Thời khắc màn đêm buông xuống, đoàn xe cảnh sát áp giải tội phạm mà phân cục Dung Dương phái tới thành phố Lăng Vân đang chạy băng băng trên đường cao tốc.
Năm tên tội phạm cướp ngân hàng đều bị áp giải bên trong một chiếc xe tải, đằng trước có mấy chiếc xe cảnh sát đi theo bảo vệ.
Trong đó, chiếc xe cuối cùng của đoàn xe cảnh sát là một chiếc SUV rất bình thường.
Lúc này, Đại Phi râu ria lởm chởm đang phụ trách lái xe, Lan Bác ngồi ở ghế phụ, còn Triệu Ngọc và Miêu Anh đang ngủ ở ghế sau!
Bân rộn mấy ngày đêm, hai người họ đã cạn kiệt sức lực, rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa mà ngủ ở ghế sau, ngủ say đến nỗi không biết trời đất gì.
“Anh Đại Phi.” Lan Bác không chịu nổi nỗi cô đơn này, bèn nói chuyện với Đại Phi: “Sao rồi, anh nghe nói vụ án cướp ngân hàng đã được phá rồi chưa? Anh có cảm giác gì?”
“Hừ! Còn cảm giác gì nữa chứ?” Đại Phi vừa chăm chú lái xe vừa chất phác nói: “Phá được vụ án đương nhiên là quá tốt rồi! Nhưng mà những kẻ cướp này cũng thật là giỏi! Kế hoạch đó thực sự rất hoàn mỹ!”
“Chậc chậc...” Lan Bác chậc lưỡi: “Nhưng em cảm thấy, bọn họ không tính là quá giỏi, kế hoạch của bọn họ cũng không hoàn hảo cho lắm!”
“Ồ? Sao cậu lại thấy vậy?” Đại Phi cảm thấy khá bất ngờ.
“Hừ hừ, nếu đổi lại là em, chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn mấy tên cướp đó!” Lan Bác nói: “Anh có phát hiện ra không? Thực ra bọn họ vốn có thể lấy được rất nhiều thứ khác, không cần phải nhăm nhăm vào mỗi đống tem đó!”
“Ồ? Thật sao?” Đại Phi nhớ lại, nói: “Tôi nhớ là nhóm tội phạm đó nói rằng mục tiêu quá lớn, không dễ chạy trốn mà!”
“Nói là nói như vậy thôi.” Lan Bác cười nói: “Nhưng nếu điều chỉnh kế hoạch một chút thì vẫn có thể thực hiện được!”
“Ồ? Thực hiện như thế nào vậy?”
“Thực ra, nửa kế hoạch đầu của bọn cướp đều rất xuất sắc, riêng chỉ có kế hoạch chạy trốn cuối cùng có một chút sơ hở!” Lan Bác nghiêm túc nói: “Nếu đổi lại là em, em sẽ chuẩn bị trước hai chiếc xe ba gác trong hẻm, một chiếc ngụy trang thành xe chuyển thư, nhét tất cả những gì cướp được vào trong hòm! Một chiếc khác sẽ ngụy trang thành xe ba gác chở hàng, che nó lại kín mít, dùng để giấu người! Như vậy chẳng phải có thể thành công rồi sao? Hơn nữa, sẽ không bị camera quay được, ngay cả ngụy trang gì đó cũng không cần nữa!”
“Lợi hại, lợi hại!” Đại Phi gật đầu nhẹ.
“Cái này chưa là gì, em còn có kế hoạch B nữa đấy!” Lan Bác đắc ý nói: “Không phải bên cạnh chỗ để xe có thùng rác đó à? Cứ ném hết đống hàng cướp được vào trong đó, vài ngày sau kiếm một chiếc xe chở rác, mang cả rác và hàng đi! Vậy thì làm sao có thể phá được vụ án? Anh nói xem phá thế nào đây?”
“Trời ơi!” Đại Phi liếc nhìn Lan Bác một cái, trợn mắt há mồm: “Lan Bác à, cậu nhập ma rồi hả? Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy? Loại ý tưởng này mà cũng nghĩ ra? Cái này cũng... quá bẩn rồi?”
