng lại!

Sự việc như vậy làm cho tất cả những người đang ăn canh dê và chủ quán đều phải chạy ra xem. Ông chủ kêu lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Ơ kìa, đồng chí cảnh sát, thế này là sao? Ông Đinh này là biên kịch của đoàn kịch, mấy người bắt ông ấy làm gì? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?”

“Tránh ra chỗ khác!” Triệu Ngọc đứng chặn ở trước mặt ông chủ, quát: “Đây là trọng phạm mà lực lượng cảnh sát đang truy nã, mấy người tránh xa ra một chút đi!”

“Ông đã bị bắt!” Miêu Anh nhấc người đàn ông đang nằm dưới mặt đất lên, hỏi: “Mau nói, đồng phạm của ông đang ở đâu?”

“Ộc ộc ộc.” Miệng của tên đầu hói toàn là máu nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo kiêu ngạo.

“Mẹ nó, đã là nghi phạm mà còn vênh váo cái gì?”

Triệu Ngọc vốn định đi tới tặng cho gã một cái bạt tai thật mạnh, nhưng lại chợt thấy trong đám đông có người đang cầm điện thoại quay bọn họ.

Không được!

Triệu Ngọc biết, ở nơi công cộng đông người không thể hành động thô bạo, chắc chắn không thể thẩm vấn nghi phạm ở đây được. Vì thế, hắn vội vàng chạy tới trước mặt Miêu Anh, nói: “Tổ trưởng, trước tiên đưa gã về Cục Cảnh sát rồi nói sau!”

Miêu Anh cũng nhận thức được vấn đề này, nhanh chóng áp giải gã vào trong xe cảng sát của bọn họ.

Triệu Ngọc ngồi lái xe ở phía trước, Miêu Anh thì ngồi đằng sau áp giải nghi phạm.

Mãi cho đến lúc xe đã khởi động, rời khỏi quảng trường nhà văn hóa thật xa, hai người mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Ngọc thấy bốn bề vắng lặng, lập tức nháy mắt với Miêu Anh. Nhưng mà không cần hắn nhắc nhở, cô cũng đã vặn cánh tay nghi phạm rồi thẩm vấn: “Nói mau, có phải các người chính là thủ phạm gây ra vụ cướp ngân hàng ở Tần Sơn không!? Đồng phạm của ông ở đâu? Nói!”

Miêu Anh tàn nhẫn không thua gì Triệu Ngọc, cô dồn sức bẻ gãy luôn cánh tay gã, khiến nó kêu lên “răng rắc”.

“A!” Tên hói đầu kêu lên thảm thiết, nhưng ngay sau đó gã lại cắn chặt hàm răng lại, không nói lấy một chữ nào.

Thái độ kiên cường này của gã khiến Miêu Anh và Triệu Ngọc càng ngạc nhiên hơn!!

Bởi vì nếu như bọn họ bắt nhầm người, như vậy sau câu hỏi vừa nãy của Miêu Anh, gã sẽ phải cố gắng hết sức để giải oan cho mình mới đúng! Thế nhưng gã lại cắn chặt răng lại, chẳng thèm giải thích lấy một câu. Không phải điều này đã chứng tỏ rằng gã thật sự có liên quan đến vụ cướp ngân hàng sao?

Vốn dĩ Triệu Ngọc định dùng cái máy kiểm tra nói dối duy nhất mà mình có để xác nhận xem thế nào, nhưng mà tên này cứ ngậm chặt miệng chẳng nói gì. Cho dù hắn có sử dụng máy kiểm tra nói dối đi chăng nữa thì cũng chỉ lãng phí mà thôi!

“Không được!” Đến lúc này, Miêu Anh cũng đã nhận ra được mức độ quan trọng của sự việc. Cô vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, hãy tìm một đồn công an ở gần đây nhất, tôi sẽ gọi điện liên lạc với lực lượng cảnh sát của Lăng Vân! Chúng ta nhất định phải tăng cường lực lượng, bắt cho bằng được cái tên Trần Công kia lại!”

“Được!”

Triệu Ngọc gật đầu, vội vàng tìm kiếm đồn công an gần nhất ở trên GPS. Trong khi đó, Miêu Anh mở điện thoại di động ra, định gọi cho lực lượng cảnh sát Lăng Vân.

Kết quả, ngay trong khoảnh khắc đó, máy dò xét trong đầu hắn đột nhiên vang lên báo hiệu. Trên đó hiển thị rằng có một chiếc xe ô tô đã đi theo bọn họ hơn năm phút rồi, hiện giờ đã tiến vào phạm vi cảnh báo.

Ồ!?

Chẳng lẽ là có người theo dõi?

Triệu Ngọc ngạc nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, quả thật ở đằng sau có một chiếc xe Ford màu xám đang bám theo bọn họ.

Tình hình này khiến bản năng của Triệu Ngọc vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn càng thận trọng hơn.

