Cuồng Thám

Chương 303: Chương 303LỐI ĐÁNH LOẠN CÀO CÀO





Rốt cuộc Triệu Ngọc cũng hiểu được tại sao vừa rồi phản ứng của Miêu Anh lại kỳ lạ như vậy!

Với tính cách xưa giờ của Miêu Anh thì chắc chắn đám người Taekwondo đó đã sớm bị cô đánh cho sưng mặt sưng mũi, kêu cha gọi mẹ rồi!

Nhưng bởi vì có cao thủ như Lôi Bân ở đó nên Miêu Anh mới rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Nếu cứ bắt đối phương xin lỗi thì cũng chỉ tự rước lấy nhục, nhưng nếu không thể để đối phương xin lỗi thì người tổ trưởng như cô thật sự rất mất mặt!

Triệu Ngọc cũng đã quá vội vàng. Hắn chỉ chăm chăm muốn ra mặt thay Miêu Anh nên chưa rõ ràng tình hình gì cả đã xông lên luôn, thậm chí còn không biết rằng tên Lôi Bân kia là một cao thủ chính hiệu ngay cả Miêu Anh cũng phải dè chừng!

Nhớ lại trận đại chiến long hổ trong trường cảnh sát, mặc dù lúc đó Triệu Ngọc và Miêu Anh hòa nhau nhưng hắn cũng tự biết mình biết người. Trong trận chiến đó, nhờ có da mặt dày cui không biết xấu hổ của mình mà hắn mới giữ được thế hòa một cách hết sức gian nan!

Chứ nếu bọn họ trong một trận đánh thực thụ thì mình vốn không phải là đối thủ của Miêu Anh!

Vậy mà... Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một tên Lôi Bân mà ngay cả Miêu Anh cũng không thể đánh bại! Vậy mình còn có cơ hội thắng sao?

Nhưng mà với tính tình của Triệu Ngọc, đương nhiên hắn sẽ không bao giờ nhận thua chỉ vì sợ hãi. Nếu đã chấp nhận lời khiêu chiến của người ta, đương nhiên hắn sẽ không chạy trốn!

Hơn nữa, Triệu Ngọc luôn thích những trận đấu tàn nhẫn một mất một còn, tính tình lại còn háo thắng. Đối mặt với cao thủ như vậy, ngược lại hắn còn tìm về được cảm giác hưng phấn đã biến mất lâu nay.

“Triệu Ngọc, nghe tôi đi.” Miêu Anh vẫn đang cố gắng khuyên hắn: “Đừng đánh nhau với anh ta, chuyện này nên dừng ở đây thôi!”

“Này? Có vào không?” Lôi Bân khinh thường quát: “Nếu sợ thì gọi tao một tiếng ông nội là được! Không làm mày mất mặt đâu!”

“Con mẹ nó, mẹ mày đang *** dưới đũng quần ông đây đấy...” Mặc dù đánh nhau thì Triệu Ngọc chưa chắc đã thắng, nhưng xét về kỹ thuật mắng chửi thì hắn lợi hại hơn tên kia gấp trăm lần. Hắn hất hàm, thuận miệng chửi hắn ta thêm một tràng.

“Ranh con! Miệng mày thật thối! Tới đây!” Lôi Bân tức giận nói: “Hãy để sự thật lên tiếng đi!”

“Triệu Ngọc...” Thấy Triệu Ngọc muốn đi qua đó, Miêu Anh lo lắng kéo tay hắn, lắc đầu đầy khó xử. Sau đó, cô quay sang nói với Lôi Bân: “Được, Lôi Bân! Nếu đã vậy thì tôi đánh với anh!”

“Sao vậy?” Lôi Bân khoanh tay lại cười mỉa mai: “Vợ chồng đằm thắm thật đấy! Không sao đâu, đôi chim câu các người cùng lên cũng được mà?”

Lôi Bân vừa nói xong thì đám đệ tử phía sau lập cười phá lên.

“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc mỉm cười nhìn Miêu Anh: “Triệu Ngọc tôi có thể nhịn được bất kỳ chuyện gì, nhưng trông thấy phụ nữ bị ức hiếp thì tôi không thể nhịn nổi! Hôm nay, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, dù tôi bị hắn ta đánh tới chết thì cô cũng chỉ cần đứng ngoài nhìn mà thôi!”

“Triệu Ngọc...”

