Cuồng Thám

Chương 302: Chương 302SAO CÔ KHÔNG NÓI SỚM





“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đều là người mình cả mà! Ha ha...”

Khi Triệu Ngọc và Lý Bối Ni đến gần bọn họ thì bỗng nghe thấy một giọng đàn ông rất vang dội. Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy đó là một người đàn ông mặc quần áo Taekwondo, dáng vẻ vô cùng rắn chắc, khỏe mạnh!

Hắn ta còn cao hơn cả Triệu Ngọc, mái tóc hơi dài rất tuấn tú, mặt mày đầy khí thế, cực kỳ oai phong!

“Đúng vậy!” Miêu Anh chống tay, nghiêng người sang nói với Trương Diệu Huy: “Diệu Huy, chúng ta còn nhiệm vụ nữa, bỏ qua đi!”

“Nhưng mà... Tổ trưởng Miêu...” Dường như Trương Diệu Huy không phục.

“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy!” Anh chàng tuấn tú kia nhìn Miêu Anh, giọng sang sảng: “Đây là sư muội đồng môn của tôi, không ngờ lại trở thành cảnh sát! Sư muội, lợi hại, lợi hại!”

“Hừ!” Không ngờ một cậu thanh niên mặc quần áo Taekwondo bên cạnh lại khinh thường nói: “Cảnh sát thì có gì đặc biệt? Đánh nhau giỏi lắm à?”

“Này, tên nhóc kia! Cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu! Cậu là cái thá gì chứ?” Trương Diệu Huy chỉ thẳng mặt đối phương, nói: “Va trúng bọn tôi mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói được sao? Có hiểu phép lịch sự không hả?”

“Làm gì? Làm gì hả?” Một người đàn ông mặc trang phục Taekwondo khác nổi giận, chỉ vào đám người bọn họ, quát ầm lên: “Ai va trúng các người hả? Rõ ràng là các người bị lé, nhìn thấy tôi cũng không tránh ra! Bị đụng phải là đáng! Sao vậy cậu cảnh sát, có phải là muốn kiện chúng tôi tội đánh cảnh sát không? Hay là bắt bọn tôi về cục? Xì...”

“Mày!” Mã Uy tức giận đến nỗi máu dồn lên não, hét lên: “Mày ăn nói cho cẩn thận, muốn đánh nhau đúng không?”

“Ừ, phải đấy!” Đối phương cũng không vừa: “Có gan thì chúng ta vào trong đó đánh một trận! Xem thử ai là người phải bò ra ngoài! Cảnh sát à, có bản lĩnh thì tới mà bắt bọn này, còn không thì cút nhanh đi!”

“Mày...” Các cảnh sát điều tra chưa từng gặp loại người nào hung hãn đến vậy, hơn nữa còn là mấy cậu chàng thanh niên tuổi còn rất trẻ. Tất cả đều giận đến nỗi bặm môi trợn mắt, trông như chuẩn bị đánh nhau vậy.

“Lôi Bân!” Đột nhiên, Miêu Anh quát lên với người đàn ông đẹp trai kia: “Anh dạy đồ đệ như vậy sao? Thật xấc láo!”

“Ha ha, tiểu sư muội!” Người đàn ông tên Lôi Bân nói: “Muốn xấc láo cũng phải có đủ bản lĩnh mới xấc láo được! Cô cũng biết quy tắc của chúng ta mà, chỉ nói chuyện bằng thực lực! Không phải năm đó cô cũng vậy đó sao? Này, mấy tên nhóc kia!”

Nói xong, Lôi Bân nhìn sang đám đệ tử Taekwondo của mình, quát lớn: “Tôn trọng chút đi, nữ cảnh sát này chính là Ngọc Kiều Long* năm đó đấy! Mấy người các cậu cũng phải gọi cô ấy một tiếng sư thúc đấy! Tôi nói cho các cậu biết, tất cả các cậu hợp lại cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy!”

* Ngọc Kiều Long: một nhân vật trong “Ngọa Hổ Tàng Long”.

“Sư phụ, không phải chứ?” Đám đệ tử Taekwondo vô cùng kinh ngạc: “Không thể nào đâu! Chúng con là quán quân của tỉnh mà, sao lại không đánh lại một cô gái chứ? Chúng con không tin!”

“Ha ha ha...” Lôi Bân cười cười bước tới trước mặt Miêu Anh, nói với vẻ xấu xa: “Tiểu sư muội, cô cũng vậy, dù sao tôi cũng là đàn anh của cô! Cô cứ gọi tên tôi như vậy, không phải là hơi thất lễ sao?”

“Lôi Bân, hôm nay tôi còn có nhiệm vụ, các anh đừng làm mất thời gian!” Miêu Anh lạnh lùng nói: “Bảo mấy đệ tử của anh xin lỗi các cảnh sát điều tra của chúng tôi, sau đó chuyện này xem như chưa từng xảy ra!”