Nào ngờ, lúc xe của hắn vừa mới lái tới một ngã tư không có đèn giao thông thì bỗng có một chiếc SUV hiệu Haval đột ngột lao đến từ phía bên trái!

Nó gia tăng tốc độ nhắm thẳng về hướng chiếc xe Jetta của Triệu Ngọc hệt như một cỗ xe tăng.

Không được!!! .

Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, vội vàng đánh vô lăng liên tục tránh né, từ giao lộ rẽ vào một con đường nhỏ. Nhưng mà chiếc SUV kia lao tới quá nhanh, tuy Triệu Ngọc đã cố hết sức để né đi nhưng đuôi xe vẫn bị nó quét qua!

Oành!

Sau một tiếng vang động trời, chiếc Jetta mà Triệu Ngọc đang lái bị đâm phải, xoay vài vòng ở trên đường, văng sang cả làn xe chạy theo hướng ngược lại.

Làn xe bên này đang có rất nhiều xe di chuyển với tốc độ cao, chẳng mấy chốc là sẽ tông trực diện vào họ. Cũng may là Triệu Ngọc vẫn luôn nắm chặt vô lăng, tuy xe bị xoay vài vòng nhưng ít nhất hắn vẫn điều khiển nó được. Hắn chỉnh lại phương hướng của đầu xe rồi chạy luôn sang phần đường dành cho xe đạp, nhờ vậy mới tránh được cú va chạm với xe ô tô khác.

Tít tít tít!

Tiếng còi xe ầm ĩ khắp cả con đường, nơi đây đã loạn như tơ vò.

Brừm...

Ngay khi đó, chiếc SUV kia lại tăng ga vọt thẳng về phía xe Triệu Ngọc lần nữa.

“Mẹ nó!”

Triệu Ngọc chửi thầm một câu, vội vàng đạp mạnh chân ga, phi thẳng từ làn đường xe đạp lên vỉa hè của người đi bộ. Nào ngờ, bọn họ vừa mới lao lên thì chiếc SUV kia đã ầm ầm lao tới, đâm vào đuôi xe của họ lần thứ hai.

“Á!”

Trong lúc thân xe vẫn đang bị chấn động rung lắc dữ dội, Triệu Ngọc lại nhanh chóng tăng ga, khởi động xe cho nó chạy sát với rào chắn ven đường.

Chiếc SUV kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ngay lập tức lái sang phần đường của người đi bộ rồi lại hung dữ lao về phía bọn họ. Cùng lúc đó, chiếc xe Ford kia bỗng lao ra từ một con hẻm khác, chắn ngay trước đầu xe Jetta, chặn đường đi của bọn họ.

Đệt!

Gay rồi!

Triệu Ngọc thấy phía trước bị chặn đường phía sau có kẻ đuổi theo thì hơi sững người ra một chút. Có điều, hắn không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc, vì chẳng còn đường lùi lại nên hắn dứt khoát đạp ga tông thẳng vào chiếc Ford, đồng thời hét lên với Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, nhanh lên! Thắt chặt dây an toàn! Nhất định phải thắt cho thật chặt!”

“Này!”

Không ngờ ngay vào thời khắc Triệu Ngọc chuẩn bị liều mạng thì phía sau chợt vang lên tiếng nói bình tĩnh của Miêu Anh: “Triệu Ngọc, tôi muốn hỏi anh một câu. Giữa họ và chúng ta, ai mới là cảnh sát?”

“Cái gì?” Triệu Ngọc hơi bối rối, vội vàng trả lời lại: “Là chúng ta mà? Sao thế?”

“Vậy chúng ta còn chạy cái vẹo gì chứ? Xin anh đấy! Phanh xe! Phanh xe lại!”

Trước giờ Triệu Ngọc chưa từng thấy Miêu Anh văng tục khi nói chuyện, vội vàng phanh xe lại, dừng ở ngay giữa hai chiếc xe kia.

Ngay sau đó, một cảnh tượng đã xảy ra khiến cho Triệu Ngọc cả đời cũng không quên được:

Miêu Anh ung dung mở cửa xe đi ra, sau đó giơ cánh tay lên, nhắm bắn thẳng một phát vào kính chắn gió của chiếc SUV. Cùng với tiếng “choang choang” đinh tai, kính chắn gió lập tức vỡ vụn!

Tài xế bên trong sợ hết hồn, đầu xe lệch đi rồi đâm mạnh vào tường. Chiếc xe to lớn bị hất lên không trung, đụng ngã sáu, bảy cái cây liên tiếp, cuối cùng ầm ầm lật nghiêng ở trước mặt Miêu Anh.

Sau khi chiếc SUV bị lật, có hai người lập tức mở cửa chạy từ trong chiếc xe Ford ra, định bỏ trốn.

Miêu Anh lại nhắm bắn vào họ mà không hề có chút do dự nào. Hai tiếng “pằng pằng” vang lên, hai người kia một người trúng đạn ở vai một người trúng ở đùi, gần như ngã xuống đất cùng một lúc!!!