Cuồng Thám

Chương 298: Chương 298KÍCH THÍCH HƠN





Thì ra các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án và nhân viên điều tra của tổ đặc biệt đã xảy ra va chạm.

Bởi vì vụ cướp ngân hàng đã được phá rồi, hiện tại chỉ còn chờ thẩm tra xử lý nên các cảnh sát của Đội Trọng án muốn tranh thủ thời gian này điều tra vụ án giấu xác trong ngân hàng.

Nhưng khi bọn họ tới tổ điều tra đặc biệt lấy tài liệu mới nhất về vụ án thì lại bị từ chối. Đám người kia nói chuyện rất khó nghe, bảo rằng bọn họ mới là nhân viên điều tra chính thức do cấp trên phái tới đây, vụ cướp ngân hàng bọn họ không xen vào nhưng nếu muốn điều tra vụ án giấu xác trong ngân hàng thì không được! Đám người đó còn nói, đám cảnh sát Dung Dương bọn họ chỉ cần phối hợp điều tra cho tốt là được, đừng làm chó đi bắt chuột, xen vào chuyện của người khác.

Các cảnh sát thuộc Đội Trọng án phân cục Dung Dương cũng không phải loại vừa, khi nghe được những lời khó nghe ấy, bọn họ cũng không thèm nể mặt gì mà gây chuyện ngay tại đó. Mấy người Trương Diệu Huy khơi mào trước, ban đầu còn đứng nói lý với bọn họ nhưng sau đó thì chửi ầm cả lên, thậm chí suýt chút nữa còn ra tay đánh người!

“Ơ kìa? Anh Ngọc?” Bên này, Lan Bác đang rất buồn bực vì phía bên mình chẳng có ai đủ độ độc thì đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc. Cậu ta vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới xin hắn giúp đỡ.

Nhưng sau khi Triệu Ngọc biết rõ những chuyện xảy ra thì lại đứng gãi đầu liên tục. Hắn cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, thật ra nếu bọn họ muốn biết được thông tin mới nhất về những thi thể đó thì cũng không nhất thiết phải tìm đến tổ điều tra đặc biệt.

Bởi vì kiểu gì thì thi thể cũng sẽ được đưa đến Khoa Giám định pháp y để giải phẫu xét nghiệm, ngoài ra còn được đưa tới phòng Điều tra mất tích để so sánh đối chiếu thông tin nữa. Vì vậy, bọn họ chỉ cần tới hai phòng đó thôi là đã lấy được tài liệu mới nhất rồi.

Thế nhưng bọn họ lại cố ý chạy tới tổ điều tra đặc biệt, đòi họ giao dữ liệu ra. Hành động này chẳng khác nào đang khiêu khích đám người đó cả! Chắc chắn mấy người Trương Diệu Huy cố tình làm như vậy!

Chẳng lẽ... Triệu Ngọc tìm kiếm xung quanh một chút nhưng không nhìn thấy bóng dáng Miêu Anh đâu cả, bấy giờ hắn mới bỗng hiểu ra.

Ồ...

Rõ rồi! Đây là vì Miêu Anh bực bội trong lòng nên muốn đến làm phiền tổ điều tra đặc biệt đấy mà!

Thật xấu xa!

Miêu Nhân Phụng này đúng là xấu xa quá đi mất!

Chơi liều hệt như ông đây!

Nhưng mà... Triệu Ngọc cũng là người có lập trường có nguyên tắc. Nếu như đổi lại hắn là tổ trưởng, chắc chắn hắn còn hành động quá đáng hơn Miêu Anh nữa.

Nếu đã vậy, sao hắn không đẩy mọi chuyện lên cao hơn một chút xíu nhỉ?

Nghĩ vậy, cái tính thích xem náo nhiệt, thích châm dầu vào lửa của Triệu Ngọc lại bùng lên. Hắn lập tức đi về phía đám người kia, dùng bả vai huých mạnh vào Mã Uy, khiến cả thân hình cao lớn đồ sộ của cậu ta ngã nhào lên người một thành viên của tổ điều tra đặc biệt!

