Cuồng Thám

Chương 295: Chương 295BỌN CƯỚP TÍNH SAI





Dựa trên lời khai của một trong những tên cướp ngân hàng tên là Đinh Quốc Khánh, hắn ta nói nhiệm vụ chính của hắn ta là cạy két sắt. Vì thế, trước đó hắn ta đã luyện việc cạy khóa này rất nhiều lần.

Lúc đó, sau khi hắn ta cạy xong một cái két sắt loại to ở tầng một thì thấy có một cái vali hành lý rất lớn ở trong!

Cái vali này căng phồng, sờ lên cảm giác vừa nặng vừa mềm. Lúc đó Đinh Quốc Khánh cảm thấy tò mò, nên rút vali ra khỏi két rồi mở nó ra.

Không ngờ một thứ đen thui bỗng hiện ra trước mắt, khiến hắn ta sợ tới nỗi hét lớn lên!

Đồng bọn nghe thấy tiếng hét của hắn ta vội vàng chạy tới. Họ nhìn mãi một lúc lâu mới nhận ra, thứ trong vali lại là... một xác chết!!!

Dù những người này đều có thần kinh rất vững chắc nhưng bỗng nhiên trông thấy một thứ kinh khủng như vậy, họ vẫn sợ tới nỗi da đầu tê liệt, loạn hết cả lên.

Bản thân Phương Nghị cũng sợ vô cùng, chẳng ai ngờ được trong két sắt của ngân hàng lại có một thi thể. Trong lúc hoảng sợ bối rối, bọn họ vội vàng mang theo món hàng đã cướp được rút lui!

Cũng chính vì vậy nên bọn họ không kịp phá hủy hết đồ trong những cái két khác, nếu không thì bây giờ việc điều tra của cảnh sát vẫn còn nằm trong ngõ cụt rồi.

Cũng nhờ thế mà số tiền cũ của Triệu Ngọc mới được vẹn nguyên.

Sau khi chạy ra khỏi ngân hàng, năm người dựa theo kế hoạch lúc trước, lái xe tới một ngõ nhỏ trong khu phố cổ. Sau đó, họ nhanh chóng thay bộ quân phục ngụy trang trên người, để hết vũ khí, mặt nạ và những dụng cụ khác lại trong xe, chỉ cầm mỗi mấy con tem rời khỏi đó.

Trước đó, Phương Nghị đã lấy hết tem trong quyển sổ chia cho đồng bọn, còn quyển sổ không thì ông ta đã tiện tay quẳng vào thùng rác nhà vệ sinh rồi!

Ông ta cũng đã đoán trước rằng cảnh sát sẽ sử dụng cảnh khuyển để truy bắt họ nên mới bảo mọi người chia nhau ra chạy. Bởi vì bọn họ đã cải trang từ trước nên hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị máy quay thu hình lại. Vì thế, tất cả bọn họ đều rất bình tĩnh và ung dung, lúc trà trộn vào đám đông trông không khác gì người bình thường.

Giống như những gì Miêu Anh nói, những người này đã từng diễn kịch nhiều năm, đương nhiên tâm lý sẽ vững hơn người bình thường. Suốt quá trình cướp ngân hàng, bọn họ chỉ giống như đang diễn một vở kịch vậy.

Người tên Trần Tinh kia không những giỏi chế tạo dụng cụ mà còn rất am hiểu về hóa trang. Bọn họ tự nhận rằng một khi mình hóa trang rồi thì chắc chắn sẽ không ai nhận ra được.

Mặc dù kế hoạch của họ hơi lệch một chút vì sự xuất hiện của cái xác nữ kia, nhưng họ vẫn tự tin vô cùng. Họ dám chắc là cảnh sát không thể điều tra ra mình!

Thế nhưng, bọn họ đã nhầm!

Lỗi của bọn họ không phải ở kế hoạch có sơ hở hay đã dự đoán sai mà sai lầm duy nhất của bọn họ chính là quá tin tưởng Phương Nghị!

Mục đích đi cướp ngân hàng của ông ta hoàn toàn không phải vì tiền! Ông ta chỉ muốn hoàn thành lời thề lúc trước, vì bộ tem “Tập thể dục theo đài” bị lỗi mà thôi!

Cuối cùng, sau khi trải qua trăm cay ngàn đắng, Phương Nghị cũng lấy được bộ tem khiến ông ta trăn trở cả đời này. Cũng chính vì thế, áp lực chôn sâu trong lòng ông ta mấy chục năm nay đã khiến tâm lý của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng.

