Một người phụ nữ tỉnh lại khỏi cơn mê, nặng nề rên rỉ. Nhưng mà, lúc cô ta mở mắt lại không nhìn thấy gì cả, trước mắt ngoại trừ một màu tối đen thì không còn gì nữa.
“Ừm...” Người phụ nữ đó vươn hai tay ra mò mẫm nhưng chỉ có thể cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, ngoài ra không còn bất cứ gì khác.
“Đây... Đây là đâu?”
Cô ta từ từ tỉnh táo lại, một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời bỗng chốc dâng trào trong lòng.
Cô ta vội vàng sờ khắp người mình, nhận ra cơ thể mình vẫn còn nguyên vẹn, cũng không bị thứ gì trói lại. Quần áo trên người cô ta vẫn còn đầy đủ, nhưng ba lô thì không thấy đâu.
Cô ta bắt đầu bối rối tìm kiếm trong túi áo, muốn tìm di động nhưng túi lại trống rỗng không có gì cả.
“Đây... đây là chỗ nào?”
Cô ta bắt đầu thấy áp lực, nhịp tim cũng dần tăng lên. Cô ta hoảng loạn chống tay lên mặt đất muốn đứng lên, nhưng bóng tối vô tận lại khiến cô ta khó mà giữ được cân bằng, chỉ cảm thấy đất trời như xoay chuyển.
Rất lâu sau đó, cô ta mới từ từ lấy lại thăng bằng, bắt đầu chậm rãi di chuyển cơ thể.
Ai ngờ chỉ một thoáng sau, tay cô ta bỗng chạm phải một vật gì đó vừa lạnh vừa cứng. Sau khi sờ soạng một lúc, người phụ nữ đó nhận ra đó là một vách tường được lát gạch men, trên đó còn vương mùi ẩm ướt và tanh hôi.
“Đây... rốt cuộc đây là đâu thế? Có... Có ai không?” Cô ta thử gọi một tiếng, lại phát hiện giọng nói của mình không thể truyền đi xa được.
Bấy giờ cô ta mới nhận ra có lẽ mình đang ở trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp. Cảm giác sợ hãi và áp lực lại ùa đến lần nữa khiến từ đầu đến chân cô ta đều lạnh ngắt.
Trong bóng đêm, cô ta tiếp tục sờ dọc theo bức vách gạch men đó và ngay lập tức hiểu được mình đang trong hoàn cảnh thế nào. Đúng như những gì cô ta suy đoán, cô ta đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chưa đầy ba bốn mét vuông!
Vách tường và sàn phòng đều lát gạch men bóng loáng, chỉ có duy nhất một cánh cửa sắt rất nhỏ ở một nơi nào đó.
“Có... có ai không!? Cứu với! Cứu tôi với!” Cô gái nọ đã sợ hãi đến tột độ, bắt đầu đập cửa rầm rầm, đồng thời cố gắng hét lên thật to: “Cứu! Cứu tôi với! Có ai không? Có ai không...”
Bởi vì môi trường nơi đây rất ẩm nên trên cánh cửa sắt kia dính đầy hạt nước. Hình như trong tấm sắt còn bọc gỗ nên khi cô ta đập tay lên đó, tiếng động phát ra không lớn bao nhiêu.
Dần dần, tiếng kêu gào hoảng sợ của cô ta dường như cũng bị bóng đêm nuốt lấy, càng ngày càng mong manh...
...
“Oáp...”
Trên chiếc giường mềm mại, Triệu Ngọc há to mồm ra ngáp, há to đến nỗi cái ót muốn đụng cả vào mắt cá chân.
Giấc ngủ này... ngon thật đấy...
Trong lúc mơ màng, Triệu Ngọc mở mắt ra, ánh mặt trời sáng rỡ của ngày mùa hè đã chiếu lên đầu giường từ sớm. Hắn nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ mười lăm. Tối qua khi về đến nhà, hắn còn chẳng thèm ăn tối mà leo lên giường ngủ luôn đến tận bây giờ.
Thoải mái!
Triệu Ngọc vươn vai, bỗng hoảng hốt nhớ lại giấc mơ tối hôm qua của mình.
Đêm qua hắn lại mơ rất nhiều giấc mơ kì lạ. Đầu tiên hắn trông thấy Miêu Anh bắn súng pằng pằng liên tục hệt như điệp viên 007, mà phát nào cũng trúng ngay mục tiêu. Lúc mới đầu cô chỉ bắn kẻ thù thôi, nhưng bắn một hồi, lại thành bắn vịt bắn gà rừng, về sau thậm chí còn bắn gà quay...
A ô...
Hắn thả lỏng xương cốt, trong lòng thầm nghĩ, đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Hôm qua, sau khi lấy được lời khai của năm tên cướp ngân hàng, hắn luôn muốn tìm một cơ hội để yêu cầu Miêu Anh trả “nợ”, cũng chính là nụ hôn.
Bởi vì đã thắng cược nên hắn mới dám suy nghĩ đến chuyện nên bắt chẹt Miêu Anh thế nào.
Nhưng mà vừa nghĩ tới độ ngầu của Miêu Anh lúc cô nổ súng bắn kẻ bắt cóc thì hắn lại không mở miệng nổi! Một lần nữa, hắn lại có thêm nhận thức về cô, đó là sau này nếu muốn trêu chọc cô gái Miêu Nhân Phụng này, nhất định phải chờ lúc cô không mang súng theo mới được.
Cuối cùng vụ án cướp ngân hàng này đã sáng tỏ cả rồi! Tuy quá trình hơi giống như một vở hài kịch nhưng dù gì kết quả cũng là phá được, bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!
