Cuồng Thám

Chương 293: Chương 293CHÂN TƯỚNG MƠ HỒ





“Bà nội nó! Dám đụng tao này! Cho mày đụng! Đụng! Đụng đi...”

Mỗi lần quát một câu, Triệu Ngọc lại đấm một cú lên mặt tài xế xe SUV, đánh đến nỗi gã ta rên lên đau đớn, khuôn mặt bầm tím hết cả.

Người này là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, vóc dáng vừa lùn vừa gầy, thế mà lại đi lái một chiếc xe to như vậy.

Sau khi đánh đã rồi, Triệu Ngọc xách gã lên như xách một con gà rồi đi về phía Miêu Anh.

Lúc này, Miêu Anh đã còng tay hai tên tội phạm mà cô vừa đánh bại. Kỹ năng bắn súng của cô rất chuẩn, tuy hai người này trúng đạn nhưng không có gì nguy cấp cả.

“Một, hai, ba, bốn!” Triệu Ngọc bận rộn đếm đếm: “Ơ, thiếu rồi, còn thiếu một người nữa! Băng cướp ngân hàng có tổng cộng năm tên mà!”

Đầu tiên, Miêu Anh bấm máy gọi cảnh sát đến hỗ trợ, sau đó mới chỉ vào tên bị trúng đạn ở vai, nói: “À, chắc hẳn người này là tên số mười hai đây!”

Triệu Ngọc vừa nhìn liền nhận ra, quả nhiên gương mặt hắn ta giống hệt bức chân dung số mười hai phác họa kẻ tình nghi. Xem ra đây chính là Trần Công mà ông chủ quán canh dê nhắc tới.

“Hình như…” Triệu Ngọc nhìn một lượt bốn kẻ tình nghi, nói: “Hình như chỉ thiếu mỗi một kẻ hóa trang thành ông già đi xe khách đường dài thôi thì phải? Hay là vì hắn ta cải trang nên chúng ta nhận không ra, nhưng thực chất là nằm trong bốn người này?”

“Cùng có thế kẻ đó và những tên này không cùng một nhóm!”

Kinh nghiệm của Miêu Anh rất phong phú, cô hiểu rằng muốn moi được tin tức từ miệng tội phạm thì thời điểm thẩm vấn tốt nhất là ngay khi vừa mới tóm được chúng.

Cô quan sát một lượt mấy kẻ tình nghi, sau đó lập tức lựa chọn cái tên đang bị thương ở vai, cũng chính là Trần Công trong lời kể của ông chủ quán.

Gương mặt hắn ta trông có vẻ rất sợ hãi, cả người run cầm cập, chắc là người có tâm lý yếu kém nhất trong cả đám.

Nghĩ đến đây, Miêu Anh vỗ một cái lên lưng hắn ta, đúng vào vị trí vết thương.

“Ái da!” Người này lập tức ngã lăn ra đất, đau đến nỗi cả người co rút lại vặn vẹo điên cuồng, đến chết đi sống lại.

“Nói mau!” Miêu Anh hung ác nắm cổ áo hắn ta, nhấc lên và hỏi: “Chính các người đã cướp ngân hàng Tần Sơn đúng không!?”

“A…”

Quả nhiên tên kia bị dọa sợ, vừa đau đớn kêu rên vừa liên tục gật đầu.

Ơ!?

Miêu Anh và Triệu Ngọc liếc nhau, vậy là họ đã bắt đúng người rồi.

“Này! Cậu Trần! Không được nói!”

Tên bị thương ở đùi có vẻ là kẻ cầm đầu đám người này, gã vội vàng quát lên bảo Trần Công mau ngậm miệng.

Triệu Ngọc thấy thế thì nhanh chóng đi đến trước mặt gã rồi dùng gót chân nghiến nhẹ lên vết đạn trên chân gã, khiến gã đau đến nỗi kêu lên oai oái, lăn ngay ra đất.

“Ô kìa! Xin lỗi, xin lỗi nhé!” Triệu Ngọc còn giả bộ nói: “Bị đụng xe nên hơi choáng váng! Xin lỗi!”