Vì vậy, sau khi rời khỏi khu phố cổ, Phương Nghị còn chẳng nghĩ đến chuyện tháo lớp hóa trang ra mà mang luôn bộ tem kia, đón xe chạy về thành phố Lăng Vân.

Lúc về đến Lăng Vân, ông ta cũng không đi đâu cả mà đi thẳng đến nghĩa địa, thăm mộ của cha mình.

“Cha! Cha...” Phương Nghị quỳ gối trước mộ, dùng cả hai tay nâng bộ tem lên, nói năng mê sảng như người bị thần kinh: “Cha! Con đã tìm được bộ tem đó, cha xem... cha nhìn thử xem... Nó là bộ tem tập thể dục theo đài, bản bị lỗi duy nhất... Đúng vậy, đó chính là bộ mà cha đã cất giữ rất cẩn thận!”

Trong lòng kích động, hai tay Phương Nghị cũng run lên, giọng nói nghẹn ngào: “Cha! Con trai bất hiếu, nhiều năm như vậy mới đưa được tem về cho cha! Cha chờ con một chút, con nhất định trả cho cha ngay...”

Nói xong, Phương Nghị lấy một cái bật lửa ra, đốt luôn bộ tem giá trị mấy triệu kia thành tro mà không có chút do dự nào.

“Cha!!!” Trong ánh lửa, những dòng lệ khó nén của Phương Nghị tuôn xuống như mưa, vẻ mặt ông ta đau buồn khôn xiết: “Cha! Con đã đốt nó cho cha rồi! Cha ở dưới suối vàng có thể tha thứ cho con không!? Hu hu... con sai rồi, con biết con sai rồi, cha... sau này con không dám nữa... Hu hu... Cha...”

...

Thật ra, theo như kế hoạch ban đầu, sau khi bọn cướp chia nhau ra chạy thoát thì sẽ tìm một chỗ vắng vẻ tháo lớp hóa trang ra, rồi mới tập hợp lại, leo lên xe SUV của Thôi Quốc Thắng để cùng quay về Lăng Vân.

Tuy nhiên, bốn người kia ngồi đợi trong xe SUV rất lâu mà vẫn không thấy Phương Nghị tới, tất nhiên rất lo lắng. Nhưng Phương Nghị không mang di động theo nên bọn họ cũng không liên lạc được với ông ta.

Cuối cùng, bọn họ chỉ đành lái xe về lại thành phố Lăng Vân. Vì Phương Nghị mãi vẫn không chịu xuất hiện khiến trong lòng bốn người bọn họ nổi lên nghi ngờ, nghi rằng Phương Nghị lừa bọn họ.

Vì vậy, bọn họ lên mạng tìm kiếm, nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng mới hiểu ra rằng số tem trong tay mình còn khuya mới đạt được con số hơn chục triệu như Phương Nghị nói. Bọn họ phí nhiều sức lực lại mạo hiểm như vậy, rốt cuộc cũng chỉ đổi được hai triệu mà thôi.

Mấy người Trần Tinh đều tức giận và chán nản vô cùng. Bọn họ nghi ngờ số tem trong tay Phương Nghị mới là những con tem có giá trị cao nhất, có lẽ tất cả bọn họ đều bị ông ta gài bẫy rồi.

Sớm biết như vậy thì lúc đang ở trong kho két sắt, bọn họ đã lấy thêm vài món đồ có giá trị rồi!

Trong cơn tức giận, bọn họ bắt đầu tìm kiếm tin tức của Phương Nghị khắp nơi. Nhưng họ không thể ngờ rằng ông ta không cao chạy xa bay như họ nghĩ, cũng không đi đâu cả mà chỉ tự về nhà.

Bốn người này vội chạy đến trói Phương Nghị lại, hỏi về bộ tem mà ông ta đang giữ. Đến lúc này, ông ta mới kể mọi chuyện cho bọn họ nghe.

Bốn người nghe ông ta kể xong thì tức giận tới nỗi đấm ngực giậm chân, hối hận vô cùng.

Tuy nhiên, sau khi đã hoàn thành tâm nguyện thì hình như thần kinh của Phương Nghị đã bị gì đó. Dù bọn họ có mắng nhiếc hay đánh đập thế nào, ông ta cũng vẫn cứng đờ không động đậy, giống như một cái xác không hồn vậy.

Điều này càng khiến cho bốn người kia không biết nên làm gì. Bọn họ muốn thả Phương Nghị ra, nhưng lại sợ thần kinh ông ta không ổn lại đi nói lung tung ra ngoài, như vậy tất cả bọn họ đều xong đời!

Không còn sự lựa chọn nào khác, bọn họ chỉ đành thay phiên nhau trông chừng Phương Nghị.