“Cái gì? Ha ha ha...” Đám đệ tử cười to, không biết ai lên tiếng: “Đúng là nực cười mà, sao chúng tôi phải xin lỗi chứ? Sư thúc, đúng không? Lên đi, tôi không tin lời sư phụ đâu. Có gan thì chúng ta đấu một trận, xem thử ai lợi hại hơn ai!”

“Này!” Lôi Bân quát đệ tử kia: “Ai dạy cậu không biết lớn nhỏ vậy hả? Tránh sang một bên!”

Bị Lôi Bân trách mắng như vậy, sắc mặt đệ tử kia bỗng chốc thay đổi, vội lùi về phía sau.

“Tiểu sư muội!” Lôi Bân lại quay sang nói với Miêu Anh: “Thế nào, chẳng lẽ làm cảnh sát nên quên hết công phu rồi hả? Chẳng lẽ... cô không muốn báo mối thù khi còn bé à?”

“Anh...” Lần này, ngay cả sắc mặt Miêu Anh cũng thay đổi, giống như bị những lời của Lôi Bân đâm trúng nỗi đau nào đó.

“Ha ha ha... Tôi dám cá là cô không đủ can đảm!” Lôi Bân cười to: “Hay là thế này, các người hãy xin lỗi chúng tôi, xong rồi các người có thể đi!”

Lôi Bân nói xong thì đám đệ tử càng kiêu ngạo hơn, cười mỉa mai nhìn bọn họ.

“Này... Đám bọn mày đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!” Trương Diệu Huy lấy còng tay ra, mắng: “Có tin tạo kiện bọn mày tội cản trở người thi hành công vụ không?”

“Được, được!” Một đệ tử nào đó cất giọng đầy ngang ngược: “Camera ở chỗ bọn này không những ghi hình được mà còn thu âm luôn đấy! Lên đi, giỏi thì bắt hết bọn này đi! Để xem ngày mai các người có lên trang đầu mặt báo không!”

“Cậu...” Miêu Anh cũng đã tức giận tột độ. Vào những lúc thế này, cô thật sự không muốn dây dưa với đám người ngang tàng kiêu ngạo này, nhưng nếu cứ rời đi như thế thì quá mất mặt.

Bọn họ cố tình gây chuyện... Làm sao bây giờ?

Kết quả, lúc Miêu Anh đang khổ não không biết nên làm gì thì Triệu Ngọc lại xuất hiện. Tuy hắn mới tới chưa lâu nhưng cũng không cần nghe nhiều đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Chắc là vừa rồi có đồng nghiệp nào đó bị những người luyện Taekwondo này va phải nên phe mình muốn bọn họ xin lỗi. Thế nhưng đối phương chẳng những không xin lỗi mà còn gây sự vô lý khiến các cảnh sát điều tra nổi giận.

Ngoài ra, người tên Lôi Bân kia có thể là bạn đồng môn ngày xưa của Miêu Anh, hơn nữa, dường như hai người này có xích mích gì đó.

Mặc dù hôm nay không mở quẻ Khảm nhưng sao Triệu Ngọc có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời thế này được? Nếu lần này hắn giải vây giúp Miêu Anh, chẳng phải sẽ giúp mối quan hệ của bọn họ tốt hơn sao?

Hừ... Lôi Bân và đám đệ tử Taekwondo gì đó, tôi còn mong đám nhân vật phản diện như các người xuất hiện nhiều vào! Hôm nay may mắn bị tôi bắt gặp, xem như các người xui xẻo! He he he...

“Cục cưng...” Để có lý do ra mặt giúp Miêu Anh, đầu tiên, Triệu Ngọc nhẹ nhàng kéo cô lại, ôm lấy vai cô rồi cười nói: “Sao vậy? Em gặp chó điên sao? Cần anh giúp em xử lý không?”

“Triệu Ngọc...” Nói thật, Miêu Anh cũng hi vọng Triệu Ngọc sẽ xuất hiện giúp đỡ. Bởi vì muốn đối phó với loại người như Lôi Bân thì cần nhờ đến mấy tên lưu manh như Triệu Ngọc mới được.

Nhưng mà nghe thấy Triệu Ngọc quàng lên vai rồi gọi mình là “cục cưng” thì cô vẫn tức giận đánh vào tay hắn, khiến hắn vội vàng thu tay lại.

“Ồ!? Đúng là chuyện lạ...” Lôi Bân cười cười nhưng đuôi mắt lại ánh lên vẻ khinh thường: “Sao? Bạn trai hả? Đúng là khiến người ta giật mình đấy! Bạn trai của tiểu sư muội chắc phải có sức chịu đựng rất tốt?”