Giờ đã chứng minh được rằng bọn cướp ngân hàng không liên quan gì tới thi thể chân không nên nhiệm vụ còn lại là cố hết sức điều tra vụ án thi thể trong ngân hàng!
Triệu Ngọc đã nghe mọi người nói lại rằng hôm qua tổ điều tra đặc biệt lại phát hiện thêm một thi thể mới, thi thể cũng bị phát hiện trong két sắt của ngân hàng nhưng tình huống cụ thể thì không rõ.
Như vậy, vụ án này càng ngày càng đáng sợ, càng ngày càng khó giải quyết rồi!
Nếu như tính tổng cộng hết lại thì đến giờ này đã xuất hiện sáu nạn nhân! Nếu như tất cả đều do một hung thủ gây nên, vậy thì vụ án này đã cấu thành án giết người liên hoàn rất lớn! Một khi bị bên ngoài biết được, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, mức độ ảnh hưởng của nó sẽ không thua gì vụ án bắt cóc Miên Lĩnh!
Như vậy... rốt cuộc hung thủ là ai?
Vì sao gã lại giết những nạn nhân vô tội này?
Vì sao lại bỏ đói bọn họ tới chết?
Còn nữa, có khi nào... trừ sáu cái xác đã được tìm thấy, vẫn còn những... thi thể khác!?
Rốt cuộc hung thủ đã giết chết bao nhiêu người?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng rời giường đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, định đi đến Cục Cảnh sát trước, xem xem vụ án có tiến triển mới chưa?
Mãi đến khi tắm xong, hắn mới sực nhớ ra một chuyện lớn. Hắn còn chưa xem xét đạo cụ mới nhận được! Hôm qua trong lúc ngủ mơ, hắn có nghe tiếng thông báo của hệ thống, nhưng bởi vì ngủ quá say nên không tỉnh dậy xem.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết rốt cuộc hôm qua mình hoàn thành kỳ ngộ ở mức độ bao nhiêu? Có lấy được đạo cụ mới không?
Bởi vì hôm qua phá vụ án cướp ngân hàng, cho nên Triệu Ngọc cho rằng mình sẽ đạt được điểm cao. Độ hoàn thành thì không thể biết được rồi, chỉ có thể xem trong số đạo cụ có thêm gì không?
Hắn vừa nhìn thì quả nhiên trên cột đạo cụ có thêm một món mới, vừa nhấp vào thì hệ thống giới thiệu ngay: “Huyết thanh vạn năng, đạo cụ đặc biệt. Sau khi sử dụng huyết thanh có thể nhanh chóng loại bỏ độc tố trong cơ thể, có tác dụng với bất kì loại độc nào. Chú ý: Đạo cụ này là đạo cụ dùng một lần, mỗi lần chỉ có thể giải một loại độc. Nếu trong cơ thể không có độc mà sử dụng thì không có hiệu quả.”
Huyết thanh vạn năng!?
Đạo cụ đặc biệt!?
Triệu Ngọc phấn khích vô cùng. Hắn biết những đạo cụ ghê gớm như máy tạo nhịp tim tàng hình cũng chỉ là đạo cụ cấp một mà thôi. Giờ lại nhảy ra một đạo cụ cấp đặc biệt, đây chắc chắn là đồ tốt!
Huyết thanh vạn năng có thể giải bất kì loại độc nào, đây là đạo cụ cực phẩm để giữ mạng! Lợi hại, lợi hại!
Trong lúc xuýt xoa khen ngợi, Triệu Ngọc cũng thấy nuối tiếc cực kỳ. Hắn rất muốn biết độ hoàn thành ngày hôm qua là bao nhiêu?
Nhưng trong thông báo của hệ thống không có ghi chép nên hắn chẳng thể nào kiểm tra được. Bây giờ Triệu Ngọc chỉ còn một chuyện quan trọng khác là nhanh chóng gieo quẻ mới cho mình.
Vì thế, sau khi lặp lại những hành động thường nhật là châm thuốc và ho sặc sụa, một quẻ mới lập tức được mở: “Quẻ “Chấn Đoái”! Chấn lôi đoái trạch, lôi trước trạch sau, phong sự cáo Nghiêu, vô ba vô duyên, ngọc hiểu đạt minh (Chấn là sấm Đoái là nền, sấm trước nền sau, mọi việc đều báo lại cho vua Nghiêu, không dao động cũng không nghiêng lòng, viên ngọc sáng ngời như ánh nắng.)”
Quẻ “Chấn Đoái”?
Nhận được quẻ này mà Triệu Ngọc lại chẳng hề kinh ngạc chút nào. Bởi vì mỗi lần phá được vụ án lớn nào thì cũng sẽ xuất hiện một quẻ như vậy. Một cái đại điện cho địa vị được thăng tiến, một cái đại điện cho việc được nhận tiền thưởng!
Có điều... so với hai quẻ này, Triệu Ngọc vẫn thích quẻ Cấn hơn. Chỉ khi mở ra được quẻ Cấn, vụ án mới có tiến triển.
Mà càng như thế thì hắn càng sốt ruột muốn biết vụ án đã được điều tra đến đâu. Cho nên hắn vừa tắm rửa xong thì lập tức đi đến Cục Cảnh sát.
Nào ngờ, hệ thống đã mở quẻ, cũng có nghĩa là cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ chẳng được bình yên.
Bởi vậy Triệu Ngọc mới vừa đến văn phòng thì thấy các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án đang ầm ĩ gì đó với mấy thành viên bên tổ điều tra đặc biệt...