“Ha ha, chỉ nói mà thôi!” Lan Bác cười nói: “Thực ra, ý của em là, nếu không phải đầu óc của tên Phương Nghị kia bị kích thích, thì có lẽ vụ án này sẽ càng thêm hoàn mỹ! Càng khó phá giải!”
“Được rồi, như vậy là đủ khó rồi!” Đại Phi trịnh trọng nói: “Thực ra, tên Phương Nghị kia cũng rất đáng thương! Ông ta vì một cái máy chơi game mà mang bộ tem của cha mình đi đổi, quả thật là đã làm sai. Thế nhưng, cái sai này cũng không hẳn đã làm hỏng cả cuộc đời của ông ta!”
“Ồ?” Lan Bác hơi bất ngờ.
“Tuy rằng gây ra hậu quả nghiêm trọng.” Đại Phi nghiêm túc nói: “Nhưng biết sai thì sửa, nếu hoàn toàn thay đổi, có lẽ ông ta sẽ được tha thứ chứ?”
“Là sao? Có ý gì?” Lan Bác khó hiểu.
“Thực ra...” Đại Phi cảm thán: “Nếu đứng ở một góc độ khác mà xem, thì chắc chắn là cha của Phương Nghị không hi vọng nhìn thấy con trai sẽ có kết cục như vậy, đúng không? Ai làm cha mà chẳng hi vọng con của mình có một cuộc sống tốt?”
“Phương Nghị bị nỗi ám ảnh của chính bản thân mình giam cầm, hoàn toàn mất đi tự chủ. Thực ra, nếu lúc đó có người phân tích và tháo gỡ khúc mắc cho ông ta, nhất định ông ta sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay! Chỉ vì những con tem nhỏ xíu ấy, Phương Nghị đã đánh mất cả cuộc đời mình, căn bản là không đáng giá chút nào! Thật sự là đáng buồn...”
“À...” Lan Bác đã ngộ ra điều gì đó, ánh mắt cậu ta nhìn Đại Phi hết sức kinh ngạc: “Anh Đại Phi, anh nói thật là quá sâu sắc. Anh đã từng học tâm lý học à?”
“Đây là tâm lý học tội phạm, chúng tôi đều đã được học qua!” Đại Phi nghiêm túc nói: “Có lẽ chúng ta cho rằng tên buôn lậu tem vô lương tâm kia mới là đầu sỏ đúng không? Hành vi độc ác của người này đã đẩy cuộc đời Phương Nghị đến bờ vực bi thảm?”
“Đúng!” Lan Bác gật đầu.
“Nhưng nếu xét theo góc độ hình thái ý thức học và tâm lý học tội phạm, thì đây là do thiếu hụt về mặt nhận thức tâm lý, tạo thành hậu quả xấu của ngày hôm nay.” Đại Phi tỉ mỉ phân tích: “Cậu nghĩ xem? Thực ra cái chết của cha ông ta chỉ là một chuyện ngoài ý muốn! Nhưng mà bất kể là người thân của Phương Nghị hay là chính bản thân ông ta đều đổ hết tội lỗi lên đầu ông ta, khiến ông ta cảm thấy mình không thể nào tha thứ được!”
“Từ đó, Phương Nghị liền giam cầm bản thân mình vào trong suy nghĩ đó, cho rằng nếu muốn được giải thoát, nhất định phải tìm bằng được bộ tem ấy về! Nếu không cả đời ông ta sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Thực ra, nếu ông ta có thể khai thông được tâm lý, hoặc là có người thân bên cạnh quan tâm và nói cho ông ta hiểu, ông ta sẽ không đi tới tình trạng ngày hôm nay! Lan Bác.” Đại Phi nói những lời thấm thía: “Sau mỗi một vụ án, đều sẽ có một lít nước mắt! Chúng ta là cảnh sát, không chỉ có trách nhiệm bắt tội phạm, mà còn phải phân tích nguồn gốc gây nên tội đó, như vậy mới có thể tránh được nhiều tội ác khác phát sinh ra!”
“Một lít nước mắt?” Lan Bác nhớ lại, nói: “Sao nghe quen thế nhỉ? A... Em nhớ ra rồi, là đội trưởng Kim từng nói phải không?”
“Ừ!” Đại Phi gật đầu.