“Ối!? Làm gì thế hả? Muốn đánh nhau sao?”

“Rõ ràng là mấy người gây chuyện trước thì có!”

Điều này làm cho mâu thuẫn của họ càng kịch liệt hơn. Thành viên của cả đôi bên đều xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh một trận lớn.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông với đôi mắt sáng và cặp mày rậm bỗng bước ra từ trong văn phòng tổ B, cất tiếng quát lớn: “Dừng tay!”

Giọng hắn ta vang dội đến tận trời cao, khiến tất cả cảnh sát có mặt ở đây đều giật mình buông tay ra, không gian trở nên yên tĩnh hơn.

“Các anh em, chẳng lẽ... mọi người không nhận ra sao?” Người này nói với các cảnh sát của tổ điều tra đặc biệt: “Bọn họ cố tình ra oai phủ đầu với chúng ta đấy!”

Trông người này không lớn tuổi lắm nhưng nói chuyện rất có khí phách, vô cùng quyết đoán. Hắn ta vừa xuất hiện đã hấp dẫn mọi ánh mắt ở đây, đặc biệt là những cảnh sát điều tra của tổ điều tra đặc biệt. Bọn họ giống như gặp được vị lãnh đạo đáng tin cậy, đều tự giác đứng ở bên cạnh hắn ta.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc gặp người này, nhưng không cần ai nói hắn cũng đoán ra được. Chắc chắn hắn ta là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt - Vương Thánh Nghiêu! Hắn ta không chỉ là đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố mà còn là em họ của Mao Vĩ.

Vương Thánh Nghiêu còn rất trẻ, mặt mày thanh tú, mặc dù không cao lắm nhưng tinh thần và khí chất đều rất tuyệt vời.

“Các anh em!” Vương Thánh Nghiêu cười mỉa: “Không sao cả! Không phải bọn họ muốn có tài liệu sao? Không phải bọn họ muốn điều tra cùng một vụ án với chúng ta sao? Được thôi, vậy thì cứ đưa cho bọn họ! Tôi cũng không thích thua một địch thủ cạnh tranh còn đang đứng tại vạch khởi đầu!”

Câu nói bóng gió của Vương Thánh Nghiêu lập tức khiến đám người của Đội Trọng án ngây ra.

“Hừ!” Vương Thánh Nghiêu hừ lạnh: “Có vài người phá được vài vụ án thì tự cho mình là thần thám! Được thôi! Muốn tra thì tra! Cùng nhau tra đi! Tôi còn đang muốn tìm một đối thủ cạnh tranh đấy... Ha ha ha!”

Cộc, cộc, cộc...

Trong tiếng cười lạnh nham hiểm của Vương Thánh Nghiêu, tiếng gót giày bỗng nhiên vang lên, càng lúc càng gần.

Mọi người lập tức nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ phòng làm việc của tổ A, không phải ai khác mà chính là Miêu Anh!

Nhìn thấy Miêu Anh, tiếng cười của Vương Thánh Nghiêu càng quái lạ hơn.

“Ha ha ha.. Quả nhiên tất cả mọi chuyện đều là do tổ trưởng Miêu sắp xếp! Ôi chà!” Hắn ta vỗ tay: “Miêu Nhân Phụng quả nhiên danh bất hư truyền! Hôm nay coi như tôi được mở mang kiến thức rồi! Uy quyền của tổ trưởng Miêu quả thật khiến bọn này sợ lắm, sợ lắm...”

Vương Thánh Nghiêu vừa nói xong, những cảnh sát của tổ điều tra đặc biệt lập tức phá lên cười to theo hắn ta.