Có điều, miệng hắn nói xin lỗi liên tục nhưng chân thì lại nghiến mạnh hơn! Nghiến đến nỗi gã kia giãy giụa lăn lộn trên đất hệt như một con giun...

“Nói!” Miêu Anh lại quát tên Trần Công đang bị thương ở vai kia: “Chúng mày có bao nhiêu đồng bọn? Bọn chúng đang ở nơi nào?”

“Ơ…” Có vẻ như đã nghe được lời nhắc nhở của đồng bọn nên lần này Trần Công chỉ ngậm miệng, không nói nữa.

Miêu Anh lại dùng ngón tay ấn vào bả vai bị thương của hắn ta, khiến hắn ta đau như bị giật điện, liên tục thống khổ rên rỉ. Lúc đã đau đến nỗi không kiềm chế nổi nữa, hắn ta mới hét lên: “Còn một người, còn một người! Xe! Xe! Xe… A a...” Hắn vừa nói vừa đổ mồ hôi ròng ròng, ánh mắt thì liếc nhìn xe Ford màu xám để ra hiệu với hai người họ.

“Hả!?”

Hiểu được ý của hắn ta, Miêu Anh giật bắn người, lập tức móc súng ra nhắm vào chiếc xe đó!

Triệu Ngọc cũng không ngờ trên xe vẫn còn người. Hắn vội vàng chạy lại hỗ trợ Miêu Anh, thậm chí còn chuẩn bị sẵn áo chống đạn để khi cần thì lấy ra sử dụng.

Nhưng trên chiếc xe Ford lại chẳng có lấy một bóng người. Lúc này, Miêu Anh mới hiểu được ý của tên Trần Công là cốp xe đằng sau!

Miêu Anh cẩn thận bước từng bước về phía cốp sau. Ngay khi cô vừa mở nó ra, tình huống bất ngờ ở trong đó khiến cô nhảy dựng lên!

Triệu Ngọc vội vàng tiến đến xem, cũng bị kinh ngạc không kém! Không ngờ trong cốp sau có một kẻ đang bị trói chặt!

Kẻ bị trói là nam, quanh người bị quấn chặt dây thừng, miệng cũng bị băng dính dán bịt lại. Không biết hắn ta đã bị trói bao lâu rồi mà trông có vẻ rất yếu, thậm chí còn không mở mắt nổi.

Ngay khoảnh khắc này, trong đầu Miêu Anh và Triệu Ngọc đặt ra hàng loạt câu hỏi. Bọn họ vắt hết óc cũng không hiểu được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Theo như dáng vẻ gật đầu ban nãy của Trần Công, họ đã chắc chắn rằng đây chính là đám cướp ngân hàng Tần Sơn! Thế nhưng... bây giờ mọi chuyện lại quá mơ hồ, các sự kiện cứ quấn hết vào nhau tạo thành một nùi hỗn độn!

Tại sao bọn cướp này lại mạo hiểm va vào xe bọn bọ? Còn nữa, sao trong cốp xe lại có người bị trói? Tại sao hắn ta lại bị trói? Do nội bộ của chúng lục đục à?

Tình huống này là thế nào đây?

Ò e ò e...

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, chắc là cảnh sát Lăng Vân đã đến hiện trường.

Triệu Ngọc vội ra hiệu cho Miêu Anh, ý bảo cô lấy phù hiệu cảnh sát ra, mất công lát nữa mấy người kia lại hiểu lầm. Nhưng lúc này ánh mắt của cô vẫn đang nhìn chằm chằm người trong cốp xe, hình như đã có phát hiện gì rồi.

“Sao vậy?” Triệu Ngọc hỏi.

“Tên này…” Miêu Anh xé miếng băng dính dán trên miệng hắn ta xuống, sau đó chỉ vào mặt hắn ta: “Anh xem, tên này có giống không?”

“Ồ…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhận ra, tuy rằng khá khác biệt nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra vài điểm giống nhau giữa kẻ này và người hóa trang thành ông già.

“Là ông ta!?”

Triệu Ngọc cầm mặt người này quay trái quay phải. Thật không ngờ tuổi của người này quả thật không nhỏ, nhìn bộ dáng này thì cũng sắp 60 rồi.