Miêu Anh kéo hắn nhưng Triệu Ngọc đã xoay người rời đi.

Ồ... Ồ... Ồ…

Đám đệ tử Taekwondo thấy có kịch hay thì ồn ào hẳn lên. Các cảnh sát điều tra thì đi theo Triệu Ngọc và Miêu Anh vào bên trong câu lạc bộ Taekwondo.

Giờ đang là lúc mà câu lạc bộ Taekwondo náo nhiệt nhất. Những người trong đó vừa nghe nói có người muốn thi đấu thì lập tức xúm lại xem.

“Hừ!” Lôi Bân hừ lạnh rồi đi tới sân đấu, nói với Triệu Ngọc: “Nhóc con, nói đi, mày muốn đánh loại nào? Taekwondo, Wushu hay là vật lộn tự do?”

“Hừ!” Triệu Ngọc cũng hừ lạnh, khinh thường nói: “Loại nào luật gì kệ mẹ nó hết đi! Chỉ cần đánh tới khi đối phương không đứng dậy nổi nữa thì dừng, dám chơi không?”

“Triệu Ngọc... Anh điên rồi...” Miêu Anh tức giận trách mắng hắn.

“Được! Được!” Lôi Bân đắc ý vỗ tay: “Nhóc con, đây là tự mày muốn tìm chết, đừng trách người khác! Ở đây có rất nhiều người chứng kiến, lát nữa nếu mày bị đánh tới tàn phế thì cũng đừng tới tìm tao!”

“Yên tâm đi! Dù đánh mày thành tàn phế thì tao cũng sẽ không lấy vợ mày đâu, vì trong bụng cô ta đã có máu thịt của ông đây rồi!” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa đưa ví tiền và điện thoại di động cho đồng nghiệp bên cạnh rồi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi tới trước mặt Lôi Bân.

“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng! Được! Tới đây!” Lôi Bân ngoắc tay với Triệu Ngọc, bày ra tư thế sẵn sàng.

“Này? Mày có ý gì?” Triệu Ngọc đang định tấn công thì đột nhiên lại chỉ ra sau lưng Lôi Bân, quát lên: “Không phải đã nói là một chọi một sao? Sao mày còn tìm người tới giúp?”

“Cái gì?”

Lôi Bân bất ngờ, vội nghiêng đầu nhìn lại. Không ngờ ngay lúc ấy, Triệu Ngọc lại bay tới, tung ra một cú đá ngay trên không trung!

Vì khoảng cách giữa hai người khá gần nên Triệu Ngọc cứ tưởng là mình sẽ đánh trúng, vậy mà vào lúc hắn sắp đá vào người đối phương thì Lôi Bân cũng đã nhận ra là mình bị lừa. Hắn ta vội vàng nhảy lên khỏi mặt đất, không những tránh được đòn đánh lén của Triệu Ngọc mà còn thuận thế đá ra một cú.

Triệu Ngọc không ngờ tên này lại phản ứng nhanh đến vậy, vội xoay người để né, nhờ vậy mới tránh được đòn tấn công của hắn ta ở khoảng cách sít sao.

“Giỏi lắm nhóc! Dám chơi đểu hả?” Lôi Bân vừa định mắng thêm một câu thì Triệu Ngọc đột nhiên xông lên, đá thẳng vào chỗ yếu giữa hai chân hắn ta.

Lôi Bân vội vàng đưa hai tay xuống che chắn, cản lại cú đá của Triệu Ngọc. Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một chuyện mà dù có nằm mơ hắn ta cũng không ngờ tới được: Triệu Ngọc không đá mà lại nhổ một... cục đờm tới!

Cục đờm này bắn tới quá nhanh, dù là Đại La Kim Tiên cũng không tránh được, vì thế tất cả đều “đọng” lại trên gương mặt đẹp trai của Lôi Bân!



Éc!

Bãi đờm đặc quánh ấy khiến mọi người ngồi xem đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!

Không ai ngờ được Triệu Ngọc lại dùng thủ đoạn hạ lưu hèn hạ hơn nữa còn gớm ghiếc đến như vậy! Dù là đệ tử Taekwondo hay là cảnh sát điều tra của Đội Trọng án đều bị hắn dọa cho ngu người! Còn Miêu Anh thì suýt rơi cả hai con mắt xuống đất!

“A...”