“Đội trưởng Vương, thất lễ rồi!” Miêu Anh cười lạnh: “Chuyện này cũng chỉ là hiểu lầm thôi, thành viên của tổ tôi không hề có ác ý gì cả! Chúng tôi cũng không ngờ là vụ cướp ngân hàng lại được chúng tôi phá nhanh như vậy! Bây giờ mọi người rảnh quá nên mới muốn tới chỗ các anh hỗ trợ phá án, tránh để các anh quá mệt mỏi thôi!”

“Ôi chao... Ha ha ha...” Vương Thánh Nghiêu cười nói: “Vậy chúng tôi phải cảm ơn mọi người rồi! Tiểu Lưu à, cậu mau lấy những tài liệu mới nhất của chúng ta, copy ra một bản đưa cho tổ trưởng Miêu đi! Người ta muốn giúp chúng ta thì chúng ta cũng không nên thất lễ!”

“Khoan đã! Không cần nữa đâu!” Miêu Anh khoanh tay lại trước ngực, ngẩng đầu nói với hắn ta: “Đội trưởng Vương cũng đã nói tới mức này rồi, chúng tôi cũng không dám được voi đòi tiên nữa! Tài liệu thì không cần, chúng tôi sẽ tự tìm lấy! Đội trưởng Vương, tôi rất thích câu nói vừa rồi của anh, anh không hi vọng đối thủ cạnh tranh của anh thua ngay tại vạch khởi đầu! Trong khi bản thân tôi thì lại thích đấu với đối thủ đã xuất phát trước. Vì như vậy, khi chiến thắng họ, chúng tôi mới thật sự cảm thấy vui vẻ!”

Miêu Anh nói rất hờ hững nhưng từng lời của cô đều đang ngầm đáp trả mấy câu vừa rồi của Vương Thánh Nghiêu. Mỗi một chữ đều như một con dao cắm phập xuống vô cùng mạnh mẽ, khiến mấy cảnh sát của tổ điều tra đặc biệt nghe thấy thì lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Ha ha...” Vương Thánh Nghiêu cất giọng cười quái gở, khen: “Giỏi cho một Miêu Nhân Phụng nhanh mồm nhanh miệng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Bội phục! Bội phục! Được rồi, nếu đã nói ra hết rồi thì chúng ta cũng không cần vòng vo tam quốc nữa, chỉ là...”

Hắn ta ngắm nhìn Miêu Anh với vẻ rất hứng thú: “Không biết tổ trưởng Miêu có muốn để cuộc cạnh tranh của chúng ta càng kích thích hơn không?”



Vương Thánh Nghiêu vừa nói ra, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường. Lòng hiếu kỳ của tất cả các cảnh sát ở đây lập tức bị gợi lên, không biết hắn ta muốn kích thích như thế nào?

“Ha ha...” Vương Thánh Nghiêu thấy Miêu Anh im lặng thì lập tức cười nói: “Nếu cô không muốn thì thôi vậy! Nếu cô đã không đủ can đảm thì tôi sẽ nhường cho cô một bậc thang mà đi xuống, dù cô không dám chơi cũng sẽ không mất mặt!”

“Anh...” Miêu Anh giận tới nỗi mặt cũng tái xanh, nói: “Được, anh nói đi! Làm gì để kích thích hơn? Đánh cược sao?”

“Đúng vậy!” Vương Thánh Nghiêu giơ ngón tay cái lên rồi nói: “Tôi muốn cược với các người! Nếu như chúng tôi phá xong án trước các người thì toàn bộ thành viên của Đội Trọng án Dung Dương phải cung kính gọi bọn này một tiếng tiền bối! Còn cô, cô phải xin lỗi anh họ Mao Vĩ của tôi! Thế nào, dám không?”

“Ồ?” Miêu Anh nhướng mày: “Vậy... nếu các người thua thì sao?”

“Nếu chúng tôi thua thì chúng tôi sẽ cung kính gọi các người một tiếng tiền bối!” Vương Thánh Nghiêu cười nham hiểm: “Còn tôi sẽ chịu ba cú đấm của tổ trưởng Miêu trước mặt tất cả mọi người! Thế nào?”