Tuy lần cướp ngân hàng này không khiến bọn họ trở thành triệu phú, nhưng số tem trong tay họ cũng đáng giá khoảng hai triệu đồng. Vì vậy, bốn người bọn họ thảo luận một lúc rồi quyết định mau chóng bán số tem này đi.

Bọn họ biết rằng Lăng Vân chỉ là một thành phố nhỏ, nếu bán ở đây rất dễ bị phát hiện. Vì vậy, bọn họ phải tới một thành phố lớn hơn rồi mày mò phương thức.

Thế là họ quyết định sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát tới thành phố khác bán số tem này. Mà giá trị của chúng rất cao, tất nhiên cả bốn người bọn họ đều không tin tưởng bất kỳ ai trong nhóm cả, vì vậy cuối cùng quyết định, cả bốn người cùng đi mới yên tâm.

Nhưng với người có tình trạng tinh thần không ổn định như Phương Nghị thì bọn họ không dám để ông ta ở một mình, nên mới đành phải trói chặt ông ta rồi để sau cốp, đưa ông ta đi cùng.

Có lẽ là lưới trời tuy thưa mà khó lọt, cũng có lẽ là những chuyện đó đã được số mệnh định sẵn. Trước khi đi, bốn người bọn họ đều muốn ăn một bát canh dê. Vì thế, họ đậu xe ngay bên cạnh một quán bán canh thịt dê rồi xuống đó ăn sáng.

Kết quả, lúc Đinh Quốc Khánh ăn canh dê thì lại đụng phải Triệu Ngọc và Miêu Anh đang đi điều tra vụ án, vì thế mới có những sự việc tiếp theo.

Đúng như lời Triệu Ngọc, tất cả tem đều ở trên người Đinh Quốc Khánh, hắn ta bị bắt thì tất nhiên đám người kia cũng mất sạch mọi thứ.

Dưới tình hình không còn đường thoát như vậy, bọn họ quyết định liều một phen. Ngay cả cướp ngân hàng bọn họ cũng đã làm rồi, bây giờ hoặc tận lực mà làm hoặc đứng nhìn chờ cảnh sát tới bắt. Bọn họ chỉ cần đụng ngã xe cảnh sát, giành lại số tem đó rồi chạy thoát, chạy đến một nơi thật xa không ai bắt được.

Nhưng tưởng tượng luôn rất hay, còn hiện thực lại khắc nghiệt, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện cảnh sát có súng. Sau khi Miêu Anh nổ ba phát súng thì bọn họ chỉ đành bó tay chịu trói...

Rốt cuộc, vụ án cướp ngân hàng Tần Sơn cũng đã tra ra toàn bộ chân tướng. Không một ai nghĩ rằng đằng sau một vụ cướp được lên kế hoạch tỉ mỉ lại có nhiều uẩn khúc đến thế, lại có một câu chuyện mang hơi hướm hài kịch đến thế!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không vì bao nhiêu chuyện bất ngờ ấy thì vụ án cũng không trở nên phức tạp và khiến người ta khó nắm bắt như vậy.

Mà càng thú vị hơn là trong suốt quá trình điều tra và truy bắt tội phạm, vụ án lớn này lại đầy rẫy những sự trùng hợp. Mãi cho đến khi tất cả những tên cướp đều khai ra hết rồi, Miêu Anh vẫn cảm thấy rất mông lung, dường như còn chưa hiểu rõ mình đã bắt được tội phạm như thế nào?

Miêu Anh không hiểu nhưng Triệu Ngọc lại hiểu rất rõ. Tất cả những chuyện này chủ yếu đều nhờ hệ thống Kỳ Ngộ của hắn.

Có điều, hắn cũng không thể phủ nhận sự nỗ lực của các cảnh sát. Nếu không có những vị cảnh sát điều tra thức trắng đêm làm việc, thì cũng không thể tìm ra người bị tình nghi trong video giám sát. Nếu không có các chuyên gia loại bỏ lớp hóa trang của những kẻ tình nghi, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của chúng, thì dù hệ thống Kỳ Ngộ của hắn có thần kỳ hơn nữa, bọn họ cũng chưa chắc đã phá được vụ án này nhanh như vậy.

Nhưng bất kể thế nào, vụ cướp ngân hàng đã được phá. Dù là Triệu Ngọc hay Miêu Anh, thậm chí cả Đội Trọng án Dung Dương đều thở phào một hơi.

Hiện tại bọn họ chỉ còn một vụ án lớn nữa, đó chính là vụ xác chết trong két sắt ngân hàng quái lạ kia!!!