“Ừ... chính xác! Anh nói thật sự quá đúng!” Lan Bác gật đầu: “Đột nhiên có cảm giác như anh là thần thánh vậy! Ha ha ha...”
Nói xong, Lan Bác duỗi lưng. Bỗng dưng cậu ta thấy được tình hình ở ghế sau, vội vàng nói với Đại Phi: “Hả? Đại Phi... mau nhìn, tư thế của hai người này....”
Đại Phi quay lại nhìn, thấy ở ghế sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã ngủ đến không biết trời đất gì. Mà điều thú vị là lúc ngủ, đầu họ chụm vào một chỗ, tạo thành một hình tam giác hoàn chỉnh.
Đại Phi mỉm cười, không nói gì.
Lan Bác cười nói: “Tổ trưởng Miêu và anh Ngọc thật quá trâu bò, hai người này quả là thần thám thực sự! Đến Lăng Vân tra án, thế mà chỉ dùng hết nửa ngày là đã phá được vụ án này! Năng lực này... quá đỉnh rồi!”
“Đúng vậy đó! Cứ như có thế lực mờ ám nào trợ giúp vậy.” Đại Phi nói nhỏ: “Vừa rồi tôi còn nghe mọi người bàn tán, bảo rằng sự việc này từ trước đến nay chưa từng có. Năm tên tội phạm cướp ngân hàng, thế mà chỉ cần hai người bọn họ đã có thể bắt được trọn ổ, thật sự quá khó tin!”
“Ha ha... kệ đi!” Lan Bác chỉ vào Triệu Ngọc và Miêu Anh đằng sau, nói: “Sau này, chỉ cần có hai vị thần thám này ở đây, chúng ta đâu cần phải lo không phá được án nữa? Chỉ cần bám theo họ ăn uống no say là đủ rồi! A... Anh xem, anh xem, bọn họ lại đổi hình rồi...”
Đại Phi quay đầu lại lần nữa, phát hiện hai người Triệu Ngọc đã quấn quít vào với nhau. Triệu Ngọc nằm trên đùi Miêu Anh, Miêu Anh lại ngả người lên lưng Triệu Ngọc, hai người chồng lên nhau.
“Mẹ nó...” Lan Bác nuốt nước miếng, vô cùng cẩn thận nói: “Anh Đại Phi, nếu em chụp hình hai bọn họ, anh bảo em sẽ ra sao?”
“Ừm... tôi cảm thấy, cậu sẽ chết rất thảm!” Đại Phi trả lời hết sức chân thành.
“Thôi được rồi. Quên đi vậy! Haizz!” Lan Bác gối hai tay sau đầu, nói: “Anh Đại Phi, anh nói xem, chúng ta đã phá được vụ án cướp ngân hàng rồi, vậy có phải tiếp theo chúng ta có thể toàn lực đối phó với vụ án xác chết trong ngân hàng không?”
“Đương nhiên rồi!” Đại Phi thật thà cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể tập trung vào tra một vụ án này thôi! Hãy chờ xem, chúng ta nhất định sẽ phá được trước tổ chuyên án đặc biệt kia!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta còn có một đôi thần thám sống đó!” Lan Bác phụ họa theo: “Chuyên gia cái gì chứ? Tinh anh cái gì chứ? Đưa bọn họ đi gặp quỷ hết đi!”
Ai ngờ, Lan Bác còn chưa dứt lời thì di động của cậu ta bỗng reo vang, một tin thông báo chính thức được gửi tới. Kết quả, sau khi Lan Bác đọc tin nhắn, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, trở nên cực kì nghiêm trọng.
“Sao vậy? Có chuyện gì?” Đại Phi chú ý tới sự thay đổi của Lan Bác, vội hỏi.
“Tin tức mới nhất!” Lan Bác hơi bối rối: “Tổ điều tra đặc biệt vừa mới tìm được thêm một thi thể chân không!?”
“Hả?”
Trong lúc kinh ngạc, tay lái của Đại Phi không được ổn định khiến xe bị lảo đảo một cái rất mạnh.
Kết quả, Triệu Ngọc rơi xuống khỏi chỗ ngồi nghe “rầm” một cái. Nhưng vì quá mệt nên hắn vẫn chưa tỉnh, mà ghé vào chân Miêu Anh ngủ tiếp...