“Ồ…”

Thoáng chốc, Triệu Ngọc như chợt hiểu ra điều gì đó. Hắn vội vàng trở lại chỗ mấy tên nghi phạm đang nằm, bắt đầu tìm kiếm trên người bọn chúng. Nhưng hắn đã lục soát hết cả mà vẫn không phát hiện được gì.

“Triệu Ngọc... anh đang tìm gì thế?” Miêu Anh buồn bực hỏi.

“Tổ trưởng.” Triệu Ngọc chỉ chiếc xe Ford: “Cô mau đến xe của chúng tìm thử xem! Tang vật! Tang vật ấy! À... khoan đã...”

Khi Miêu Anh vừa quay đầu thì Triệu Ngọc lại nghĩ ra chuyện gì đó. Hắn vội vã gọi Miêu Anh rồi quay lại xe cảnh sát của mình, kéo tên hói đầu mà họ bắt được khi nãy xuống!

“Anh đang…”

Miêu Anh vẫn không rõ lắm nhưng Triệu Ngọc đã bắt đầu lột áo của tên đầu hói ra. Kết quả, hắn vừa cởi ra được một chút thì lập tức thấy một cái túi nylon rất mỏng dán trên ngực gã.

Roẹt...

Triệu Ngọc giật mạnh cái túi xuống khiến gã đau đến nỗi hơi run lên.

“Xem này! Thấy không!?” Triệu Ngọc mở túi nylon ra, từng con tem xuất hiện trước mặt bọn họ. Con tem rơi ra đầu tiên chính là Tào Quốc Cữu mà các vị chuyên gia đã giám định.

“Chuyện này…” Miêu Anh càng nghi hoặc hơn, vội hỏi: “Triệu Ngọc, sao anh biết?”

“Ha ha!” Triệu Ngọc nở nụ cười, vỗ vỗ lên vai cô: “Tổ trưởng Miêu, bây giờ thì cô không tin cũng không được! Tất cả những chuyện này thật đúng là con mẹ nó trùng hợp! Quá trùng hợp!”

“Trùng hợp? Trùng hợp gì cơ?” Miêu Anh phủi bàn tay sói của Triệu Ngọc ra.

“Ha ha!” Hắn chỉ vào tên đầu hói, nói: “Tem giấu ở trên người tên này, mà gã lại bị chúng ta bắt được! Vì thế nên cái đám kia mới lái xe đến đâm chúng ta! Thật ra không phải chúng muốn cứu người mà là muốn cướp lại mấy con tem này!”

“Ồ…” Lúc này Miêu Anh mới từ từ hiểu ra.

“Nếu ở quán canh dê chúng ta bắt được kẻ khác mà không phải tên đầu hói này, vậy thì đám đồng bọn của gã đã sớm cao bay xa chạy rồi!” Triệu Ngọc than thở: “Cô nói xem, có phải quá trùng hợp rồi hay không?”

“Ừ...” Miêu Anh yên lặng gật đầu, thì ra là vậy!

Ò e ò e...

Chỉ trong chốc lát, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy tới trước mặt hai người họ. Hơn mười cảnh sát có vũ trang đồng loạt nhảy xuống khỏi xe.

Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng lấy phù hiệu cảnh sát ra chứng thực, đồng thời chào hỏi bọn họ.

Ngay sau đó, xe cứu thương cũng đến. Từ mấy tên nghi phạm bị trúng đạn cho đến người đàn ông bị trói đằng sau cốp xe, tất cả đều được đưa lên xe cứu thương.

Tiếp theo đó là công cuộc giải quyết mấy chuyện lặt vặt về sau.

Mãi đến khi hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh ngồi lên xe đi tới Cục Cảnh sát Lăng Vân, Triệu Ngọc mới nhớ ra điều gì đó, cứ cười gian mãi không thôi.

“Anh… Anh lại làm sao vậy, Triệu Ngọc?” Miêu Anh tò mò hỏi: “Có phải lại nghĩ ra điều gì rồi không?”

“Ha ha...” Hai mắt Triệu Ngọc đã híp lại chỉ còn một đường nhỏ, giọng điệu cũng háo sắc vô cùng: “Tổ trưởng Miêu, gác những chuyện khác lại đã. Trận cá cược của chúng ta, cô thua rồi!!!”