Lôi Bân phát điên, vừa định đưa tay lên lau thì Triệu Ngọc lại lợi dụng đúng lúc này mà đấm ra một cú. Đây chính là ba “liên hoàn chiêu độc quyền” của Triệu Ngọc khi còn lăn lộn trên giang hồ: đá đũng quần, nhổ đờm, đánh sống mũi! Chuyên đánh vào điểm yếu của đối thủ!

Từ trước tới giờ Lôi Bân luôn tranh tài với người khác bằng cách thức rất văn minh, nào đã trông thấy kiểu đánh hèn hạ như vậy bao giờ. Chỉ thoáng chốc, hắn ta bị đánh tới nỗi không kịp trở tay, phải liên tục lùi về sau để tránh né!

Triệu Ngọc biết mình phải thừa thắng xông lên, khiến Lôi Bân bị thương mới được! Nếu không, chờ hắn ta lấy lại sức thì hắn sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào!

Vì vậy, hắn vội vàng vọt lên, đá đấm lung tung hòng kiềm chế đối phương.

Nhưng dù sao Lôi Bân cũng được xem là một cao thủ. Dù trúng kế nhưng bước chân của hắn ta vẫn không loạn, vừa tránh những đòn tấn công của Triệu Ngọc vừa tìm cơ hội. Cuối cùng, hắn ta tung ra một chiêu “Bọ Cạp Vẫy Đuôi”, đôi chân dài bật lên đá thẳng một cú vào mặt Triệu Ngọc!

Triệu Ngọc không ngờ người này lại có năng lực siêu đẳng như vậy. Trong lúc kinh ngạc, hắn chỉ có thể nghe theo bản năng, giơ hai tay lên cản!

Nhưng chiêu Bọ Cạp Vẫy Đuôi của Lôi Bân còn lợi hại hơn cú đá lốc xoáy của Miêu Anh gấp mấy lần. Tuy Triệu Ngọc đã cố gắng đón lấy, nhưng vẫn bị lực mạnh phát ra từ cú đá đó làm bay ra ngoài.

Rầm...

Triệu Ngọc té ngã trên đất, vội bò dậy.

“A a a...” Lúc này Lôi Bân mới có cơ hội lau sạch mớ đờm trên mặt. Hắn ta cảm thấy quá ghê tởm, đứng hét lên thật to giống như hận không thể nuốt sống Triệu Ngọc.

“Này!? Đừng… đừng... đừng cởi quần chứ?”

Đột nhiên, Triệu Ngọc như phát điên, chỉ vào một chỗ bên cạnh Lôi Bân rồi hét lớn. Sau khi hét xong, nhân lúc Lôi Bân đang thẫn thờ, hắn lại vọt lên định đá thêm một cú lên người hắn ta.

Nhưng lần này Lôi Bân đã có kinh nghiệm rồi. Mặc dù hắn ta quay đầu lại nhìn nhưng thực chất vẫn luôn chú ý mọi cử động của Triệu Ngọc. Triệu Ngọc vừa đánh tới, hắn ta lập tức quay người lại, dùng chân quét ra một đường đầy mạnh mẽ!

Chiêu này có lực rất mạnh, Triệu Ngọc hoàn toàn không kịp né tránh, lập tức bị hắn ta gạt chân ngã xuống đất. Lôi Bân cười dữ tợn, rốt cuộc cũng có cơ hội phản kích nên lập tức chạy tới đạp một cú vào người Triệu Ngọc.

Éc éc éc...

Triệu Ngọc liên tục lăn lộn loi choi dưới đất giống như bị bỏng, đồng thời còn liên tục đạp chân lung tung khắp nơi, không cho Lôi Bân đá trúng.

Dáng vẻ của Triệu Ngọc khiến mọi người đều cau mày lại. Động tác này quả thật vô cùng khó coi, hoàn toàn là lối đánh loạn cào cào của mấy tên đầu đường xó chợ!

“Hừ!” Lôi Bân lợi dụng đúng cơ hội, quơ tay nắm lấy mắt cá chân của Triệu Ngọc. Cuối cùng, hắn ta hơi dùng lực quẳng luôn Triệu Ngọc ra ngoài!

Triệu Ngọc lộn một vòng như bánh xe rồi lập tức đứng dậy nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy trời đất quay cuồng. Kết quả, lúc hắn vừa giữ được thăng bằng thì chân của Lôi Bân đã đạp thẳng vào ngực hắn!