Thấy Vương Thánh Nghiêu có vẻ rất tự tin, Miêu Anh bỗng thấy nghi ngờ. Cô lo tổ điều tra đặc biệt đã tìm được chứng cứ quan trọng và chuyện này chỉ là bẫy cô mà thôi!

“Ha ha ha...” Vương Thánh Nghiêu cười nói: “Do dự, do dự kìa. Sợ rồi phải không? Không sao đâu, tôi đã nói rồi, dù cô không đồng ý cũng không có gì mất mặt cả! Chúng tôi có thể hiểu mà, đúng không các anh em?”

“Đúng vậy, chúng tôi hiểu mà!” Các thành viên của tổ điều tra đặc biệt lập tức cười lớn phụ họa, làm cho các cảnh sát phân cục Dung Dương có cảm giác như vừa ăn quả đắng.

“Được! Đồng ý! Chuyện này thì có gì mà không đồng ý được chứ?” Vào lúc quan trọng nhất, Triệu Ngọc bỗng chạy tới bên cạnh Miêu Anh, cười một tràng như tên điên: “Ha ha ha... Cược như vậy mới kích thích chứ! Tổ trưởng Miêu, cược đi! Gió xuân thổi tới, đánh trống bày trận, thời đại này kẻ nào sợ kẻ nào*?”

* Một câu trong bài hát lưu truyền thời kỳ “Cách mạng Văn hóa”.

“Triệu Ngọc!” Thấy Triệu Ngọc lỗ mãng đồng ý, Miêu Anh vội vàng đè cánh tay hắn lại.

Nhưng hắn lại nháy mắt với cô rồi cười nói với Vương Thánh Nghiêu: “Đội trưởng Vương, khi về nhà anh trét bùn lên mặt mình cho thật dày nhé! Quả đấm của tổ trưởng Miêu chúng tôi mạnh mẽ lắm đấy! Nếu không cẩn thận mà đánh vỡ đầu anh thì lớn chuyện rồi! Ha ha ha...”

Triệu Ngọc cười lớn, tiếng cười của hắn giống như một liều thuốc bổ cực mạnh đối với các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án, bọn họ cũng lập tức cười lớn phụ họa.

“Được! Chúng ta cứ quyết định như vậy đi!” Khóe miệng Vương Thánh Nghiêu từ từ thu lại, hắn ta trợn mắt với Triệu Ngọc: “Tôi khuyên các người cũng chuẩn bị tâm lý nhận thua sớm đi!”

Nói xong, hắn ta vung tay lên, đưa các thành viên của tổ điều tra đặc biệt trở lại vào phòng.

“Triệu Ngọc!” Sau khi bọn họ rời đi rồi, Miêu Anh vội vàng kéo Triệu Ngọc sang bên cạnh. Cô tức giận nói: “Anh quá lỗ mãng rồi... Bọn họ bẫy chúng ta đấy! Haizz... Anh...”

Nào ngờ, Miêu Anh đang nói thì thấy bỗng nhiên Triệu Ngọc đưa một cái USB cho mình.

“Tổ trưởng Miêu, cô có biết cái gì mới được gọi là kích thích không? Đó là trong lúc các người còn đang đấu đá nhau...” Triệu Ngọc cười âm hiểm: “Tôi đã dạo quanh văn phòng của bọn họ vài vòng!”

“A... Anh...” Miêu Anh nhận lấy USB, bấy giờ mới nghĩ ra rất có thể trong đây chứa tư liệu vụ án của phía bên kia.

Không ngờ cô vừa cầm lấy USB thì bỗng nghe thấy tiếng kêu gào điên cuồng vang lên từ phòng làm việc của tổ B: “A!!! Chuyện này... Rốt cuộc là tên khốn nào đã xóa hết mọi thứ trên bảng của chúng ta? Tôi... Có người động vào máy tính của tôi... A...”