“Ôi ôi!” Triệu Ngọc giả vờ kinh ngạc: “Con chó này to quá đi mất! Thảo nào ngay cả cục cưng Miêu Miêu của anh cũng phải tức giận! Được rồi, cục cưng à, đừng bực bội nữa! Có anh ở đây thì em cứ yên tâm, anh tiêm vắc-xin phòng chó dại rồi!”

Nghe thấy lời mắng chửi của Triệu Ngọc, đám cảnh sát điều tra đều bật cười.

“Hừ!” Lôi Bân hừ lạnh: “Tôi biết ngay mà, có thể làm bạn trai của Miêu Anh chắc chắn cũng là người có vấn đề về thần kinh! Người anh em này, xin hỏi số thứ tự của anh ở bệnh viện tâm thần là bao nhiêu vậy?”

“9527!” Triệu Ngọc không thèm nghĩ mà đáp luôn: “Mẹ anh là 9526, mấy cái mụ điên đó suốt ngày leo lên giường của tôi! Không biết bây giờ anh có em trai hay em gái rồi nữa!”

“Mày!?” Bị nhục nhã bằng những lời quá đáng ấy, Lôi Bân không thể giữ được sự bình tĩnh nữa. Hắn ta chỉ vào mũi Triệu Ngọc mà hét lên: “Mày... Mày là thằng khốn kiếp...”

.

“Cái đệt... (Xin lược bớt 227 lời chửi bậy)...” Triệu Ngọc là cao thủ đã lên đến cấp Thần trong giới mắng chửi, vừa mở miệng ra là lời lẽ tuôn trào như hát. Hắn nã ra một loạt mấy câu chửi như bắn liên thanh, mắng đến nỗi Lôi Bân tức giận sùi cả bọt mép, nổi cơn tam bành!

Không cần phải nói đến đám đệ tử Taekwondo bên phía đối phương, mà ngay cả nhóm cảnh sát điều tra cũng bị mấy câu chửi của hắn làm cho ngây ngẩn.

“Ngầu lòi!” Lan Bác nhỏ giọng thầm thì với những người kia: “Anh Ngọc đúng là quá ngầu! Đúng là thần mắng hiển linh...”

“A!”

Lôi Bân phát điên, không nhịn được nữa mà vung nắm đấm về phía Triệu Ngọc. Triệu Ngọc lại chỉ cười cười đưa đầu ra nghênh tiếp, chuẩn bị đón lấy!

Chỉ cần Lôi Bân đánh hắn thì các cảnh sát sẽ có lý do để bắt hắn ta lại, kiện hắn ta tội đánh cảnh sát!

Lôi Bân cũng không ngốc, vừa thấy Triệu Ngọc chủ động đón đầu thì vội ép bản thân mình thu lại cú đấm.

“Được lắm! Nhóc con!” Lôi Bân tức giận nói: “Đàn ông với nhau, nói chuyện bằng thực lực, chúng ta vào trong kia đấu một trận quang minh chính đại! Nếu như mày muốn tiếp tục mắng nhiếc như đàn bà thì cứ tiếp tục! Tao cũng muốn xem các người có mất mặt không!”

“Hừ! Ông đây cũng đang ngứa tay này!” Triệu Ngọc giơ nắm đấm ra: “Mà ông đây nói trước nhé, cú đấm của ông mạnh lắm, nếu đánh chết mày thì cũng đừng để vợ mày tới tìm ông đòi tái giá đấy!”

“Mày!” Lôi Bân tức giận chỉ vào câu lạc bộ Taekwondo: “Đi, xem thử trong hai chúng ta, ai mới là người tìm chỗ chết!”

“Hừ! Đi thì đi!” Triệu Ngọc bước theo.

“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc...” Miêu Anh vội kéo hắn lại, nói với vẻ khó xử: “Không được, không được đâu!”

“Yên tâm!” Triệu Ngọc đè bàn tay cô lại, vẻ mặt hết sức thâm tình: “Tổ trưởng Miêu, bắt nạt cô chính là bắt nạt tôi, dù cô muốn tha cho hắn ta thì Triệu Ngọc tôi cũng không làm được!”

“Không phải! Không phải!” Sắc mặt Miêu Anh trở nên khó coi, cô vội kéo Triệu Ngọc sang một bên, nói nhỏ vào tai hắn: “Triệu Ngọc, không phải tôi muốn tha cho anh ta, mà là... anh không thể đánh nhau với anh ta! Tôi... Sau khi tập võ, tôi rất hiếm khi thua người khác, tính ra cũng chỉ thua có mười trận mà thôi! Mà trong mười trận này, trừ trận với anh là ngang tay ra, thì chín trận còn lại đều là thua Lôi Bân! Tin tôi đi, anh... anh không phải đối thủ của anh ta đâu!”

Con mẹ nó!

Nghe những lời này, Triệu Ngọc bỗng chốc ngẩn ra, trong lòng hơi oán giận. Chị Miêu à, sao cô không nói sớm hả? Hả!?